Yêu Nhầm Nữ Bang Chủ Siêu Quậy

Chương 34: ?: Đáng yêu




Editor: Hien Eliza

Khách sạn Á Châu tối nay bầu trời lấp lánh ánh sao, đại sảnh vàng kim cùng xanh ngọc bích rực rỡ huy hoàng có vô số khách mời với thân phận cao quý, hiển hách qua lại. Trong đó bao gồm các thành viên Hiệp hội rượu nho cùng Hiệp hội chuyên gia hầu rượu. Hách Lệ đã thay ra trang phục công sở, đổi lại là bộ váy dài lan tuyết hồ quây ngực đuôi cá, mái tóc được búi lên tao nhã, tay cầm ví xách tay bạch kim. Với tư cách là thư ký của Đới Lập Duy, cô sánh vai đi bên cạnh, khuôn mặt mỉm cười bước vào đại sảnh khách sạn. Môt chiếc xe hơi sang trọng bậc nhất ngừng ở trước thảm đỏ, giống như một buổi lễ trao giải vậy, chủ tịch thương hiệu cao cấp thế giới, mang theo nữ minh tinh quốc tế của họ cùng xuất hiện. Vô số chủ vườn nho hàng đầu cũng từng người một bước xuống từ những chiếc xe sang trọng. Vô số nhân vật nổi tiếng ở cả hai giới chính trị và thương mại ở trong nước, bao gồm các thiên kim danh tiếng cũng mỉm cười dần dần đi vào đại sảnh rực rỡ. Tô Linh cùng Tô Thụy Kỳ mà nhiều người mong đợi cũng đi xuống, cùng nhau mỉm cười khoác tay nhau bước tới...

Sau khi Thủ tướng từ chức, mọi người trong Tô gia rốt cuộc cũng nặng nề thở phào nhẹ nhõm. Nhiều năm qua vì duy trì danh tiếng ông nội liêm khiết, có nhiều lúc các hoạt động của bọn họ ở trên mọi phương diện cũng sẽ phải chịu những hạn chế khác nhau. Thậm chí đi thăm viếng bên ngoài, nhìn có vẻ rất phô trương, tuy nhiên trên thực tế cũng không quá mức điên cuồng phung phí như thế. Hôm nay mặc dù ông nội đã từ chức nhưng thân phận bọn họ vẫn cao quý, dù đi tới nơi nào cũng vẫn lấp lánh chói mắt như vậy.

Giám đốc khách sạn Hoắc Minh rối rít đi tới trước đại sảnh khách sạn, hết sức cung kính tiếp đón quan khách. Cánh cửa mạ vàng của phòng yến hội số một mở rộng, truyền đến những giai điệu âm nhạc của bữa tiệc, bầu không khí vô cùng tuyệt vời làm cho mọi người phấn khích.

Một chiếc xe Rolls-Royce màu đen mà biển số xe giống như thân phận chủ nhân của nó, lóe lên ánh sáng phô trương cùng sang trọng, từ từ theo làn mưa bay bay chậm chạp lái tới, cuối cùng ngừng ở trước thảm đỏ... Hoắc Minh thấy chiếc xe này đến gần, khuôn mặt ông lập tức nở nụ cười tiêu chuẩn khéo léo và chuyên nghiệp, bước sớm hai bước so với các giám đốc khác tự mình tiếp đón, hơi khom người hết sức cung kính, tự mình đưa tay ra mở cửa xe, sau đó cung kính gọi: “Tổng giám đốc!”

Tưỏng Thiên Lỗi mỉm cười, giống như chủ nhà, lộ ra sự mạnh mẽ và tràn đầy khí phách, hết sức nghiêm túc phong độ bước ra khỏi xe Rolls Royce. Tối nay anh mặc trên người âu phục màu đen kẻ sọc, bên trong phối hợp áo sơ mi cao cấp màu xanh đậm, cổ áo dựng lên, khuy áo bạch kim lóe lên ánh sáng kim loại, hoa lụa cài áo khí phách số lượng có hạn trên thế giới. Dấu ấn của anh tối nay mang hơi thở vô cùng quyến rũ, đứng lại ở cạnh cửa xe đôi mắt anh ánh lên một chút nụ cười thần bí, sau đó xoay người nhìn về phía bạn đồng hành bên trong xe đang dần dần bước ra…

