Yêu Nhiều Nhưng Hận Cũng Không Thua Đâu, Thầy Giáo!!!

Chương 45




Dương Phàm và Thẩm Mộc cùng đứng bên bờ vực, chỉ nhìn thấy bọn họ cùng nhìn xuống vực, điềm đạm nói với nhau điều gì đó, rồi sau đó lại đối mặt nhìn nhau, thần sắc vô cùng kích động. Nói đoạn đột nhiên Dương Phàm giơ tay túm lấy cổ áo Thẩm Mộc, tiếp sau đó thì nắm lấy dây lưng của Thẩm Mộc mà nhấc bổng cả người y lên.

Thuộc hạ của Thẩm Mộc nhìn thấy vậy, nagy lập tức rút đao xông lên. Bọn nguời Nhâm Uy, Cổ Nhị đương nhiên cũng không chậm trễ, hai bên đều lao lên không trung chạy thật nhanh tới. Bọn chúng gần như cùng một lúc xông tới bên Thẩm Mộc và Dương Phàm. Nhìn thấy Thẩm Mộc đang bị Dương Phàm khống chế, thuộc hạ của Thẩm Mộc tuy vô cùng tức giận nhưng cũng không dám manh động, không dám tiến thêm nửa bước.

Thẩm Mộc bị Dương Phàm nhấc bổng lên không trung, trước mặt là vực thẳm. Chỉ cần Dương Phàm buông tay thì y sẽ bị rơi xuống đó, xương tan thịt nát. Nhưng tuy y bị nhấc bổng trong không trung, hình hài có chút lếch thếch thê thảm nhưng thần sắc thì không hề hoảng loạn. Thậm chí khóe miệng của y còn thể hiện nụ cười châm trọc, chỉ vì bị người ta nhấc bổng trong không trung nên nụ cười của y có chút kỳ quái.

- Người trẻ tuổi cho đến cùng vẫn cứ là người trẻ tuổi, quả là không biết kìm chế, chỉ vì một câu nói không ưa mà có thể ra tay giết người hay sao. Nhị Lang, điều này quả là không phù hợp với thân phận của ngươi. Ngươi không thử nghĩ mà xem, đây là địa bàn của ai. Cho dù ngươi có giết được ta đi chăng nữa, ngươi nghĩ bản thân mình có thể an toàn mà rời khỏi đây được hay sao? Đừng nghĩ ngươi lấy thân phận đại quan của mình để đảm bảo rằng ngươi sẽ được an toàn, cho dù người có dùng đại quân hộ tống ngươi về Kinh đi chăng nữa thì ngươi và người nhà của ngươi từ nay sẽ luôn bị truy sát cho đến lúc chết đi, cho đến lúc chết không còn một ai, ngươi có tin không?

- Ta không tin!

Dương Phàm cười lạnh lùng một cái, đột nhiên ném mạnh Thẩm Mộc về phía trước, bọn thuộc hạ của Thẩm Mộc nhìn thấy vậy thì hét lên sợ hãi. Lúc này bọn chúng mới phát hiện ra Tông chủ của mình không hề bị ném xuống dưới vực mà là bị ném ra chỗ bọn chúng. Có một vài tên trong bọn chúng vội vàng ném vũ khí xuống đỡ lấy Thẩm Mộc. Dương Phàm dùng lực để ném không nhỏ khiến cho mấy tên đỡ Thẩm Mộc phải liên tục lùi vài bước mới có thể dừng lại.

Dương Phàm nói:

- Nói lời khoe khoang mà không biết nghĩ ngợi gì, “Khương Công tử” chết cũng chết rồi, Giậu đổ bìm leo, ngươi cho rằng người của ngươi sẽ trung thành tuyệt đối với ngươi hay sao? Sau khi ngưoi chết bọn chúng vẫn còn trung thành với ngươi hay sao?

Thẩm Mộc đứng vững người, chỉnh đốn lại y phục, cười nói:

- Nếu như không tin thì tại sao ngươi lại không ném ta xuống vực?

Dương Phàm nắm chặt thanh đao kêu “Pặp” một tiếng, lớn tiếng nói:

- Vì ta muốn đường đường chính chính đánh bại ngươi!

Thẩm Mộc khinh thường liếc hắn một cái rồi nói:

- Dựa vào ngươi?

Dương Phàm trầm giọng nói:

- Dựa vào ta, ngày trước vì ta đặt quá nhiều tâm huyết vào chuyện triều đình nên mới để cho ngươi có cơ hội. Nay chỉ cần ta để tâm tới chuyện giang hồ thì giang hồ này không còn là thiên hạ của một mình ngươi nữa đâu. Sau này bá chủ giang hồ nhất định là Dương Phàm ta. Không tin thì ngươi cứ chờ đấy mà xem!

