Yêu Phải Cô Người Hầu

Quyển 2 - Chương 154: Cầu Hôn




Truyền thừa của Quách Nhiên, truyền thừa của Phi Vũ đại đế làm cho người cười cuối cùng là Giang Trần thoáng cái thu hoạch hai phần truyền thừa, có thể nói là thu hoạch tràn đầy.

Tính toán thời gian, trừ khi tiến vào cho tới bây giờ cũng gần bảy ngày.

Giang Trần quyết định vẫn nên ra ngoài sớm một chút thì hơn. Tuy rằng hắn ở trong Vạn Tượng Cương Vực này, thế nhưng đối với thế cục bên ngoài cũng vô cùng chú ý.

Hắn có một loại dự cảm, dự cảm Vạn Tượng đại điển lần này sẽ xảy ra một ít chuyện. Cụ thể là chuyện gì hắn cũng không phỏng đoán ra được. Nhưng tám phần không phải là chuyện tốt gì.

Cho nên sau khi đạt được truyền thừa, Giang Trần không muốn lãng phí thời gian.

Sau khi luyện hóa động phủ cung điện này có thể trực tiếp hóa thành một chiếc nhẫn trữ vật.

Giang Trần dựa theo lời nhắc nhở của chủ nhân nơi này lưu lại, thần niệm khẽ động, động phủ cung điện này lập tức hóa thành một đạo lưu quang rơi vào trong thức hải của Giang Trần.

Sau khi đi ra khỏi cung diện, Giang Trần đem thi thể của Quân Mặc Bạch và Lâm Hải ném vào trong hồ nước màu xanh lá cây kia. Bằng vào lực ăn mòn của hồ nước này, thi thể hai người này không lâu sau sẽ triệt để hóa thành hư vô.

Đến lúc đó cho dù người Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô truy tới nơi này, cũng không thu hoạch được gì. Bọn họ tuyệt đối không điều tra ra dược nơi này từng là nơi niết bàn của Phi Vũ đại đế.

Sau khi làm tất cả mọi chuyện thỏa đáng, Giang Trần liền đi ra ngoài. Ngoại cảnh cực cảnh này vô cùng lớn, nếu không phải có ngọc giản phương hướng,chỉ sợ Giang Trần sẽ mất đi phương hướng.

Hắn chuẩn bị tìm điểm truyền tống tiếp theo, hắn lập tức bóp nát ngọc giản, truyền tống ra Vạn Tượng cực cảnh. Ở nơi năng lượng sinh mệnh gần như bằng không này mà nói, mỗi một khắc hắn cũng không muốn ở lại nơi này.

Ồ?

Trong lúc Giang Trần hành tẩu tiếp theo, thần thức đột nhiên khẽ động, hai chân dừng lại.

Trong lúc mơ hồ hắn loáng thoáng nghe được có người gọi danh tự của mình, cơ hồ hắn đã cho rằng đó là ảo giác.

Trong ngoại cảnh cực cảnh này vô cùng yên tĩnh, căn bản không nghe thấy tiếng gió thổi cỏ lay nào. Thanh âm này mơ hồ truyền tới, không ngờ càng ngày càng rõ ràng.

- Giang Trần, ngươi làm rùa đen rút đầu, không để ý tới sống chết của tiểu tình nhân ngươi sao? Lăng Bích Nhi đang ở trong tay ta, nếu như ngươi không đi ra. Được thôi, trong vòng mười hai đếm, nếu như ngươi không hiện thân Uông mỗ nhất đinh sẽ sủng hạnh tiểu tình nhân của ngươi. Sau đó từng người ở đây một, mỗi một người đều lên.

Lần này Giang Trần nghe được rõ ràng thanh âm này, đây rõ ràng là thanh âm của Uông Hàn.

Tại sao lại là hắn ta? Uông Hàn? Tiểu tử này làm sao lại tiến vào được Vạn Tượng cực cảnh?

Nếu như nhớ không nhầm, tiểu tử này hiện tại có lẽ đã chạy về Thánh Kiếm cung mới đúng a.

Trong lúc này, Giang Trần nhanh chóng hiểu ra:

- Quả nhiên không ngoài dự đoán, bên ngoài nhất định đã xảy ra dị biến. Nếu không tất cả các tông của Vạn Tượng Cương Vực làm sao lại để người Thánh Kiếm cung tiến vào Vạn Tượng cực cảnh a.

Giang Trần nghĩ tới đây, trong lòng tràn ngập lo lắng, đồng thời sát cơ đại thịnh.

Mặc kệ xảy ra biến cố gì, cơ hồ hắn có thể khẳng định Thánh Kiếm cung này cùng với kẻ thù bên ngoài cấu kết. Bằng không mà nói, đừng nói là Đại Thánh đường, dùng thực lực của Thánh Kiếm cung, ngay cả những thế lực như Đan Kiền Cung, Bắc Minh tông tuyệt đối không cho đám người này vượt qua. CHứ đừng nói là thong dong hung hăng càn quấy giương oai trong Vạn Tượng cực cảnh như vậy.

