Yêu Nhầm Người Thứ Ba

Chương 41: Lều Hét




Đông Đình Phong và Đông Dạng, không, nói chính xác là Chung Đề, từ nhỏ quan hệ đã rất tốt.

Khi còn bé, Chung Đề vô cùng yêu thương hắn. Không chỉ vì HOắc Trường Nhạc có ân cứu mạng bà, mà còn vì con trai mất sớm của bà, vì cuộc sống của bà, sau khi phẫu thuật thẫm mỹ thành gương mặt của Đông Dạng,bà vì thiếu tình thương, nên tất cả yêu thương bảo vệ từ con trai bà, toàn bộ đều đặt lên trên người hắn.

Bà yêu thương Đông Đình Phong, từ nhỏ đều gọi hắn là tiểu quai quai, là bảo bối trong lòng bà.

Xưng hô này, cho đến bây giờ vẫn được từ trong miệng bà nói ra.

Bà từng yêu thương con trai bà bao nhiêu, thì bà yêu Đông Đình Phong bấy nhiêu.

Sau khi có trí nhớ, Đông Đình Phong từng nghe tiểu cô ở trong mộng thê lương kêu tên một người: cục đá nhỏ-- đó là tên bà đặt cho con trai, bà mong con trai bà sau này lớn lên sẽ giống như nham thạch cứng rắn không dễ dàng bị bẽ gãy.

Hắn từng nói với bà: “Tìm một người đàn ông rồi gả cho người đó, tiểu cô có thể sinh ra cục đá nhỏ.”

Khi đó hắn chỉ là đứa con nít.

Tiểu cô chỉ cười chua xót.

Về sau hắn mới biết, tiểu cô sinh bệnh, phải cắt bỏ tử cung, nên không có khả năng sinh con nữa. Chho nên, bà càng nhớ đến cục đá nhỏ. Hơn nữa, xem hắn như con trai bà, bảo vệ che chở yêu thương hắn.

Hắn hi vọng cô có thể hạnh phúc, mà Kim Hàm chỉ sợ không cho cô được cuộc sống như vậy.

Điều này là khi hắn dẫn Hoắc Trường An vào phòng khách Đông viên, khuôn mặt tiểu cô liền trắng bệch, có thể nhìn ra--- từ đầu tới cuối tiểu cô vẫn yêu người đàn ông này.

Nếu đổi lại trước kia, hắn tuyệt đối cảm thấy Hoắc Trường An và tiểu cô là không có khả năng, nhưng sau khi thấy tư liệu liên quan HOắc Khải Hàng, có một số việc, không phải là không có khả năng.

Đông viên, Đông Đình Phong đẩy cửa lớn của phòng khách chủ phòng ra, bên trong truyền tới giọng nói của ông nôi, Đông Dạng và Kim Hàm đang nói chuyện với nhau. Bọn họ tới sớm, thành viên khác của gia tộc cũng không có ở nhà. Mẹ Hà Cúc Hoa cũng không có ở đây.

Đông Lục Phúc là người đầu tiên thấy Đông Đình Phong tới, vốn hắn đang nói chuyện với Kim Hàm. Đây không phải là lần đầu gặp Kim Hàm, đối với người đàn ông này, ông luôn có ấn tượng tốt, bây giờ, nghe nói Đông Dạng đồng ý gả cho hắn, ông liền kinh ngạc.

Khi Đông Dạng gọi điện thoại nói với ông là sẽ dẫn ngươi nào đó về nhà, ông liền hỏi: “Con buông xuống được sao?”

Đông Dạng nói: “Dạ, buông xuống!”

“Sao vậy? Vậy con có nói thân phận thật sự của con cho người đàn ông đó biết không?”

“Con chưa nói. Đêm nay, con sẽ nói.”

Đông Dạng yêu Hoắc Trường An, Đông Lục Phúc biết, cho dù người đàn ông kia phụ lòng bà, cưới người khác, hại chết cha mẹ nuôi của bà, hại chết con trai bà, hại chết chính bà. Nhưng tình cảm kia, cũng không giảm xuống.

Đã từng một lần, bà bị mất chứng u buồn nghiêm trọng, không cách nào thoát ra khỏi thù hận và đau khổ.

Đông Lục Phúc nói cho bà biết: “Con cứ coi như Chung Đề đã chết, con xem mình là Đông Dạng. Thay tiểu Dạng sống tốt, con là con gái của ta. Chớ bị những chuyện đã qua quấn lấy con!”

Đông Dạng sau khi nghe ông khuyên giải, dần dần sống trở lại, sống lại với cá tính của bà. Chẳng qua, cuối cùng bà cũng không thể nào thoát khỏi quá khứ. Vẫn không kết hôn.

