Yêu Nhiều Nhưng Hận Cũng Không Thua Đâu, Thầy Giáo!!!

Chương 6




Thật ra Lý Hiển cũng không kiên nhẫn diên trò như vậy, bao nhiêu năm qua, tình cảm với mẫu thân sớm đã lạnh nhạt vô cùng, đối với vị mẫu thân ruột thịt này, ông ta chỉ làm tròn trách nhiệm của người con, ông ta sẽ không bỏ mặc bà, cũng sẽ không ngược đãi bà, nhưng biểu hiện của ông ta đã không còn vẻ kính yêu nữa rồi.

Nhưng hiện tại ông ta nhất định phải biểu hiện thái độ hiền từ, bởi vì ông ta là Hoàng đế, là người gương mẫu trong thiên hạ, tuồng vui này không chỉ diễn cho các đại thần xem, mà còn phải biểu diễn cho người trong thiên hạ xem.

Lý Hiển mang trên mặt nụ cười thân thiết, không sợ người khác làm phiền hỏi về vấn đề ẩm thực nghỉ ngơi, sinh hoạt...của mẫu thân, Võ Tắc Thiên luôn trầm thấp đáp ừ, ừ, từ đầu đến cuối không có trả lời ông ta một câu.

Rốt cục, màn diễn an ủi khiến hai mẹ con đều cảm thấy nhàm chán này đã kết thúc, đổi thành Vi thị lại tiếp tục diễn trò một hồi, sau đó chính là một đám hoàng thân quốc thích là Tương Vương, Thái Bình...cuối cùng lần lượt đến văn võ bá quan thì cuộc thăm viếng đến lúc này chuẩn bị kết thúc rồi, tất cả mọi người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đợi cho chúng văn võ sau khi vấn an Võ Tắc Thiên xong, Lý Hiển tất cung tất kính nói:

- Mẫu thân, con còn có quốc sự phải làm, xin được cáo từ.

- Ừ!

Võ Tắc Thiên trả lời như trước, Lý Hiển chắp tay, xoay người đi ra ngoài điện, Võ Tắc Thiên đột nhiên mở miệng gọi:

- Hiển nhi!

Lý Hiển kinh ngạc, quay người lại, cúi đầu nói:

- Mẫu thân

Võ Tắc Thiên trầm tĩnh một lát, giọng khàn khàn nói không ra tiếng:

- Hiển nhi, để Lệnh Nguyệt ở lại trò chuyện với nương đi.

- Ồ...

Lý Hiển dùng ánh mắt kì lạ nhìn Thái Bình công chúa, lại trao đổi ánh mắt với Vi hậu, lúc này mới bất đắc dĩ nói:

- Vâng, như vậy… Thái Bình, muội hãy ở lại trò chuyện cùng mẫu thân đi.

Thái Bình công chúa cũng rất bất ngờ, nhưng nàng nhanh chóng trấn định, quay về phía Lý Hiển gật gật đầu.

Mọi người như thủy triều lui ra phía ngoài, chỉ còn lại một mình Thái Bình công chúa vẫn đứng ở trên điện.

- Mẫu thân!

Thái Bình công chúa khom người, hướng về phía Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên nói:

- Nào, Lệnh Nguyệt à, hai mẹ con chúng ta đi dạo trong hoa viên một chút nhé.

Thái Bình công chúa vội vàng vén rèm lên, ngũ quan của Võ Tắc Thiên sau tấm màn nhìn lờ mờ, khi chúng thần yết kiến cảm thấy vẫn uy nghiêm như trước đây, nhưng lúc này tới gần mới phát hiện bà đã già đi rất nhiều. Thái Bình công chúa dù trong lòng vẫn chứa nhiều ân oán với mẫu thân, nhưng khi nhìn thấy bà như vậy, hốc mắt vẫn đỏ lên, nước mắt rơi xuống.

Nàng khẩn trương tiến lên, tự tay dìu lên Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên cố hết sức đứng lên, chán ghét quét đám cung nga hoạn quan:

- Cút ngay! Lão thân và con gái nói chuyện, còn cần các ngươi nữa sao? Các ngươi cho rằng Hoàng đế ngay vị bào muội của mình mà không tin tưởng ư?

Đám thái giám cung nga đều lộ vẻ khó xử, nhưng Võ Tắc Thiên đã nói như vậy, Thái Bình công chúa lại ở bên cạnh, bọn họ cũng không tiện biểu hiện quá mức lộ liễu, đành phải vâng dạ lui sang một bên.

Thái Bình công chúa dìu Võ Tắc Thiên đi đến hoa viên phía sau. Võ Tắc Thiên nheo mắt đánh giá vườn hoa, đột nhiên hỏi:

- Đám người Trương Giản Chi, Thôi Huyền Huy...kia sao vậy, sao hôm nay không thấy họ?

Thái Bình công chúa giờ mới hiểu được dụng ý mẫu thân giữ mình lại, nàng liếc nhìn mẫu thân, lãnh đạm nói:

- Mẫu thân cứ tĩnh dưỡng tuổi thọ cho tốt, đại sự trong triều đừng hỏi đến.

