Yêu Nhiều Nhưng Hận Cũng Không Thua Đâu, Thầy Giáo!!!

Chương 16




Dương Phàm đi xuống đầu cầu Phù Dung, lập tức nói với Nhâm Uy:

- Lập tức cho người phụ trách việc buôn bán phía bắc của chúng ta đến Trường An một chuyến, ta phải đích thân thấy bọn chúng, giáp mặt thương lượng tìm ra biện pháp giải quyết.

- Tuân mệnh!

Nhâm Uy đáp, theo sát bước tiến của Dương Phàm, thấy hắn không vui, Nhâm Uy có chút chần chừ, không kìm nổi hỏi:

- Tông chủ, ngài… Mới vừa cùng Thẩm công tử hội ngộ, không có chuyện gì không vui chứ?

Dương Phàm liếc nhìn y, Nhâm Uy rùng mình, cuống quýt cúi đầu:

- Thuộc hạ nhiều chuyện rồi!

Lúc này ở khúc cua bờ hồ, thị vệ dắt ngựa tới, Dương Phàm vịn lên yên ngựa, hai chân nhẹ nhàng dẫm bàn đạp, nhẹ phi ngựa đi, Nhâm Uy khẩn trương nhảy lên chiến mã, cùng với các thị vệ theo sát bên cạnh.

Dương Phàm men theo dọc bờ hồ, thành hình mũi tên, lúc này mới nắm thật chặt dây cương, thành thi mã du cương, bùi ngùi thở dài nói:

- Ta thật không hiểu, vì sao hắn đột nhiên lại có ý đề phòng và lòng thù địch với ta như vậy.

Con ngựa chậm rãi bước đi, bờ sông một màu xanh biếc, con vịt đang đặt cái đuôi trên lá sen, nhàn nhã bơi qua bơi lại, vừa thấy con ngựa đến gần, lập tức bơi ra xa, Nhâm Uy giục ngựa theo bên cạnh Dương Phàm, mày nhíu chặt, muốn nói lại thôi. Dương Phàm nheo mắt liếc một cái, nói:

- Ngươi có chuyện muốn nói sao?

Nhâm Uy cố lấy dũng khí nói:

- Tông chủ, thuộc hạ không dám đi quá giới hạn. Chỉ có điều, sự việc liên quan tới sự an nguy của tông chủ, thuộc hạ không thể không mạo muội góp lời nhắc nhở tông chủ, Thẩm công tử và tông chủ hoặc có một phần giao tình, nhưng Khương công tử đối với Thẩm công tử còn có ân của bá nhạc, kết quả thì sao?

Ẩn Tông là do một tay Thẩm công tử đào tạo, y có thể lặng lẽ phát triển thế lực lớn như thế ngay dưới mắt Khương công tử, cuối cùng làm cho Khương công tử bị hạ bệ, tâm cơ thủ đoạn thật sự quá cao siêu, nếu y muốn tông chủ gặp bất trắc…, thuộc hạ cầu xin tông chủ hết sực chú ý an nguy của bản thân.

Dương Phàm cười, không có bình luận gì. Hắn chỉ nhìn chiếc thuyền lá lay độn nhẹ nhàng giữa hồ, buồn bã nói:

- Hiển Tông thừa nhận sự tồn tại của Ẩn Tông, cùng Ẩn Tông phân chia sắp xếp mục đích của sứ mệnh, chính là vì để không diễn lại câu chuyện giữa Thẩm Mộc và Khương công tử, lại không nghĩ ta và y càng lúc càng xa cách…

Thẩm Mộc đứng trên lầu Phù Dung, nhìn đám người Dương Phàm đi dần đi dần, cuối cùng biến mất trong tầm mắt y, buồn bã nói:

- Kim Hải, ta hiện tại hoàn toàn không biết hắn đang nghĩ gì.

Lam Kim Hải không biết đã ở bên cạnh y từ lúc nào, nghe thấy lời này của Thẩm Mộc, y chỉ khom người, không nói lời nào.