- Ha ha, Giang Trần, Lăng Bích Nhi này có tư sắc không tệ, tất cả những người trẻ tuổi trong Vạn Tượng Cương Vực ai mà không chảy nước miếng vì nàng ta cơ chứ? Nếu như Uông mỗ lột sạch nàng ta, ngươi đoán xem sẽ có bao nhiêu nam nhân rục rịch? Ngươi nói xem, nữ thần của Vạn Tượng Cương Vực thoáng cái biến thành tiện nhân mà ai cũng có thể làm chồng, tiểu tử họ Giang, ngươi nghĩ xem khi đó trên đầu ngươi có bao nhiêu cái mũ xanh.

Ngữ khí của Uông Hàn cực kỳ ác độc, hiển nhiên đối với Giang Trần tràn ngập cừu hận, dường như muốn mượn Lăng Bích Nhi triệt để phát tiết.

Giang Trần giận tím mặt, lần trước nếu không phải Uông Kiếm Vũ đột nhiên ra tay, hắn đã sớm diệt sát Uông Hàn trên lôi đài.

Hiện tại quả nhiên đánh rắn không chết, lại bị rắn cắn.

- Uông Hàn, xem ra ngươi ăn gan hùm, lại quyết tâm muốn đối đầu với ta.

Trong lòng Giang Trần phát lạnh, đối với Uông Hàn tràn ngập sát ý.

Hiển nhiên hành động của Uông Hàn đã chạm phải điểm mấu chốt của Giang Trần.

Bình sinh đối thủ mà Giang Trần ghét nhất chính là kẻ mà dùng người bên cạnh để áp chế hắn. Lăng Bích Nhi là sư tỷ đồng môn, là một trong những người có quan hệ tốt nhất với Giang Trần ở Đan Kiền Cung.

Giữa hai người tuy rằng không phải loại quan hệ như Uông Hàn nghĩ, thế nhưng Uông Hàn cũng biết vị sư tỷ này đối với hắn quả thực vô cùng tốt.

Trong lòng Giang Trần, Lăng Bích Nhi cũng là một người mà hắn nhất định phải thủ hộ.

Mặc kệ hiện tại Lăng Bích Nhi có thực sự rơi vào trong tay Uông Hàn hay không, chỉ bằng những lời này của Uông Hàn, Giang Trần đã quyết định phải trảm Uông Hàn.

Phẫn nộ, thế nhưng Giang Trần lại không có vì phẫn nộ mà mất đi lý trí.

Uông Hàn này có gan dám không chút kiêng nể kêu to như vậy, nhất định có chỗ dựa. Thậm chí người mà hắn ta dựa vào không chỉ đơn giản là Uông Kiếm Vũ.

Nếu như Uông Kiếm Vũ là ngọn núi lớn cho Uông Hàn dựa, tin rằng bọn họ không tiến được vào Vạn Tượng cực cảnh.

Nhất định còn có cường giả mạnh hơn nữa xuất hiện, ngay cả tộc trưởng Hạng Vấn Thiên của Đại Thánh đường cũng không thể đối kháng.

- Chẳng lẽ Cửu Dương Thiên Tông rốt cuộc cũng vạch mặt?

Trong lòng Giang Trần tràn ngập nghi hoặc, từ tình huống của Phi Vũ đại đế, Cửu Dương Thiên Tông không có đạo lý sẽ vạch mặt, công nhiên xâm lấn a.

Cửu Dương Thiên Tông nếu như dám ngang nhiên xâm lấn, không thể nghi ngờ sẽ khiến cho những tông môn nhất phẩm khác chú ý, đối với kế hoạch của bọn họ mà nói, không phải là chuyện tốt.

- Không phải Cửu Dương Thiên Tông, chẳng lẽ là Bất Diệt Thiên Đô?

Giang Trần nghĩ tới đây cũng lắc đầu, Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông đều có tình huống không sai biệt lắm.

Cho dù muốn xâm nhập cũng phải âm thầm mưu đồ, tuyệt đối không dám ngang nhiên xâm lấn.

Trong lúc nhất thời Giang Trần cũng không hiểu rõ, thế nhưng hắn có thể khẳng định, bên ngoài nhất định đã xảy ra biến cố cực lớn. Nếu không tất cả các tông của Vạn Tượng Cương Vực tuyệt đối không có khả năng ngồi nhìn người Thánh Kiếm cung xâm nhập vào nơi này.

Thanh âm mang theo tiếng cười của Uông Hàn không ngừng truyền tới. Trong lời nói tràn ngập sự bỉ ổi và tục tĩu, đem bản chất hèn mọn bỉ ổi của Uông Hàn phát huy ra vô cùng tinh tế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.