Yêu Phải Cô Người Hầu

Quyển 2 - Chương 149: Vùng Không Gian Vây Kín Đặc Biệt




Lâm Hải nghiến răng nghiến lợi nói. Ngữ khí tràn ngập sự không cam lòng và oán hận.

Chuyện cho tới bây giờ Lâm Hải có suy nghĩ này cũng coi như hợp lý.

Dù sao trong phạm vi của Vạn Tượng cực cảnh không có khả năng có yêu nghiệt như vậy, giết đệ tử chân truyền của Cửu Dương Thiên Tông? Còn khiến cho Quân Mặc Bạch và Lâm Hải hắn vào tròng.

Lâm Hải tuyệt đối không tin, thiên tài trong Vạn Tượng Cương Vực sẽ làm được một bước này.

Trong Vạn Tượng Cương Vực, thực lực của Hạng Tần là siêu quần nhất, đây là thiên tài bản thổ mạnh nhất Vạn Tượng Cương Vực. Nhưng coi như đứng trước thiên tài mạnh nhất này, Lâm Hải tự tin hắn và Quân Mặc Bạch đều có biện pháp đối phó.

Về phần loại cường giả cấp bậc như Giang Trần, so với Lâm Hải hắn và Quân Mặc Bạch còn lợi hại hơn nhiều. Coi như Hạng Tần gặp phải Tào Tấn cũng chỉ có thể bị nghiền nát.

Mà Giang Trần này thậm chí ngay cả Tào Tấn còn có thể đánh chết.

Giang Trần này chẳng lẽ là thiên tài cao cấp nhất trong tông môn nhất phẩm? Cường giả Hoàng cảnh?

Trong đầu Lâm Hải tràn ngập sự nghi vấn, muốn từ trong miệng Giang Trần nhận được đáp án.

Giang Trần lạnh nhạt cười, nhìn chằm chằm vào Lâm Hải.

- Lâm Hải sư huynh, không ngờ ngươi cũng che dấu rất sâu a.

Ngữ khí của Giang Trần vẫn ung dung.

- Giang Trần, ngươi đừng giả mù sa mưa. Ngươi đừng nói với ta ngươi không phải là người của tông môn nhất phẩm khác nằm vùng trong Vạn Tượng Cương Vực.

Lâm Hải cả giận nói.

- Ta có phải là người nằm vùng hay không ngươi cũng không cần quan tâm. Phi Vũ đại đế rốt cuộc có vật gì hấp dẫn tông môn nhất phẩm của các ngươi? Hơn nữa hơn ngàn năm qua kiên trì không ngừng? Thậm chí không tiếc phái ra kẻ nằm vùng rồi bố trí.

Lâm Hải nhướng mày nói:

- Ngươi không biết?

Giang Trần cười nhạt một tiếng nói:

- Ta không biết, thế nhưng nghe hai người các ngươi đối thoại, ít nhiều ta cũng suy đoán ra một điểm. Ngươi tự mình thành khẩn hay là để ta cạy miệng ngươi?

Lâm Hải cười ha hả nói:

- Chủ động thành khẩn? Đệ tử Bất Diệt Thiên Đô ta cho dù cận kề cái chết cũng không chịu nhục. Giang Trần, nếu như không phải tên ngu Quân Mặc Bạch này và ta lưỡng bại câu thương, ta phải sợ ngươi sao?

Giang Trần cười nhạt một tiếng nói:

- Nói như vậy ngươi định ngoan cố chống lại sao?

Sắc mặt Lâm Hải trầm xuống nói:

- Hừ, ngươi muốn giết ta cũng phải trả một cái giá lớn.

- Thật sao?

Giang Trần cũng không nói nhảm, tràng hạt run lên, một võ sĩ kim giáp Thiên Thánh Cảnh cùng với ba võ sĩ kim giáp Địa Thánh Cảnh đã đem Lâm Hải vây qunah.

Lâm Hải biến sắc:

- Giang Trần, ngươi chỉ biết dùng ngoại vật thôi sao? Có gan ta và ngươi chiến một trận?

- Chính diện chiến một trận sao? Ta sợ bẩn tay chân ta.

Giang Trần không muốn lãng phí thời gian, thúc dục võ sĩ kim giáp điên cuồng đánh về phía Lâm Hải. Lâm Hải vốn đã là nỏ mạnh hết đà, mà những võ sĩ kim giáp này có ưu thế lớn nhất chính là không sợ chết. Không bao lâu lập tức đánh ngã Lâm Hải.

Giang Trần đi tới phía trước, nhìn qua Lâm Hải đã suy yếu, hơi thở mỏng manh, nhanh chóng nhặt lệnh kỳ trong tay Lâm Hải. Đây là một món bảo vật, trước đó Giang Trần đã cảm thấy lệnh kỳ này không tầm thường. Bất kể là lực phòng ngự hay là công kích đều phi thường mạnh mẽ.

Lâm Hải cũng dựa vào lệnh kỳ này mà trong lúc đối kháng với Quân Mặc Bạch nhiều lần từ thế thua chuyển thành thế hòa.