Từ bên trong xe đi xuống Đông Anh mặc chiếc váy dài mềm mại màu xanh tuyết. Tối nay trông cô vô cùng quyến rũ, chiếc váy dài quây ngực chạm đất, xương bả vai gầy mảnh, phát ra ánh sáng hết sức mê người. Nội tâm cô vẫn luôn luôn hết sức khiêm tốn, nhưng tối nay lại mặc trang phục dạ hội, còn vấn lên búi tóc kiểu Hàn, cổ đeo đồ trang sức mười triệu, tay cầm một chiếc túi Chanel. Nhưng khuôn mặt lộ vẻ miễn cưỡng, phảng phất có chút bối rối không vui đứng ở cửa xe bên kia, đưa mắt nhìn tổng giảm đốc.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt cô, nhất thời nín cười cố tình hỏi: “Thế nào? Tối nay cô theo tôi tham dự bữa tiệc, sợ bạn trai không vui sao?”

“Sẽ không!” Đông Anh lộ ra vẻ mặt lúng túng, liếc mắt nhìn Hoắc Minh cùng những người khác, thậm chí còn cảm thấy bất đắc dĩ hơn nói: “Tổng giám đốc, anh muốn trốn tránh việc chủ tịch tìm cho anh đối tượng xem mắt, anh có thể không cần tìm tôi...Tùy tiện chọn ai cũng được mà!”

“Tìm người khác sẽ rất phiền toái...” Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp hơi xoay người, khẽ nâng cánh tay lên, nín cười nhắc nhở: “Đến đây nào!”

Đông Anh không muốn đứng ở bên cạnh cửa xe, ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng lưng vạm vỡ của Tưởng Thiên Lỗi, cô đành phải bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng rồi nhẹ nhàng nâng tà váy bước đi về phía anh. Cuối cùng cô không quen vươn bàn tay mảnh khảnh lên nhét vào bên trong khuỷu tay của anh, căng thẳng bối rối đến nỗi người toát ra mồ hôi lạnh, trực tiếp thở một hơi gấp gáp…

Tưởng Thiên Lỗi cảm giác được rằng Đông Anh không thấy thoải mái, nhưng bản thân anh không nhịn cười được, lập tức dắt cô bước dọc theo thảm đỏ dài đi về phía trước.

“Tổng giám đốc Tưởng!” Một giọng nữ hết sức trong trẻo vang lên.

Tưởng Thiên Lỗi dừng bước lại, hơi giật mình nhìn về phía một cô gái khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, hết sức thẳng thắn nhanh nhẹn trên người mặc áo vest ngắn màu xanh da trời cùng quần đùi màu trắng. Cô bước đi trên đôi giày cao gót hơn mười phân màu trắng, tay cầm microphone, mái tóc dài xõa ra tung bay. Cô cầm trong tay một quyển sổ, vẻ mặt lộ ra sự nôn nóng và phấn khích, ngay lập tức muốn phỏng vấn: “Tổng giám đốc Tưởng, nghe nói việc xây dựng khách sạn dưới nước đang trong quá trình hoàn thành, anh cùng một tổng giám đốc của Hoàn Cầu khác là tiên sinh Trang Hạo Nhiên, sẽ gặp nhau lần nữa để hoạch định công việc mới, nhậm chức vị trí chủ tịch trước thời hạn có đúng không?”

Tin tức vô căn cứ này từ đâu truyền tới?

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô gái trước mặt, lông mày anh nhíu chặt, khuôn mặt lập tức lộ vẻ không vui. Đông Anh đi ở bên cạnh, với tư cách thư ký, cô hơi có vẻ nghiêm khắc nói: “Cô là ai? Lúc này, làm sao cô có thể chui vào khách sạn vô cớ phỏng vấn người khác như vậy? Cô thuộc phương tiện truyền thông nào?”

Cô gái nghe những lời này, ngay lập tức cầm lên tấm thẻ công tác đeo trước cổ, chỉ để giải thích...