Thẩm Mộc quơ quơ ống tay áo, quay người đi xuống lầu:

- Cộc, Cộc…

Trong tiếng bước chân, Thẩm Mộc trầm giọng dặn dò:

- Từ nay trở đi, phải đề phòng Hiển Tông, không được được có chút lười nhác.

※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※

Đậu Lư Khâm Vọng chắp tay, theo một tiểu nội thị cầm phất trần đi theo đi vào Thái Ti viện.

Trong Thái Ti viện nhiều tiếng trúc, trên đài có một ca nữ mặc y phục sặc sỡ hát vang, tiếng hát du dương, vô cùng êm tai. Ca nữ này chính là tỷ tỷ của Cao Lực Sĩ, đệ tử thân truyền của Như Mi đại sư, giờ nàng đã trở thành đại cô nương nổi danh có tài nghệ rung động lòng người.

Nghe nói, trình độ ca nhạc hiện giờ của nàng đã có thể đi theo Như Mi đại sư, là một ngưới có hi vọng nhất trở thành đại cung phụng trong số các đệ tử của Như Mi đại sư. Mặc dù nàng có thể liên tục ra vào trong cung đình diễn cho hoàng đế hoàng hậu, cũng không thể thiếu đệ Cao Lực Sĩ của nàng hỗ trợ từ bên trong, nhưng tài nghệ của nàng quả thật vô cùng xuất sắc, Lý Hiển nghe vô cùng nhập tâm.

Từ khi xưng đế tới nay, trải qua hơn nửa năm, Lý Hiển và Vi hậu cuối cùng cũng cất nhắc được một đám cung nữ và thái giám tuyệt đối trung thành với họ, mặc dù đối với số người trong cung mà nói, số người này chưa đến một phần trăm, nhưng họ chí ít có thể đảm bảo cuộc sống khá tư mật của hoàng thượng và hoàng hậu, mà không đến mức bất luận một chút biến động nhỏ cũng lập tức truyền ra ngoài cung rồi.

Lúc này, một đám người thân tín nhất của Lý Hiển và Hoàng hậu đang ở trong Thái Ti viện, cho nên khi nghe Đậu Lư Khâm Vọng cầu kiến, Lý Hiển cho người đưa ông đến đấy, vừa thấy Hoàng đế đang nghe say sưa, Đậu Lư Khâm Vọng cuống quýt xua tay ngăn tên nội thị báo danh, mà lập tức khom người đứng một bên, trông rất kính cẩn.

Lý Hiển nghe xong một khúc, vỗ tay khen hay, vui vẻ căn dặn:

- Người đâu, ban thưởng!

Vi hậu với đôi mắt đẹp long lanh nhẹ nhàng liếc nhìn, nghiêng mắt nhìn Đậu Lư Khâm Vọng đang khoanh tay cung kính, nói với Lý Hiển:

- Thánh nhân, Đậu Lư phó xạ đến rồi ạ.

- Ồ?

Dường như Lý Hiển lúc này mới nhìn thấy Đậu Lư Khâm Vọng, quay đầu cười nói:

- Đậu Lư ái khanh, ngươi đến rồi à.

Đậu Lư Khâm Vọng cuống quýt kéo dài ra một chút, đứng đối diện với Lý Hiển, vái chào:

- Lão thần Đậu Lư Khâm Vọng xin bái kiến bệ hạ.

- Người đâu, xếp chỗ cho Đậu Lư phó xạ.

Lý Hiển vừa nghe xong một khúc “Thiên lại chi âm” , trong lòng cảm thấy rất tốt. Ông cười mỉm, dặn dò Đậu Lư Khâm Vọng:

- Đậu Lư ái khanh, ngươi hiến lão sâm năm trăm năm tuổi, trẫm đã dùng rồi, cảm thấy rất thoải mái. Ái khanh thật là có tâm.

