Yêu Nhầm Người Thứ Ba

Chương 22: Hồi Phục




Edit: Tuyết Nguyệt Lam

Hàn Mai Mai cũng có thể cảm giác Lạc Thần Dật đang khẩn trương, trước mắt cô đột nhiên thoảng qua một cảnh tượng trong tiểu thuyết, cô nhớ lần đầu tiên của Trình Khả Hinh và Lạc Thần Dật, là vì Trình Khả Hinh chủ động quyến rũ anh, Lạc Thần Dật lại uống rượu, trong lòng cô có cảm giác không thoải mái xẹt qua...

"Chuyên tâm chút." Lạc Thần Dật bất mãn với Hàn Mai Mai, anh mới chỉ vào được đầu đỉnh, tuy biết lần đầu sẽ mất nhiều thời gian, nhưng chặt như vậy khiến anh phải cố nhẫn nại, nhưng thấy Hàn Mai Mai đột nhiên chạy xe không, tâm lý không vui, dùng lực đẩy về phía trước.

"A!" Cảm giác xé rách truyền đến. Hàn Mai mai chỉ cảm thấy một chữ, đó chính là đau!

Lạc Thần Dật cúi đầu hôn Hàn Mai Mai: "Em cố gắng một chút." Trên trán anh cũng phủ một tầng mồ hôi, chậm rãi bắt đầu di chuyển.

Hàn Mai Mai cũng chậm chậm tiến nhập trạng thái này, trừ bỏ cảm giác đau đớn lúc đầu ra, cô cũng có cảm giác căng trướng bốc lên trong người.

Lạc Thần Dật cũng cảm giác được thân thể Hàn Mai Mai biến hóa, anh cũng không muốn nhẫn lại nữa, buông tay ra, nông sâu va chạm.

Cảm giác vi diệu liền tập kích Hàn Mai Mai, khoái cảm khiến người ta run sợ.

Qua thật lâu, toàn thân Hàn Mai Mai đều mềm nhũn không muốn nhúc nhích, Lạc Thần Dật phun trào ra, ngã vào trên thân thể cô.

Hàn Mai Mai có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh...

Buổi sáng khi Hàn Mai Mai tỉnh lại, eo mỏi lưng đau.

"Em tỉnh rồi." Lạc Thần Dật để trần nửa người trên cười tít mắt nhìn cô, cực kỳ tự nhiên cúi đầu hôn cô.

"Hu... Em còn chưa đánh răng..." Hàn Mai Mai mơ hồ nói.

"Anh sẽ không ghét bỏ em." Lạc Thần Dật ôm lấy khóe miệng nói.

Nhưng em ghét bỏ anh... Hàn Mai Mai còn chưa kịp nói lại, đã bị Lạc Thần Dật ngăn lại.

"Sao vừa rồi anh không đánh thức em?" Hàn Mai Mai ngồi trên xe oán giận nói với Lạc Thần Dật.

"Không phải tại thấy em ngủ ngon, nên mới không nỡ gọi em dậy." Khóe miệng Lạc Thần Dật mang theo ý cười nói.

Hàn Mai Mai hừ một tiếng, nhưng may là trước đó đã nói với ông ngoại sẽ mừng sinh nhật cùng với Ôn Hân Nghiên, nếu quá muộn có thể sẽ không về.

Lạc Thần Dật đưa Hàn Mai Mai đến công ty Hàn thị,d ien d an le qu ydo n.co m, dặn dò: "Trưa nay anh sẽ đến đón em đi ăn cơm, em không được chạy loạn đó."

Hàn Mai Mai gật đầu một cái, sau đó bỏ chạy xuống xe.

Hàn Mai Mai đi vào văn phòng, trợ lý Triệu liền đi theo sau vào.

"Hàn tổng, đây là tư liệu về trình Khả Hinh thời gian gần đây." Trợ lý Triệu vừa nói, vừa đưa tài liệu cho Hàn Mai Mai, lại bổ sung thêm: "Trình Khả Hinh ra nước ngoài rồi. Hiện tại nhà cửa và cổ phiếu của cô ta cũng đã bán..."

Hàn Mai Mai có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền thoải mái, Trình Khả Hinh biết nhà họ Đàm đã thất thế, cô ta cũng không có chỗ dựa vững chắc, làm quyết định này cũng vì sinh tồn.

Hàn Mai Mai có chút tò mò hỏi: "Đàm Gia Hi kia?"

"Đàm Gia Hi đã đi tìm Trình Khả Hinh, nhưng đã người đi - nhà trống rồi. Mà còn nghe nói hiện tại tình cảnh của cậu ta cũng không tốt cho lắm..."

Hàn Mai Mai có thể tưởng tượng, Đàm Gia Hi cũng không có chút thành tựu gì, chẳng qua mọi người nể mặt ba anh ta mà thôi, hiện tại ba anh ta đã chết, anh ta có thể làm gì.

Hàn Mai Mai cũng không xen vào chuyện của Trình Khả Hinh nữa, chỉ cần cô ta không xuất hiện trước mặt cô trêu chọc cô là được rồi.

Hàn Mai Mai lại nghĩ đến một chuyện khác, đó là không thấy điện thoại của cô nữa, bên trong có thông tin liên hệ của rất nhiều người quan trọng, mất sẽ cực kỳ phiền toái.

Cô nhớ ngày hôm qua cô đã đưa di động cho Ôn Hân Nghiên, nghĩ đến việc làm ngày hôm qua của Ôn Hân Nghiên cô cũng không biết nói gì, trong lòng cũng có chút tức giận, Ôn Hân Nghiên cũng quá tự tiện, làm sao có thể sắp xếp loại chuyện này chứ?