Tưởng Thiên Lỗi mặt lạnh lùng đã dẫn Đông Anh cất bước hướng tới bậc thang đi lên phòng yến hội…

Ngay lập tức Hoắc Minh dẫn nhân viên bảo vệ không khách khí đem cô gái đang muốn xông lên bậc thang này đuổi đi. Nhưng cô ta vẫn cố hết sức chen chúc đi vào trong, nhìn về phía bóng lưng vạm vỡ của Tưởng Thiên Lỗi đang bước lên bậc thang, lần nữa hơi cao giọng nói to: “Nghe nói anh cùng Tổng giám đốc Trang sẽ điều chỉnh địa điểm công tác, anh rất nhanh sẽ chuyển tới trụ sở chính ở nước Anh để tiếp nhận vị trí của Tổng giám đốc Trang đúng không? Tổng giám đốc Trang có hay không muốn thay thế công lao hoàn thành xây dựng khách sạn dưới nước của anh? Đây chính là một sự kiện thế kỷ!”

Tưởng Thiên Lỗi mặt lạnh lùng đứng ở trước cầu thang xoắn ốc, Đông Anh tỏ ra hơi khẩn trương nhìn anh, nhân viên bảo vệ cùng Hoắc Minh nhìn thái độ này của anh, tất cả đều rối rít không dám di chuyển... Anh vào lúc này, có vẻ như hơi bất đắc dĩ ghìm nén thở gấp gáp, lúc này mới lạnh lùng, mang vẻ mặt hơi kỳ dị, xoay người nhìn về phía cô gái trước mặt...

Cô gái cũng khẩn trương đến ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt nhìn anh.

Lúc này Tưởng Thiên Lỗi nhìn ngược lại cô một cái thật sâu, đôi mắt sắc bén không ngừng quét trên người cô gái này một lúc lâu, rốt cuộc hơi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cũng không nói lời nào, tiếp tục khoác eo Đông Anh, bước đi về phía trước...

Ngay lúc này Đông Anh vừa nghe tiếng cô gái ở dưới lầu liều lĩnh kêu lớn, vừa nghi ngờ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, thậm chí không nhịn được cười lên nói: “Tổng giám đốc, đã rất lâu rồi tôi không có nhìn thấy anh cười với cô gái khác như vậy... Thế nào? Cô ấy có chỗ nào đặc biệt sao?”

“Không có!” Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục bước đi về phía trước, đôi mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh, thẳng thắn nói: “Chẳng qua là...Cô ấy có cặp mắt to, nhìn có chút giống như Khả Hinh...”

Trái tim Đông Anh hơi căng thẳng, sững sốt nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi không nói nữa, anh nhớ tới hôm thi đấu, Đường Khả Hinh hầu rượu bằng tất cả trái tim mình, trái tim anh đến giây phút này vẫn rạo rực vì cô ấy đã rất điềm đạm cùng xuất sắc...Tối nay anh cũng không kiềm chế được mà mong đợi cô gái này…

Biệt thự màu trắng.

Thi Ngữ dẫn người giúp việc mà Diệp Mạn Nghi phái tới, đem theo đủ các loại hộp trang sức, từ từ bưng lên tầng hai. Mà tầng hai, nhà thiết kế cùng thợ trang điểm đều đã bận bận bịu bịu đợi ở bên trong phòng khách, bên trong phòng bày biện vô số váy đầm dự tiệc lộng lẫy ánh lên những tia sáng lấp lánh. Tiên Nhi cùng Lạp Lạp cũng không ngừng nhộn nhịp ra ra vào vào... Mà Nhã Tuệ thì mỉm cười, tay bưng một cái hộp màu xanh đen, đem bộ đồ trang sức kim cương giá trị hơn mười triệu mở ra, sau đó nhìn người trước gương trang điểm...

Đường Khả Hinh trên người mặc váy ngắn màu trắng có rất nhiều các sợi trong suốt rậm rạp, mẫu thiết kế có sợi tơ bạch kim gắn các viên kim cương chạy xung quanh, láu lỉnh di chuyển ở trên dáng người hấp dẫn cùng vòng eo nhỏ gọn của cô. Cô ngồi trước bàn trang điểm để cho thợ làm tóc lấy kẹp uốn tóc mini bằng điện nhẹ nhàng cuốn tóc lên, tạo thành búi tóc kiểu Hàn. Sau đó dùng chuỗi dây kim cương gồm ba vòng liên kết đi qua trán vòng lên tóc mai rồi cố định sau ót, lộ ra khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ của cô. Sau đó lấy thêm chiếc trâm cài đầu có gắn con bướm kim cương màu xanh biển, nhẹ nhàng cài lên bên cạnh búi tóc...