Đậu Lư Khâm Vọng vừa ngồi xuống lại vộ vàng hạ thấp người nói:

- Bệ hạ dùng thấy được là tốt rồi. Ngày xưa khi bệ hạ còn ở Đông cung, lão thần là Cung doãn của bệ hạ, là thuộc thần Đông cung của bệ hạ. Lúc đó, bệ hạ thiếu niên anh phát, tài hoa hơn người, đã tỏ rõ là một minh quân khí phách rồi.

Vận mệnh quốc gia lận đận, hiện giờ dựa vào bệ hạ, xã tắc mới được cứu phục, nhiều việc gác lại đang cần làm, chính là lúc quyết chí tự cường. Bệ hạ bản hùng tài đại lược, một khi kế hoạch lớn được triển khai, không giống minh chủ đương thời. Nhất định có thể phục hưng Đại Đường. Nếu vì bệnh tật khó khăn thì không đủ sức mở ra khát vọng.

Lão thần mỗi khi suy nghĩ, cuộc sống ngày càng khó có thể bình an, lão thần không hiểu y thuật, không biết sâm già kia có thể chữa bệnh của bệ hạ hữu hiệu hay không, lão thần chỉ cảm thấy lấy sâm già này bồi bổ cơ thể luôn tốt, nếu bệ hạ ăn xong cảm thấy tốt, đó là vinh hạnh lớn của thần.

Lý Hiển mỉm cười gật gật đầu, nhớ lại tình hình của mình lúc ở Đông cung, vừa thấy mái đầu bạc phơ của Đậu Lư Khâm Vọng, không khỏi khẽ thở dài:

- Trẫm nhớ rõ, lúc đó ngươi là Cung doãn của trẫm, mỗi ngày tân tâm phụ tá cho trẫm, giáo thụ trẫm học vấn trị quốc, với trẫm vừa là thầy, vừa là bạn. Ôi! Thấm thoắt đã nhiều năm trôi qua, chính giữa năm đó, lúc đó ái khanh còn trung niên, năm tháng trồi qua, nay ái khanh tuổi đã cao rồi.

Đậu Lư Khâm Vọng nge mà nước mắt chảy quanh, ông ta rời khỏi ghế, lạy dài đến đất, nghẹn ngào thưa:

- Phò tá bệ hạ, vốn là bổn phận của thần, cũng là sứ mệnh tiên đế giao cho thần, dám không vì bệ hạ quên mình được sao? Chỉ có điều, thần già rồi, chỉ có thể vì bệ hạ cố gắng chút sức yếu.

Giang sơn xã tắc gắn liền với bệ hạ, toàn bộ việc trấn hưng Đại Đường dựa vào bệ hạ. Vì dân chúng trong thiên hạ, vì giang sơn Đại Đường, hệ hạ hết sức giữ gìn long thể. Lão thần như trời xế chiều, còn hi vọng đi theo minh chủ kiến công lập nghiệp, lưu danh sử sách.

Màn biểu diễn này của Đậu Lư Khâm Vọng phải nói là dốc hết sức, chẳng những có giọng điệu truyền cảm, cuốn hút, lại nước mắt chảy quanh, xem Lý Hiển biến đổi sắc mặt không ngừng.

Vi hậu cười nói:

- Đậu Lư phó xạ quả nhiên không chỉ là trung thần quốc triều, mà còn là lương thần. Cổ có quân thần hòa hợp lẫn nhau, nhân duyên thân cận, không bao giờ nghi ngờ lẫn nhau. Đáng tiếc khanh có ái tử, mà con gái trẫm đã gả đi hết rồi. May mắn trong quý phủ Thái Bình còn có con gái đến tuổi gả chồng, nghe nói khanh và Thái Bình đã kết làm thân gia rồi hả? Vậy thì tốt quá rồi, tốt quá rồi, Thái Bình là em ruột của Thánh nhân, Đậu Lư Phó xạ lại kết thân cùng Thái Bình chẳng khác nào đã thành thân thích với Thánh nhân rồi.