Trừ lệnh kỳ ra, nhẫn trữ vật của Lâm Hải Giang Trần cũng không chút khách khí thu lại. Còn có nhẫn trữ vật của Quân Mặc Bạch, Giang Trần cũng thu toàn bộ.

Vì bắt hai người này đã phí một ít công phu, Giang Trần không muốn trì hoãn thời gian. Hắn đi tới trước cung điện trong hồ nước, nhìn vào tòa cung điện nguy nga này, Giang Trần cũng không dám chủ quan.

Dù sao hồ nước màu xanh lá cây này có tính ăn mòn rất mạnh. Quân Mặc Bạch và Lâm Hải kia cũng kiêng kỵ cực kỳ.

Tuy rằng Giang Trần tuy luyện Thần Ma cửu biến kim thân, thế nhưng hắn cũng không muốn dùng kim thân của mình đi đối đầu với nước có tính ăn mòn cực mạnh trong hồ nước màu xanh này.

Cho nên hắn đem lệnh kỳ của Lâm Hải huy động, bảo vệ bản thân.

Giang Trần biết rõ động phủ này tuyệt đối không phải là kiến trúc trong Vạn Tượng cực cảnh, hơn phẩn nửa là động phủ không gian tùy thân có thể mang theo.

Động thủ bình thường muốn mang theo nhất định phải luyện hóa.

Mà muốn luyện hóa động phủ này phải tìm được đầu mối hạch tâm của động phủ, chỉ có nắm giữ hạch tâm của động phủ thì mới có thể chính thức khống chế động phủ loại này.

Nếu như là cường giả khác trong Thần Uyên đại lúc có lẽ sẽ bị cung điện này mê hoặc, cho rằng đây là kiến trúc trong Vạn Tượng cực cảnh.

Thế nhưng Giang Trần có kiến thức kiếp trước, tự nhiên sẽ không bị cái cung điện này mê hoặc.

Vạn Tượng cực cảnh là nơi có năng lượng sinh mạng yếu nhược như vậy, không có ai nhàm chán lại tới nơi này kiến tạo một tòa cung điện như thế này. Mà nơi này cũng không thích hợp cho việc khai tông lập phái.

Lâm Hải và Quân Mặc Bạch kia dường như cũng thông qua bí pháp nào đó mới có thể định vị được ấn ký thần thức trên người Phi Vũ đại đế.

Đương nhiên lại ấn ký định vị này có một khoảng cách nhất định nào đó. Nếu như không có tiến vào Vạn Tượng cực cảnh, hoặc là không có tới gần nơi này, nhất định sẽ không định vị được nó.

Nếu không Quân Mặc Bạch và Lâm Hải kia sẽ không như vậy, dường như tông môn bọn họ đã tìm kiếm Phi Vũ đại đế hơn ngàn ăm, thế nhưng vẫn không tìm thấy.

Tăng thêm lại có rất nhiều điều kiêng kỵ cho nên không thể gióng trống khua chiêng tiến hành tìm trong Vạn Tượng Cương Vực. Cho nên mới không thể không áp dục phương thức này tìm kiếm nơi hạ lạc của Phi Vũ đại đế.

Giang Trần suy đoán:

- Phi Vũ đại đế này chạy trốn tới nơi như thế này nhất định là tránh né sự đuổi giết của Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô. Như vậy ở giữa tòa cung điện này có lẽ sẽ tồn tại rất nhiều cơ quan. Nếu như ta tùy tiện xâm nhập nói không chừng sẽ bị công kích.

Đứng ở góc độ của Phi Vũ đại đế mà nói, hắn hoàn toàn có lý do bố trí các loại bẫy rập.

Dù sao bị đuổi giết lâu như vậy, ai cũng không muốn truyền thừa của bản thân mình bị cừu nhân sảng khoái đoạt lấy.s

Sau khi tiến vào cung điện, Giang Trần cẩn thận từng tí một.

Cung điện này không lớn nhưng mà sau khi đi vào lại có động thiên khác.

- Quả nhiên là đại thủ bút, cường giả cấp bậc Phong hào Đại đế nhất định không có khả năng luyện chế ra loại động phủ không gian này. Xem ra nếu như nơi này thực sự có quan hệ với Phi Vũ đại đế thì nhất định cung điện này không phải tự mình Phi Vũ đại đế luyện chế.

Giang Trần suy đoán, có lẽ vị Phi Vũ đại đế này cũng chỉ trong lúc vô tình đạt được truyền thừa thượng cổ, lại kinh động tới người Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô, bị hai tông đuổi giết.

Giang Trần đi trên thềm đá của cung điện, thần thức triển khai, đề phòng tất cả mọi chuyện có thể xảy ra.

Điều khiến cho Giang Trần thực sự không ngờ chính là những công kích và cơ quan mà hắn đoán trước cũng không có xuất hiện. Thậm chí hắn đi thẳng qua cung điện mà không xúc động bất kỳ cấm chế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.