Dương Phàm dường như không muốn đấu khẩu với Thẩm Mộc nữa, nói xong bèn xua tay gọi người rút lui. Thuộc hạ của Thẩm Mộc quay đầu nhìn Tông chủ, nụ cười nhẹ nhõm của Thẩm Mộc trong phút chốc khi Dương Phàm quay người đi đã vụt tắt, trong mắt của y chỉ nhìn thấy tia sát khí lạnh lùng.

Sau khi Dương Phàm rời đi, lấp tức ra lệnh cho người nhà lên đường rời khỏi Ngũ Trượng Nguyên.

Dọc đường vội vàng di chuyển mãi cho tới khi đến đoạn đường giao lộ gần phía bên ngoài một tòa thành thì mới giảm tốc độ. Lúc này đột nhiên có một cánh quân từ một con đường khác đi tới. Hơn một trăm binh lính dưới trướng của Dương Phàm nhận được lệnh của Nhiêm Uy bèn ngay lập tức trở về tư thế phòng thủ.

Tông chủ muốn hòa giải cùng Thẩm Mộc, kết quả lại càng nói càng tồi tệ. Trước mắt chuẩn bị tới được thành trì rồi, cũng khó có khả năng có người phục kích Phụ quốc Đại tướng quân đương triều. Nhưng không ai có thể đảm bảo rằng không có những chuyện như vậy xảy ra.

Cánh quân đó dần dần hiện ra trước mắt, chẳng mấy chốc đã có thể nhìn rõ được những người đó. Bọn Nhâm Uy ngạc nhiên sững sờ. Cánh quân này có phần hơi cổ quái, trong số đó có một nửa là lính biên phòng, số còn lại mặc trang phục của Tây Tạng, trên đầu đội kiểu mũ của người Tây Tạng. Nhìn bọn họ giương cờ thì nhận thấy vừa có cờ của Đại Đường, vừa có cờ của Tây Tạng. Đây rõ là đám người Tây Tạng được binh lính biên phòng hộ tống.

Nói thì như vậy nhưng Nhâm Uy cũng không dám sơ ý, căn dặn những người khác tăng cường phòng thủ. Những người đó đi đến trước mặt bọn Dương Phàm thì vô cùng ngạc nhiên về thái độ hằm hè tựa như nhìn thấy địch của thuộc hạ hắn. Nhưng bọn họ cũng không cho rằng lại có nguời dám cả gan truy sát quan binh ở đây, nên chỉ hiếu kỳ nhìn bọn Dương Phàm một cái rồi ngoặt rẽ để vào thành.

Đám quan binh phía trước vừa mới rẽ khỏi đường chính bỗng có một vị tướng quân nhẹ bước tiến tới. Người này vừa nhìn thấy Dương Phàm thì đột nhiên kinh ngạc vô cùng, nhìn thật kỹ lại một lần nữa bèn ngay lập tức nhải xuống ngựa, vội vàng bước tới phía trước vài bước, chắp tay hành lễ chào Dương Phàm, nét mặt hiện rõ sự kích động, nói đoạn:

- Tư Mã Kỳ Châu, Tiền Tri Ngữ xin kính chào Phụ quốc Đại tướng quân!

Lúc này Dương Phàm đang mặc thường phục, không ngờ lại có người nhận ra mình ở cái nơi chốn này. Hắn hơi ngây người kinh ngạc rồi nói:

- Tiền Tư mã, ngài nhận ra ta?

Tiền Tri Ngữ liên tục gật đầu nói:

- Nhận ra, nhận ra, lúc trước Đại tướng quân du ngoạn Ngũ Trượng Nguyên thì hạ quan mới chỉ là Thư ký dưới trướng Kỳ Châu Phủ, đã từng đi theo quan lại đứng đầu bổn nha hộ tống Thổ Phiên và sứ giả tới Kinh thành, chính lúc đó hạ quan đã được gặp mặt tướng quân. Chỉ có điều hạ quan thân phận thấp kém nên không có cơ hội được nói chuyện cùng Đại tướng quân. Đại tướng quân du ngoạn Kỳ Châu Phủ lần này, triều đình đều đã thông báo đến quan lại địa phương nên hạ quan chỉ nhìn một cái là nhận ra ngay.