Đậu Lư Khâm Vọng vừa nghe, bỗng lùi phía sau ba bước, kéo bào quỳ xuống đất, trán chạm đất, khấu đầu không nói.

Lý Hiển và Vi hậu cùng khẽ giật mình, Lý Hiển vội giơ tay lên nói:

- Ái khanh cớ gì lại hành đại lễ như thế?

Đậu Lư Khâm Vọng chạm trán xuống đất, giọng cung kính:

- Kính xin bệ hạ thứ lỗi trước cho thần vô lễ, thần mới dám nói.

Lý Hiển nói:

- Ái khanh không nên như thế, mau mau đứng lên, ngôn ngữ có chỗ không ổn, trẫm thứ cho ngươi vô tội là được.

Đậu Lư Khâm Vọng lúc này mới đứng lên, chắp tay nói:

- Lão thần không dám lừa gạt bệ hạ, khuyển tử không chịu đọc sách, hiện giờ, dù đã trưởng thành nhưng lại chơi bời lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp. Dù lão thần thường xuyên nhắc nhở, dạy bảo, nhưng không thấy hiệu quả.

Thái Bình công chúa là em gái bệ hạ, con gái của Thái Bình công chúa là hậu duệ Thiên hoàng, lão thần sao nhẫn tâm để con trai mình làm lỡ dở ái nữ của công chúa, vì thế cố ý từ hôn, xin nữ tử của công chúa lựa chọn đối tượng khác lương xứng, một lần khổ tâm này, nếu không bộc bạch, lại sợ làm bệ hạ tức giận, cho nên muốn xin bệ hạ ân chuẩn.

Lý Hiển và Vi hậu liếc nhìn nhau, sau khi kinh ngạc trong chốc lát, bỗng lại nở một nụ cười.

Lý Hiển vui vẻ rời ghế, đi đến trước mặt Đậu Lư Khâm Vọng, lại cười nói:

- Ái khanh có thế không trốn tránh việc xấu trong nhà, quả nhiên là trung quân. Nhưng hôn sự này đã định sẵn, sao có thể hủy hôn, một khi truyền ra ngoài, người ngoài không biết nội tình, còn không biết phải xử trí ra sao đối với những lời nói khó nghe. Theo ý trẫm, thiếu niên ham chơi, thật ra cũng không có gì. Một khi đã thành thân, tự nhiên sẽ hồi tâm chuyển ý.

Đậu Lư Khâm Vọng còn muốn nói nữa, Vi hậu đột nhiên nói:

- Đậu Lư Khâm Vọng là lão thần Đông cung khi Thánh nhân làm Thái tử, nói ra đã sớm có duyên phận với Thánh nhân, đều không phải người ngoài, chuyện phiền não của khanh có gì mà phải giấu diếm với những lão thần cảnh trung chứ, không ngại thì hãy nói thẳng ra đi.

Đậu Lư Khâm Vọng có chút kinh ngạc, nhìn Vi hậu, lại nhìn về phía Lý Hiển.

Lý Hiển ho khan một tiếng, có vẻ hơi khó xử nói:

- Không giấu ái khanh, từ khi trẫm đăng cơ đến nay, vì chính lược chủ trương có xung đột với Tương Vương và Thái Bình, khiến Thái Bình và Tương Vương hiểu nhầm trẫm. Họ và trẫm là anh em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, mỗi khi tâm tư của trẫm bị anh em ruột hiểu nhầm, trẫm vô cùng đau lòng.

Ái khanh từng là Cung doãn của trẫm, lại là thúc phụ của Tương Vương phi, nếu lại kết thông gia, cùng hoàng thất Lý Đường ta chính là người thân cận nhất rồi. Trẫm cũng hi vọng ngươi có thể trở thành trung nhân của ba huynh muội ta, nếu Tương Vương và Thái Bình có hiểu nhầm gì đối với trẫm, ái khanh cũng kịp thời sớm báo cho trẫm, trẫm mới có thể cùng họ giải quyết hiều nhầm, anh em mới hòa thuận. Vì thế, trẫm cảm thấy ngươi nên kết thân với họ.

