Yêu Nhầm Người Thứ Ba

Chương 23: Harry Bị Thương




Edit: Tuyết Nguyệt Lam

"Cậu không tức giận thì tốt." Tôn Tiểu Vân vuốt ngực một cái, lại nói thêm: "Mai Mai, cậu cũng biết có đôi khi Hân Nghiên làm việc có vẻ kích thích, không có nghĩ nhiều, kỳ thật cậu ấy cũng chỉ có ý tốt..." Tôn Tiểu Vân còn chưa nói xong, Hàn Mai Mai cô ta muốn làm thuyết khách cho Ôn Hân Nghiên.

Hàn Mai Mai cười nhìn Tôn Tiểu Vân không nói lời nào.

Tôn Tiểu Vân cũng cực kỳ thức thời chuyển hướng sang đề tài khác, lôi kéo Hàn Mai Mai lại nói chuyện phiếm một hồi. Hàn Mai Mai cũng không biết hôm nay cô ta tới đây có mục đích gì.

Hàn Mai Mai nhìn đồng hồ, sắp đến giờ ăn cơm trưa.

"Mai Mai, chúng ta cùng ăn cơm đi." Tôn Tiểu Vân cười tít mắt nói.

Hàn Mai Mai sửng sốt, trong ba người, cô tiếp xúc ít nhất chính là Tôn Tiểu Vân, cũng không biết vì sao hôm nay Tôn Tiểu Vân lại nhiệt tình như vậy.

Cô hơi do dự nói: "Nhưng tớ đã có hẹn với Thần Dật cùng ăn cơm."

"Thật đúng lúc, chúng ta cùng ăn cơm đi."

"Mai Mai, chúng ta có thể đi chưa?" Lạc Thần Dật quen thuộc đi vào văn phòng.

Không nghĩ tới đi tới lại thấy bên cạnh Hàn Mai Mai còn có một người khác, anh không khỏi sửng sốt.

"Lạc thiếu, xin chào." Tôn Tiểu Vân bày ra tươi cười.

Lạc Thần Dật có chút ngoài ý muốn, Tôn Tiểu Vân lại ở chỗ này.

Hàn Mai Mai vội vàng giải thích: "Tiểu Vân vừa lúc đến đây, để cho cô ấy cùng ăn cơm với chúng ta nha."

Tôn Tiểu Vân le lưỡi một cái, cười khẽ nói: "Lạc thiếu, tôi không quấy rầy hai người nữa. Nếu không hiện tại tôi sẽ đi, không lại trở thành bóng đèn giữa hai người."

"Không cần, cũng đã đến đây rồi, vậy thì cùng ăn cơm đi." Sao Hàn Mai Mai lại không biết xấu hổ mà đuổi người chứ.

Lạc Thần Dật buồn bực không lên tiếng.

Dọc theo đường đi Tôn Tiểu Vân vẫn líu ríu nói chuyện,d ie ndan lequ ydon .co m, Hàn Mai Mai lại một đáp một nói chuyện phiếm với cô ta, Lạc Thần Dật lại không nói gì.

Lạc Thần Dật chọn một tiệm cơm Tây, cực kỳ thích hợp để hai người yêu nhau hẹn hò, hiện tại ba người thật có chút quái dị.

Hàn Mai Mai cũng không biết hôm nay Lạc Thần Dật xảy ra chuyện gì mà rất ân cần, một hồi lau miệng cho cô, một hồi lại cắt thịt bò. Trong lòng cô đặt một dấu chấm hỏi.

Tôn Tiểu Vân giống như cũng nói ít đi, bữa cơm này có vài phần quái dị.

Cơm nước xong, Tôn Tiểu Vân rầu rĩ nói: "Mai Mai, cũng đến giờ rồi, tớ phải về đây."

Hàn Mai Mai suy nghĩ một chút, nói: "Hay cậu đi cùng bọn tớ. Để Thần Dật đưa cậu về."

"Đây có tiện không?" Ánh mắt Tôn Tiểu Vân nhìn Lạc Thần Dật hỏi.

"Không có gì bất tiện. Đúng lúc tiện đường đến nhà cậu." Hàn Mai Mai thay Lạc Thần Dật đáp.

Đưa Hàn Mai Mai đến tập đoàn Hàn thị, kế tiếp đưa Tôn Tiểu Vân về.

Lạc Thần Dật đột nhiên dừng xe ở bên đường, sau đó quay đầu nói với Tôn Tiểu Vân: "Tôi còn có chuyện khác, cô tự về đi."

"Anh đang nói cái gì?" Trên mặt Tôn Tiểu Vân tràn ngập không thể tin.

Lạc Thần Dật xuống xe, đi đến cửa xe, mở cửa, hai tay ôm ngực, nâng cằm, lạnh lùng nói: "Tôn tiểu thư, mời xuống xe."