Dương Phàm bất giác mỉm cười, trí nhớ của người này thật tốt. Lúc trước trong chuyến du ngoạn Kỳ Châu cùng Uyển Nhi chỉ gặp mặt có một lần, tính đến nay cũng đã bảy tám năm rồi mà gã vẫn còn nhớ.

Dương Phàm gật đầu nói:

- Ra là như vậy, chẳng hay lần này Tiền Tư Mã hộ tống những người Thổ Phiên đó có phải là Sứ giả của Thổ Phiên?

Tiền Tri Ngữ đáp:

- Đúng vậy.

Dương Phàm nói:

- Ồ, Thổ Phiên Vương lần này hành sử tới là vì lí do gì vậy?

Tiền Tri Ngữ nói:

- Cái này… là vì muốn hòa thân.

Dương Phàm nghe xong thì kinh ngạc, thất thanh nói:

- Hòa thân? Thổ Phiên Vương hiện tại hình như mới có bảy tám tuổi gì đó thôi? Vậy mà cũng muốn thành thân?

Tiền Tri Ngữ buông thõng tay cười nói:

- Thổ Phiên Tán Phổ còn thiếu vài tháng nữa mới tròn bảy tuổi. Nhưng… hòa thân mà, tuổi tác không thành vấn đề.

Dương Phàm im bặt, lặng lẽ nghĩ ngợi đôi lúc rồi mới khua tay nói:

- Đã vậy thì ta không làm lỡ việc công của ngài nữa.

Tiền Tri Ngữ vội vàng nói:

- Hạ quan nào dám tranh đường với Phụ Quốc Đại tướng quân. Xin mời Đại tướng quân đi trước ạ.

Dương Phàm nói:

- Haha, lần này ta tới Tây Kỳ là hoàn toàn với mục đích ngao du sơn thủy, tự do tự tại mới thấy thú vị. Ngài cứ đi, đừng để ‎í đến bổn quan.

Tiền Tri Ngữ lúc này mới dám cẩn thận nghe theo, dắt ngựa đi một đoạn đường rồi mới dám leo lên ngựa. Gã lại còn dặn dò người hầu đi chậm, tránh làm bụi khiến cho Đại tướng quân không vui. Dương Phàm thấy gã lễ phép như vậy thì có thêm ấn tượng tốt về gã.

※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※

Bên trong Vọng Vân Đình, Lý Hiển và Vi Hậu đang ngồi ở đó, nhìn đám người đang đá bóng trên sân ngoài đình mà cười. Một quả bóng nhỏ màu đỏ đang được tranh giành dưới chân của hai mươi người hai đội. Quả bóng nhỏ bay qua bay lại giữa sự tranh giành của hai bên tạo thành một vòng cung màu đỏ đẹp mắt trong không trung.

Mười con ngựa chạy nhanh trên sân bóng rộng lớn, tự do tung hoành, những kỵ sĩ cưỡi trên lưng ngựa tay cầm gậy đánh bóng vung múa tựa như thanh trảm mã kiếm, sát khí đằng đằng, kiêu hùng tựa như rồng cuốn. Trong đó có một kỵ sĩ trẻ tuổi thanh tú kỹ thuật cưỡi ngựa cao hơn hẳn, bất kể là vượt ngựa phi nhanh hay khua gậy đánh bóng đều vô cùng oai phong.

Gã để trần, thân hình tráng kiện ánh lên màu đồng, vì vận động nhiều nên mồ hôi vã ra như tắm khiến cho những thớ thịt chắc nịch của gã sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, một vẻ đẹp đàn ông mê hoặc tất cả mọi cái nhìn.

- Tốt!

Vừa nhìn thấy tên kỵ sĩ đó lại vung thanh gậy đánh bóng lên một lần nữa, quả bóng màu đỏ trong không trung lại vụt qua tạo thành một đường cong đẹp mắt, tiếng bóng đánh trúng vang lên, Vi Hậu không kìm được vỗ tay nói lớn:

- Đánh tốt lắm! Tư Úc, gã thanh niên đó tên là gì?

Dương Tư Úc vì lập được công lớn ở Huyền Vũ Môn nên được Lý Hiển trọng dụng, được cất nhắc làm Ngự tiền quan đại thần. Dương Tư Úc nghe thấy Vi Hậu hỏi bèn liếc nhìn gã thanh niên đó một cái, nhận ra chính là Dương Quân, người mới vào Vũ Lâm Vệ chưa được một tháng, Dương Tư Úc đáp lời:

- Hồi Nương nương, người đó họ Dương, tên là Dương Quân!

- Dương Quân...