“Cẩn Chi, ai kêu con dẫn bọn họ tới? Ai kêu hả?”

Bởi vì Đông Dạng thấy vẻ mặt khác thường của Đông Lục Phúc mà chú ý tới phía cửa, sau khi quay đầu, nụ cười ấm áp trên mặt tất cả đều thu vào, không khỏi vừa vội vừa giận quát một tiếng.

Đông Lục Phúc nhìn thoáng qua hai cha con người này đột ngột xuất hiện, lại liếc Kim Hàm vừa mới thu lại nụ cười, đứng lên:

“Cẩn Chi, sao dẫn khách về nhà mà cũng không gọi điện thoại nói trước?”

“Là tôi không cho cậu ấy nói!”

Hoắc Trường An đi tới, khom người chào, có vẻ đặc biệt kiềm chế:

“Đông lão, Trường An tới có chút đột ngột thật sự là có một số việc, cần nói rõ ràng với Chung Đề. Tôi sợ A Đề lại lặng lẽ trốn tôi.”

Ông trực tiếp kêu Đông Dạng là A Đề.

Đông Dạng nghe vậy, vẻ mặt hoảng sợ, ánh mắt hỗn loạn nhìn người đàn ông bên cạnh.

Kim Hàm nheo mắt lại, kinh ngạc: A Đề?

Trong bụng nhất thời nghi hoặc.

Hắn biết trong đời của Hoắc Trường An có một người phụ nữ rất quan trọng, tên là A Đề, tên đầy đủ là Chung Đề. Nhưng người phụ nữ đó đã chết cách đây ba mươi hai năm… Đông Dạng sao lại trở thành Chung Đề?”

Đông Lục Phúc ngây người một chút, ánh mắt quét một vòng: không trách được, thì ra hắn đã biết bí mật này.

“Tôi và ông không có gì để nói… Hoắc Trường An, mời ông lập tức đi khỏi nơi này!”

Đông Dạng cố gắng để cho mình bình tĩnh, nghĩ muốn đá người đàn ông âm hồn bất tán, gieo tai họa cho bà ba mươi mấy năm này ra ngoài.

“Hôm nay anh có chuyện muốn nói, là chuyện liên quan tới ba mươi hai năm trước! Có một số việc, anh nhất định phải nói! Trước kia anh nghĩ em đã chết, chân tướng như thế nào không sao cả. Bây giờ không giống như lúc trước.. anh phải nói rõ… Nói xong, anh sẽ đi ngay!”

Hoắc Trường An đứng ở trước mặt Đông Dạng, nhẹ nhàng nói, trong đầu nhớ lại những hình ảnh thân mật vui vẻ hạnh phúc của bọn họ. Đã từng, bọn họ rất yêu nhau—đều do ông sai, vốn may mắn có được hạnh phúc, dằn vặt đến không còn gì.

“Được, ngươi nói đi!”

Đông Lục Phúc đồng ý.

Đông Dạng thấy ông lên tiếng, cũng không nói thêm cái gì, mặt trầm xuống lui về sau mấy bước.

Đông Đình Phong dìu Ninh Mẫn ngồi xuống bên cạnh, ý bảo Hoắc Khải Hàng cũng ngồi xuống. Về phần Hách Quân, và thư ký của HOắc Trường An rất thức thời đã rời khỏi phòng khách.

Hoắc Trường An nhìn một vòng, không có ngồi:

“Đông lão, tôi biết rõ Đông có hiểu lầm với Hoắc gia. Nguyên nhân này là do bốn mươi mấy năm trước, Cố lão gia, Đông lão thái chết một cách lạ lùng. Khi đó, Đông lão thái và Cố gia ra đi gần nhau. Cho nên mọi người cho rằng cái chết của Đông lão thái có liên quan đến HOắc gia. Bây giờ, tôi muốn nói rõ chuyện thứ nhất, Cố lão gia chết là do bệnh tim, không có liên quan đến HOắc gia. Là Cố gia tự mình oán hận nên dẫn tới. Đông lão thái chết trọng vụ lật thuyền là hoàn toàn do tai nạn.

“Chuyện thứ hai, có liên quan đến Trường Nhạc.”

Nói tới đây, ánh mắt ông dừng lại trên người Đông Đình Phong: “Ba mươi ba năm trước, trong trận tác chiến chống khủng bố kia, bộ đội đặc chủng chống lại mệnh lệnh mà tác chiến, không phải do tôi bày mưu đặt kế. Việc này là có người vu oan.”