Đậu Lư Khâm Vọng giờ mới hiểu được dụng ý của Lý Hiển, nghĩ đến nếu không có Tương Vương và Thái Bình liều chết tương trợ, thiên tử không thể có ngày hôm nay, lại không nghĩ ông ta có trăm phương ngàn kế như thế này. Đậu Lư Khâm Vọng không khỏi cảm thấy lạnh lòng, ngoài mặt thì ra vẻ lo sợ, khúm núm, nói:

- Lão thần nguyện vì bệ hạ cống hiến.

Lý Hiển cực kỳ vui mừng, vui vẻ cầm tay Đậu Lư Khâm Vọng nói:

- Tốt tốt tốt! Trẫm biết, ái khanh không thể làm trẫm thất vọng. Ái khanh, ngươi hồi kinh một tháng có thừa rồi, lúc trước trẫm nghe nói ngươi sinh bệnh nặng tại địa phương, cũng vì thế mà để chậm trễ hành trình hồi cung.

Lúc ngươi vừa về kinh, trẫm chưa dám cho ngươi gánh vác trọng trách, chỉ sợ ngươi trên đường mệt nhọc, hại đến sức khỏe. Hiện giờ ái khanh nghỉ dưỡng cũng đã hơn tháng rồi, nên cùng trẫm gánh vác công việc mới phải. Trẫm biết không thể hạ chỉ ái khanh dự chính, nhưng hi vọng ái khanh không từ chối.

Đậu Lư Khâm Vọng biết ân thưởng này toàn bộ là bởi vì ông ta thúc ngựa bày tỏ lòng trung thành, hôm nay lại đáp ứng Hoàng đế bí mật thăm dò Thái Bình và Tương Vương nên được hồi báo, trong lòng cảm thấy chua xót, nhưng vẫn ra vẻ vui mừng, chắp tay cảm tạ:

- Vâng, lão thần nhất định tận trung, chia sẻ nỗi lo của bệ hạ.

Lúc này, một tên nội thị thân hình cao lớn, tuổi còn rất trẻ, chạy như bay về phía Thái Ti viện, thấy dáng vẻ non nớt của gã, nhưng lại mặc quan phục phẩm cấp rất cao, chạy thẳng tới, nữ nga thái giám Đông cung đều hành lễ chào hỏi.

Người này chính là Cao Lực Sĩ, vì thể hiện xuất sắc trong đêm chính biến, nên dù gã còn trẻ tuổi nhưng cũng coi như là một người trưởng thành, đã trở thành quan đại thần trong cung, từ sau khi Võ Tắc Thiên bị giam lỏng, trông coi các việc quan trọng của Võ Tắc Thiên đều do gã phụ trách.

Cao Lực Sĩ chạy đến Thái Ti viện, vội vàng bẩm tấu với Lý Hiển:

- Thưa bệ hạ, Tắc Thiên hoàng đế bệnh cũ tái phát, bệnh tình nghiêm trọng.

- A!

Lý Hiển giật mình kinh hãi, sợ hỏi vội:

- Đã truyền thái y chưa?

Cao Lực Sĩ nói:

- Nô tài đã gọi thái y rồi ạ.

Lý Hiển vội vàng nói:

- Mau mau mau, trẫm và hoàng hậu mau lập tức đi thăm mẫu hoàng!

Cao Lực Sĩ khom người nói:

- Nô tài đã cho người chuẩn bị xong ngự liễn rồi.

Lý Hiển vừa nghe xong, liền cùng Vi hậu đi ra ngoài Thái Ti viện.

Đậu Lư Khâm Vọng nghe nói Võ Tắc Thiên bệnh tình nguy kịch, cũng hoảng hốt không ít, vừa thấy Lý Hiển hoảng sợ rời đi, liền ở phía sau hành lễ:

- Thần cung tiễn Hoàng đế, Hoàng hậu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.