Vi Hậu gật gật đầu, khẽ nheo đôi mày nói:

- Người này đánh bóng tốt lắm, thưởng cho gã ba miếng vàng!

Dương Tư Úc nhanh chóng nhận lệnh, ngay lập tức có một tiểu thái giám vào trong kho lĩnh nhận vàng miếng chuẩn bị thưởng cho Dương Quân.

Lúc này hai bên đang đổi sân, đồng thời là thời gian nghỉ ngơi cho hai đội. Vi Hậu bèn thu lại ánh nhìn, nói cười vui vẻ cùng Lý Hiển. Đến khi trận cầu tiếp theo bắt đầu thì đột nhiên Vi Hậu lại thấy bụng hơi khó chịu bèn quay về tẩm cung nghỉ ngơi. Lý Hiển yêu thích đánh bóng, nhìn thấy nương tử của mình dường như không có vẻ gì là bị bệnh nặng bèn tiếp tục ở lại xem tiếp.

Người đứng đầu Thái y viện, La Tiến Vinh sau khi nhận được lệnh truyền thái y của thái giám, hỏi qua tình hình của Hoàng hậu, nghĩ ngợi một chút bèn nói:

- Bổn quan sẽ sắp xếp một vị Thái y thích hợp để nhập cung, xin Công công đợi cho một lát.

La Thái y bước ra khỏi phòng, gọi một tên tiểu đồng, lệnh cho gã đi mời

Mã Tần Khách Thái y. Một lát sau, Mã Tần Khách cùng với tên tiểu đồng đó vội vàng đi tới.

Mã Tần Khách tầm ba mươi tuổi, y có vẻ ngoài vô cùng bắt mắt, gương mặt đẹp, đôi mắt sáng, khí chất nho nhã, quả là dáng dấp của một nhân tài. Hơn nữa từng hành động của gã đều toát ra một sự lịch thiệp khó tả, tựa như thể một cuốn sách thấm đượm mùi mực. Không biết có bao nhiêu thiếu nữ giai nhân nhìn thấy gã đều phải động lòng.

Mã Tần Khách nhìn thấy La Tiến Vinh bèn chắp tay hành lễ cười nói:

- La Thái y.

La Tiến Vinh nói:

- Mã Thái y, Hoàng hậu nương nương ngọc thể bất an, lệnh cho ngài vào Cung chuẩn trị.

Mã Tần Khách “A!” kêu lên một tiếng, vui mừng chắp tay hành lễ nói:

- Tuân lệnh! Mã mỗ xin được nhập Cung.

La Tiến Vinh lại nói:

- Ngọc thể của Hoàng hậu Nương nương vô cùng cao quý, ngài chuẩn trị cho Nương nương cần phải cẩn trọng hết mực, không được cố tình thể hiện y thuật mà để cầu bình an... Ngài hiểu chứ?

Mã Tàn Khách cúi đầu nghe lời, nét mặt hiện ra sự cảm kích nói:

- Tuân lệnh, đa tạ tiền bối dạy dỗ.

Mã Tần Khách cầm lấy tay của La Thái y lắc nhẹ vài cái, ý muốn bày tỏ lòng cảm kích, một vật gì đó tròn tròn nhẵn nhụi khẽ được luồn vào tay của La Thái y.

La Tiến Vinh cảm nhận được vật trong lòng bàn tay mình to tựa hạt nhãn, tay của y theo phản ứng tự nhiên mà khẽ thõng xuống, viên chân trâu đó chui tọt vào trong tay áo. La Tiến Vinh nói:

- Ngài đi cùng ta, sẽ có quan Nội thị dẫn ngài đi. Đây là lần đầu tiên ngài tiến cung, phải cẩn trọng từng chút một, nghe lời của Công công chỉ bảo.

Dọc đường đi, La Tiến Vinh nghĩ thầm trong đầu:

- Tên Mã Tần Khách này chuyên môn bệnh phụ khoa của gã khá lợi hại, nếu không phải vì tuổi tác vẫn còn trẻ thì sớm đã trở thành một danh y rồi. Đã phấn đấu được đến ngày hôm nay là quá tốt rồi, hà tất gì phải biếu cho ta một món quà lớn như vậy chỉ để có được cơ hội tiến Cung. Nếu như được Hoàng hậu Nương nương khen thưởng, đương nhiên sẽ thành danh ngay lập tức. Nhưng Hoàng hậu Nương nương dễ hầu hạ như vậy sao? Làm bạn với Vua như chơi với hổ, rút cuộc thì gã vẫn còn trẻ, nóng vội được thành công...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.