“Chuyện thứ ba…”

Ánh mắt ông lại chuyển lên người Đông Dạng:

“Sau khi em sinh con, nói đứa nhỏ này là của Trường Nhạc, thật sự anh rất tức giận, hận không thể bóc chết đứa nhỏ này. Nhưng việc phái người đi giết hại đứa nhỏ không phải do anh sai người làm. Khiến cho người ta đi đụng chết cha mẹ em càng không phải là anh ra lệnh. Bác trai và bác gái bởi vì tai nạn xe mà qua đời, đứa bé vì vậy mà táng thân dưới bánh xe, bị nghiền, anh thật đáng tiếc. Sau đó, anh cố chấp đi tìm thi thể của đứa bé, lại không muốn để em thấy bộ dáng chết thảm của đứa bé, mà đau khổ thương tâm. Đây là sự thật, cũng không phải là muốn hủy thi diệt tích.

Nếu như ba mươi năm trước, anh giải thích có lẽ em không tin, nhưng hiện tại em hẳn là tin. Khải Hàng tồn tại là một chứng minh. Đứa bé vốn chết trong lần tai nạn đó, lại sống tốt đến giờ, mà anh chẳng hay biết gì, trong chuyện này có vấn đề, anh nghĩ là em có thể nghĩ

Thứ tư, sau khi em bị thương trong trận cháy đó, chính xác anh có điều tra Trường Nhạc. Nhưng sau khi điều tra được tin em đã chết, anh cũng từng làm khó Trường Nhạc. Nhưng anh không có hạ lệnh giết chết Trường Nhạc..”

Một câu một câu, rất nặng nhưng đều giải thích các hiểu lầm.

Nếu đổi lại là trước kia, trong người có tâm tình này, ông cũng sẽ không chạy đến ăn nói khép nép mà giải thích vấn đề này, bây giờ ông và ông của ba mươi năm trước hoàn toàn khác nhau. Có chút hiểu lầm cũng nên làm rõ rồi.

Nhưng là, trong lòng Đông Dạng cười lạnh, cắt ngang lời nói không ngớt của ông:

“Hoắc Trường An, ông thật có thể trốn tránh trách nhiệm. Nếu như không phải ông cho người bắt tôi lại, Trường Nhạc sao có thể bị nổ chết tươi, tiểu Dạng sao phải biến thành người thực vật…”

Bà rống lên, khiến HOắc Trường An trầm mặc, một lúc sau mới nói:

“Anh sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Đối với Trườn Nhạc, anh không có muốn hại nó. Người muốn Trường Nhạc chết là Trường Bình. Toàn bộ những chuyện đó là do Trường Bình làm. Là hắn mượn tay anh. Lúc anh biết mục đích của hắn, muốn chạy đến cứu em nhưng đã trễ. Lúc nhìn thấy Trường Nhạc bị nổ chết, anh thật sự rất muốn giết chết Trường Bình, là mẹ anh xuất hiện đúng lúc ngăn cản anh. Nhưng chân Trường Bình vẫn bị anh cắt đứt.. Chỗ anh có một số tài liệu, mọi người có thể xem!”

Ông gọi điện thoại, một lát sau. Thư ký đưa cặp công văn tới, rút phần tài liệu bên trong đưa cho ông.

Giơ cao phần tài liệu kia, ông nói:

“Phần tài liệu này, có thể chứng minh lời nói của anh không phải nói dối.”

Ông rút ra từng tờ:

“Phần tài liệu này, là sâu khi quân sự xảy ra sự cố, đây là kết quả anh nghe ngóng điều tra được, kết quả chứng minh, những người đó chống lại mệnh lệnh tấn công là do nhận hối lộ.”

“Phần này, có thể chứng minh, đứa bé không phải là anh kêu người giết, ở bên trong có một quyển sách khi nói chuyện được ghi chép lại. Có thể khiến mội người hiểu rõ chân tướng.

“Còn phần tài liệu này, là thư sám hối do chính tay Hoắc Trường Bình viết. La mẹ anh buộc hắn viết. Hắn ân hận, nên anh buông tha việc giao hắn cho pháp luật xử lý. Về sau phải sống đàng hoàng. Nếu hắn dám gây rắc rối nữa, anh sẽ lấy tất cả chứng cứ phạm tội của hắn ra, để hắn ngồi tù mộc gong…”

Ân oán ba mươi hai năm trước, cuối cùng cũng được phơi ra ngoài ánh sáng, trên lưng ông đã mang tội danh này lâu lắm rồi, trước kia không cần là vì người yêu không còn, bây giờ ông không thể chịu được người yêu dùng ánh mắt oán hận mà nhìn ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.