Lạp Lạp mở ra một hộp trang sức, thấy bên trong là một chiếc nhẫn hoa nhài mộng ảo cực lớn, chiếc nhẫn đó được gắn đá quý bảy màu vây xung quanh một viên kim cương tám cara ở giữa. Khi xoay tròn, ngươi ta có thể thấy màu sắc của nó dần dần biến đổi ánh lên tia sáng vô cùng ảo diệu. Cô ồ lên một tiếng, không kìm chế được kích động kêu lên: “Chiếc nhẫn này, thật sự tuyệt đẹp!”

Chỉ cần là phụ nữ đều sẽ mê mệt trước chiếc nhẫn này, chiếc nhẫn này là do Trang Ngải Lâm sai người chế tác, lấy chủ đề là khuynh thành!

Đường Khả Hinh trang điểm tinh khôi, khuôn mặt mỉm cười nhìn về phía Lạp Lạp...

Thi Ngữ nhất thời bất đắc dĩ cầm lấy chiếc nhẫn kia, nhìn cô gái này một cái, rồi mỉm cười đi về phía Đường Khả Hinh. Cô nhấc đôi tay thuôn thuôn của Khả Hinh lên, đem chiếc nhẫn kim cương ảo mộng vô giá đeo vào ngón trỏ. Sau đó điềm đạm lui về sau một bước, khuôn mặt lộ ra nụ cười thán phục nhìn Đường Khả Hinh tối nay thật đẹp, nàng ríu rít cười rộ lên nói: “Đường tiểu thư... Tối nay cô thật là tuyệt đẹp...”

Đường Khả Hinh nghe những lời này đành phải lộ ra nụ cười ngượng ngùng. Cô khẽ nâng đôi tay thuôn thuôn lên, nhìn chiếc nhẫn kim cương cực lớn ở ngón trỏ đang lóe lên tia sáng huyền ảo và diễm lệ. Đôi mắt chớp chớp nhẹ nhàng, tâm tình của cô không nhịn được khuấy động lên một chút cảm xúc, khẽ cắn môi dưới, tối nay cô muốn đưa ra một quyết định…

“Đương nhiên là tuyệt đẹp rồi! Khả Hinh của chúng ta hồi bé còn có một biệt danh nhé!” Nhã tuệ không nhịn được cười nói đi tới.

Biệt danh gì thế?” Thi Ngữ kỳ lạ cười hỏi.

Nhã Tuệ đi tới phía sau Đường Khả Hinh, đưa hai tay ra nhẹ nhàng nắm bả vai của cô, không nhịn được cười rộ lên: “Nàng tiên hoa đó! Chính là cô ấy tay cầm cây gậy thần tiên, đi khắp nơi phá nát toàn bộ hoa trong trường học. Nàng tiên hoa đó vì muốn trở nên xinh đẹp, cô ấy đã đem tất cả các cánh hoa dán toàn bộ lên mặt mình! Chỉ như vậy liền xinh đẹp “

Phụt!

Lạp Lạp cùng Tiên Nhi không nhịn cười được.

“Đi đi!” Đường Khả Hinh cố tình liếc Nhã Tuệ một cái, không nhịn được cười nói: “Tôi có như vậy sao?”

Nhã Tuệ không thể nhịn được nữa phá cười, nhìn Đường Khả Hinh ở trong gương, cô khen ngợi hết lời: “Tối nay cô thật sự rất đẹp... Tổng giám đốc Trang mà nhìn thấy, nhất định muốn ngừng mà không ngừng được mất...”

Khuôn mặt Đường Khả Hinh ửng hồng, nhớ tới Trang Hạo Nhiên cô mỉm cười dịu dàng, một trái tim ẩn nhẫn đang nhẹ nhàng vui mừng rạo rực. Ngừng một chút, rồi không thể kìm chế được sắc mặt cô trầm xuống với một chút bất mãn nói:

“Đúng rồi! Thật kỳ quái! Sự kiện chiến thắng của tôi vang dội như vậy mà anh ấy chưa hề tới gặp tôi! Cho dù anh ấy không có thời gian cũng được, nhưng bây giờ chuyện đó cũng đã qua lâu như vậy, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho tôi! Đây là có ý gì vậy? Những người khác đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.