"Lạc, Thần, Dật, rốt cuộc anh có ý tứ gì, vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Rôt cuộc tôi có gây thù gì với anh sao?" Lần này Tôn Tiểu Vân có thể khẳng định Lạc Thần Dật đang chĩa mũi nhọn vào cô.

Lạc Thần Dật tựa tiếu phi tiếu nhìn cô ta: "Cái này phải hỏi cô đã làm chuyện gì thôi?"

"Rốt cuộc tôi làm sao?" Tôn Tiểu Vân một đầu mờ mịt.

"Ngày thứ hai sau sinh nhật bà Ngụy, chuyện trên Weibo là do cô làm." Lạc Thần Dật nhếch miệng nói.

"Anh có ý gì? Tôi nghe không hiểu." Tôn Tiểu Vân cau mày, vẻ mặt ngây thơ.

"Cô không cần giả ngu. Tôi đã sớm tra được rồi. Vì sao cô làm như vậy, tôi không có hứng thú, tôi chỉ không muốn nhìn thấy mặt cô." Giọng điệu của Lạc Thần Dật mang theo vài phần khinh thường nói.

Sắc mặt Tôn Tiểu Vân trắng nhợt, rõ ràng lúc ấy cô ta đã làm rất cẩn thận, vì sao lại vẫn bị người phát hiện?

Lạc Thần Dật thấy cô ta phản ứng, tươi cười càng sâu: "Cô yên tâm, tôi sẽ không nói cho Mai Mai biết."

Tôn Tiểu Vân nghe thế thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Nhưng..." Lạc Thần Dật hơi hất mày, giọng lạnh xuống: "Cô phải cách xa Mai Mai một chút."

Móng tay Tôn Tiểu Vân đâm mạnh vào trong thịt,d ie nd an l equ yd on .co m, lặng im không tiếng động.

"Xuống xe đi, Tôn tiểu thư." Mặt Lạc Thần Dậtkhông chút thay đổi nói.

Tôn Tiểu Vân trừng mắt nhìn Lạc Thần Dật một cái, đành phải xám xịt xuống xe.

Lạc Thần Dật không chút do dự đóng cửa xe, lái xe rời đi.

Tôn Tiểu Vân nhìn bóng lưng chiếc xe kia, cắn răng, Lạc, Thần, Dật, anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?

Tôn Tiểu Vân về đến nhà liền nhốt mình trong phòng.

"Đứa nhỏ này làm sao vậy?" Mẹ Tôn oán giận nói với ba Tôn: "Gần đây tính tình thật sự càng ngày càng quái."

"Còn không phải do em chiều quá thành hư sao?"

Mẹ Tôn trừng mắt nhìn ba Tôn một cái, cái gì cũng không nói.

"Lần trước chuyện nhà họ Lạc sao rồi?" Ba Tôn vừa xem vừa hỏi.

"Em cũng không rõ." Mẹ Tôn hàm hồ nói.

"Em phải thúc giục nó đi. Tôi rất xem trong đứa nhỏ nhà họ Lạc."

Trong đầu Tôn Tiểu Vân vẫn hiện lên biểu tình trào phúng của Lạc Thần Dật, trong lòng càng nghĩ càng không cam lòng, cô ta phát hiện cô ta hoàn toàn không thể tĩnh tâm.

Cô ta suy nghĩ một chút rồi rời giường gọi điện thoại cho Lục Giai Duệ.

Buổi chiều, Lạc Thần Dật tới đón Hàn Mai Mai cùng về.

Lúc Hàn Mai Mai xuống xe, Lạc Thần Dật cũng xuống xe theo.

"Anh xuống làm gì?" Hàn Mai Mai hỏi.

"Mấy ngày hôm trước ông ngoại có gọi anh cùng đi ăn cơm?" Lạc Thần Dật mặt dày nói.

"Sao anh không về nhà của mình mà ăn cơm." Hàn Mai Mai hừ một tiếng.

Lạc Thần Dật thật giống như không nghe thấy Hàn Mai Mai nói vậy.

Hàn Mai Mai cũng biết hiện tại không thể đuổi Lạc Thần Dật về, đành phải dẫn theo anh cùng về nhà cũ.

"Con còn biết về nhà nữa sao? Hừ." Ông ngoại Hàn bất mãn nói.

"Ông ngoại, không phải con đã nói với ông rồi sao? Ngày hôm qua con và nhóm Hân Nghiên cùng mừng sinh nhật rồi mà."

"Con không cần giải thích. Ông..." Ông ngoại Hàn còn muốn trách cứ Hàn Mai Mai.

Lạc Thần Dật theo sau Hàn Mai Mai đi lên: "Ông ngoại."

"Tiểu Lạc, sao con lại tới đây?" Ông ngoại Hàn nhìn thấy Lạc Thần Dật biểu tình lập tức thay đổi, cười nói.

Hàn Mai Mai thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời bất mãn trừng mắt nhìn Lạc Thần Dật một cái, vì sao đối xử với Lạc Thần Dật còn tốt hơn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.