Cô còn chưa kịp gọi điện thoại cho Ôn Hân Nghiên, thì Ôn Hân Nghiên đã gọi điện thoại đến đây trước: "Mai Mai..."

Ở đầu bên kia điện thoại Ôn Hân Nghiên cẩn thận nói, chuyện ngày hôm qua, về sau cô càng nghĩ càng cảm thấy việc cô làm là không thích hợp, cô cũng chưa có hỏi qua ý kiến của Hàn Mai Mai, suýt nữa thì đã tạo thành sai lầm lớn.

Hàn Mai Mai cũng không nói gì, vẫn còn tức giận với Ôn Hân Nghiên.

"Mai Mai, cậu đừng tức giận mà. Tớ giải thích với cậu được không? Tớ cũng chỉ muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ. Tớ không biết thì ra cậu đang kết giao với Lạc Thần Dật." Ôn Hân Nghiên nói.

Hàn Mai Mai hừ một tiếng: "Đây không phải trọng điểm. Sao trước đó cậu không hỏi ý kiến của tớ. Loại chuyện này không phải tôi tình anh nguyện mới tốt sao?" Đối với tình một đêm Hàn Mai Mai vẫn cực kỳ phản đối.

"Tớ không phải... Tớ không phải... Được rồi, hiện tại tớ biết nói như thế nào thì cũng là tớ không phải. Cậu vẫn để ý tớ đúng không?" Ôn Hân Nghiên tội nghiệp nói.

Hàn Mai Mai bị bộ dạng này của Ôn Hân Nghiên làm cho mềm lòng, nhưng vẫn không muốn tha thứ cô ấy dễ dàng như vậy, phải để cho cô ấy nhớ lâu một chút, cô dừng một chút nói: "Đúng."

Ôn Hân Nghiên nghe thấy Hàn Mai Mai đáp lại cô,d ie n d an le qu ydo n.co m, lập tức có tinh thần nói: "Cậu đồng ý tha thứ tớ rồi hả?"

"Cũng không phải, tớ chỉ muốn hỏi di động của tớ ở đâu?" Hàn Mai Mai nhàn nhạt nói.

Ôn Hân Nghiên nghe thế có chút mất mác, qua một lúc lâu sau lại nói thêm: "Tớ nhớ tớ đưa cho Tiểu Vân, nếu không để tớ đi hỏi lại."

"Được."

Tôn Tiểu Vân cười nói với đầu bên kia điện thoại: "Đúng vậy, Hân Nghiên, di động Mai Mai ở chỗ tớ. Không cần phiền phức như vậy, để tớ đưa qua bên đó cũng được. Được, tớ biết rồi. Tớ sẽ nói tốt cho cậu, cậu yên tâm đi. Mai Mai không phải người hẹp hòi như vậy..."

Cúp điện thoại xong, mặt cô ta liền khôi phục thành khuôn mặt không có biểu cảm gì.

Cô ta cũng không biết vì sao hiện tại trong lòng có tức giận, kìm nén phát ra, cô ta thấy di động của Hàn Mai Mai càng nhìn càng không vừa mắt, ném mạnh di động vào tường.

"Ầm" một tiếng.

"Sao lại thế này?" Mẹ Tôn nghe thấy tiếng động lập tức chạy vào.

"Mẹ, không có việc gì, di động của con không cẩn thận rơi xuống đất thôi." Tôn Tiểu Vân cười nói, đi qua nhặt di động lên, màn hình di động đã xuất hiện những vết nứt rồi.

"Con cẩn thận một chút, đừng nôn nóng như vậy." Trong lòng mẹ Tôn có chút hoài nghi, nhưng không nói gì thêm, đi tới ngồi bên giường Tôn Tiểu Vân: "Đúng rồi, lần trước con đến nhà họ Lạc, sau đó sao không thấy gì nữa. Đứa bé kia không tốt sao? Mẹ cũng đã gặp cậu ta một lần, bộ dáng tuấn tú lịch sự. Hiện tại vị trí của ba con không còn vững chắc như trước kia nữa, con nên giúp chút việc đi. Nghe nói hiện tại trong chính giới nhà họ Lạc cũng rất được hoan nghênh..."

Tôn Tiểu Vân nghe vậy không tự chủ nhíu chặt mày, trong lòng có chút không kiên nhẫn: "Mẹ, con biết rồi. Con muốn thay quần áo, chúng ta sắp ra ngoài rồi. Mẹ đi ra ngoài trước đi."

Mẹ Tôn thấy biểu tình này của Tôn Tiểu Vân cũng biết chuyện nàykhông thể gấp. Không nói gì thêm liền đi ra ngoài.

"Mai Mai, chỗ cậu cũng không tệ nha."

Hàn Mai Mai ngẩng đầu liền thấy Tôn Tiểu Vân cười tươi như hoa đứng ở trước mặt cô.

"Tiểu Vân." Hàn Mai Mai có chút ngoài ý muốn sao Tôn Tiểu Vân lại ở chỗ này.

Tôn Tiểu Vân lung lay di động: "Tớ phụng mệnh đến hoàn thành nhiệm vụ. Không biết sao điện thoại của cậu lại như thế này, lúc tớ tìm thấy đã hư hỏng hết. Tớ đành phải mua cái khác để đền cho cậu vậy."

Hàn Mai Mai cau mày, cầm lấy di động xem xét một phen, di động đã hư hỏng hết, nhưng đáng được ăn mừng nhất chính là, cô đã lưu hết số điện thoại di động vào sim.

"Mai Mai, cậu sẽ không tức giận chứ. Tớ cũng không biết tại sao di động lại như vậy." Tôn Tiểu Vân xin lỗi.

Hàn Mai Mai thấy Tôn Tiểu Vân như vậy cũng không tức giận: "Không có việc gì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.