Võ Tắc Thiên bật cười ha ha:

- Con gái à, tính tình con thật là giống vi nương. Vi nương hỏi con, không phải là vọng tưởng phục hồi. Nương đã già như vậy rồi, còn phí tinh lực vào chuyện đó làm gì nữa? Nếu đầu năm họ chưa bức cung, lúc này chỉ sợ vi nương cũng đã giao ra địa vị rồi.

Võ Tắc Thiên nhìn cả vườn hoa xuân, cảm giác mình già đi thật nhiều, buồn bã thở dài, lại nói:

- Con à, vi nương hỏi thế không phải muốn hại con. Trong mấy đứa con, nương yêu nhất và lo lắng nhất chính là con, còn đối với vị Hoàng đế huynh trưởng kia của con, con phải cẩn thận chút. Không nên thấy lúc gặp nương, nó luôn vâng vâng dạ dạ nhìn vô hại, nhưng trong lòng nó kém xa một vị hoàng đế đấy.

Khóe miệng của Võ Tắc Thiên gợi lên một chút khinh miệt, lạnh lùng thốt:

- Đám Trương Giản Chi, Thôi Huyền Huy kia bị thất sủng rồi đúng không? Ài, cách thời điểm bọn họ bức cung mới bốn tháng thôi, vậy mà đám quân thần này đã trở mặt rồi. Con gái à, huynh trưởng của con khắc nghiệt thiếu tình cảm, hôm nay nó có thể đối phó được với đám công thần ủng hộ nó thượng vị, ngày mai sẽ đối phó với con, con nên sớm chuẩn bị ...

- Mẫu thân

Thái Bình công chúa không thể nhịn được nữa quát Võ Tắc Thiên dừng lại, run giọng nói:

- Mẫu thân, mẹ không cần bày ra bộ mặt hiền lành yêu thương con gái nữa, mẹ cố ý giữ con lại, chẳng lẽ không phải là vì muốn để hoàng huynh nghi kỵ con sao?

Nước mắt của nàng trào quanh vành mi, đau lòng nói:

- Mẫu thân, mẹ cứ an tâm tĩnh dưỡng tuổi già như vậy không tốt sao, chẳng lẽ mẹ nhất định muốn người thân huynh đệ tương tàn thì mẹ mới cam tâm?

Sắc mặt của Võ Tắc Thiên lạnh xuống, trong ánh mắt lộ ra tia oán độc, không chút nào xấu hổ khi dụng tâm bị con gái vạch trần, bà lạnh lùng nhìn chằm chằm Thái Bình công chúa, chậm rãi nói:

- Không sai, ta không cam lòng! Nhưng ta chỉ là một bà già lẻ loi hiu quạnh sắp chết, còn có thể làm được gì đây?

Con gái, con cảm thấy vi nương muốn hại con? Nếu con có tình cảm với vị huynh trưởng kia của mình, nếu nó còn nhớ những năm qua con đã vì Lý Đường mà trả giá bao nhiêu, một kế ly gián thô thiển như vậy, con cho là nó sẽ trúng kế sao? Nếu nó vì thế mà sinh lòng kiêng kỵ đối với con, cho dù mẫu thân không ly gián, các con vẫn còn tình thủ túc hay sao?

Thái Bình công chúa loạng choạng lùi lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Đúng vậy, mẫu thân chính là có ý định khơi mào tranh đấu giữa huynh đệ tỷ muội bọn họ, nàng nhìn là thấu, nhưng vậy thì thế nào? Nàng có thể bảo đảm vị huynh trưởng kia không hề có lòng nghi kỵ đối với muội tử ruột thịt vì cứu phục Lý Đường đã chịu hai mươi năm khổ đắng, ra bao tâm huyết kia không?

Võ Tắc Thiên cười như một bà đồng âm hiểm:

- Con gái, vi nương dám đánh cuộc, khi con rời khỏi Thượng Dương cung, vị huynh trưởng tốt của con nhất định đang ở bên ngoài chờ con, con không ngại hãy nói cho nó biết buổi đối thoại giữa hai mẹ con ta, xem nó có tin con không? Đứa con trai này, vi nương đã sớm nhìn thấu, ha ha, ha ha...

Võ Tắc Thiên ngửa khuôn mặt trắng bệch như tuyết lên, rồi cười ha hả một cách điên cuồng.

Khi Thái Bình công chúa bước nặng nhọc ra khỏi Thượng Dương cung đã thấy Lý Hiển cực kỳ ân cần đứng đón, khẩn cấp hỏi han:

- Tiểu muội, mẫu thân nói gì với muội vậy? Mau nói cho huynh trưởng, nếu mẫu thân cần gì, huynh trưởng sẽ cho người đưa tới.

Thái bình công chúa nhìn huynh trưởng, cố hết sức che giấu ánh mắt và nét mặt mất tự nhiên, thấy lạnh cả người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.