Yêu Nhầm Người Thứ Ba

Chương 20: Vật ‘Nhỏ’




Dịch giả: aluco

Ba vạn miếng cực phẩm Linh Thạch, cũng không có ai ra giá tiếp theo. Ai cũng có thể nhìn thấy, cho dù ngươi có ra giá bao nhiêu thì Diệp Vân ra giá cũng sẽ cao hơn so với ngươi.

Tên này không biết là đệ tử của gia tộc ẩn thế nào, thoạt nhìn có vẻ hoàn toàn không có kinh nghiệm hành tẩu trên giang hồ, cũng không quan tâm đến quy củ giang hồ. Nếu như là tu sĩ bình thường, chỉ sợ trong vòng mấy ngày sẽ bị làm thịt mất không còn cả xương.

Nhưng mà những kẻ trong phòng đấu giá có tâm tư muốn động đến Diệp Vân lại không có mấy người. Ai cũng không biết gia tộc ẩn thế đứng sau lưng hắn phái ra cao thủ dạng gì để hộ vệ cho Diệp Vân, dựa theo sự kiêu ngạo cùng lên giọng của Diệp Vân thì cao thủ hộ vệ cho hắn tối thiểu cũng là Kim Đan Cảnh hậu kỳ, thậm chí tu sĩ đỉnh phong.

Tuy rằng tu sĩ Kim Đan Cảnh đỉnh phong cũng không tính là cường hãn đến mức vô địch, dù sao tất cả đại tông môn vẫn có Nguyên Anh Cảnh lão tổ tồn tại. Chẳng qua là, có Nguyên Anh Cảnh lão tổ của nhà nào sẽ vì tên tiểu tử Diệp Vân này mà ra tay đây? Ai chỉ vì mấy vạn miếng cực phẩm Linh Thạch mà bỏ đi thân phận?

Hiển nhiên không có khả năng!

Đã như vậy, những tu sĩ có chủ ý muốn đánh Diệp Vân lại càng rất hiếm, có lẽ chỉ có chừng hai hoặc ba người, rất hiển nhiên Lãnh Nhất Phong cùng Tuyệt Trần nằm trong số đó.

"Còn có ai ra giá cao hơn so với Diệp công tử? Đây chính là pháp quyết tu luyện thần hồn của Nguyệt Thần Cung, rất là khó kiếm, vô cùng trân quý, hiện tại mới chỉ có ba vạn miếng cực phẩm Linh Thạch, chẳng lẽ các ngươi muốn bỏ qua món đồ này hay sao?" Thoạt nhìn vẻ mặt của Nhạc Vân Phàm có vẻ sốt ruột, tựa hồ giá trị của Thái Thanh Ngưng Thần Quyết hơn xa ba vạn miếng cực phẩm Linh Thạch.

Bất quá, có thể tham gia đấu giá hội lần này đâu có ai là kẻ ngốc? Ba vạn miếng cực phẩm Linh Thạch để mua một bản pháp quyết ngưng luyện thần hồn, hay nói đúng ra là chỉ dùng được cho cho đẳng cấp dưới Nguyên Anh Cảnh, giá tiền này đã hoàn toàn đến đỉnh, ai cũng không muốn ra tay.

Mà Lãnh Nhất Phong cùng Tuyệt Trần đã nhanh chóng hạ quyết tâm, dù cho Diệp Vân thật sự ở lại trong nội thành của kinh đô thì bọn hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp để ra tay. Làm cho tên tiểu tử Diệp Vân không biết trời cao đất rộng này đến lúc đó muốn khóc cũng khóc không được.

Sau đó cả nửa ngày cũng chẳng có người nào kêu giá thêm dù chỉ là một quả Linh Thạch, Nhạc Vân Phàm lắc đầu than nhẹ, nhưng khoảnh khắc lúc hắn ngẩng đầu lên đã đổi lại vẻ mặt tươi cười.

"Rất tốt, chúc mừng Diệp công tử đã mua được pháp quyết thần kỳ của Nguyệt Thần Cung, chắc hẳn với sự trợ giúp của Thái Thanh Ngưng Thần Quyết này tu vi của Diệp công tử sẽ tiến triển cực nhanh, chỉ sợ không bao lâu sau lập tức có thể đủ để trùng kích đến Kim Đan Cảnh."

Tất cả tu sĩ ở đây đều sững sờ nhưng lập tức mỉm cười vì đã hiểu ý.

Tu vi của Diệp Vân chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh nhất trọng, chưa thể nói trước hắn có thể tu luyện được Thái Thanh Ngưng Thần Quyết hay không, cho dù hắn có tu luyện được thì muốn trùng kích Kim Đan Cảnh thì tới ngày tháng năm nào đây? Cho dù hắn có tài lực như thế nhưng ở tuổi này mà tu vi chỉ mới là Trúc Cơ Cảnh nhất trọng thì có thể thấy được thiên phú của hắn cũng vào loại bình thường, ngày thường chắc cũng không chịu khó tu luyện, nếu muốn ngưng tụ Kim Đan chỉ sợ cũng phải mất từ tám đến mười năm là ít.

Giờ phút này, những lời của Nhạc Vân Phàm nói ra chẳng qua là vỗ mông ngựa lấy lòng mà thôi, mọi người đều biết đó là lời nói cho vui chứ không phải là thật.

Ba vạn miếng cực phẩm Linh Thạch được Đan Vu Thuần thu lấy, bản Thái Thanh Ngưng Thần Quyết hơi mỏng cũng được đưa vào trong tay Diệp Vân.

Diệp Vân chỉ lật nhẹ hai cái đã ném vào trong Lôi Âm Hóa Long Giới, dường như ném vào đó một quyển sách tầm thường không quan trọng gì.

“Tốt rồi, kiện vật đấu giá cuối cùng của đấu giá hội cũng đã xuất ra, tất nhiên đã đến lúc kết thúc. Đấu giá hội lần này đã thành công tốt đẹp, chư vị đua nhau ra giá đã làm cho ta vô cùng xúc động, chắc hẳn mọi người cũng đã mua được bảo vật vừa ý, lão phu xin thay mặt đấu giá hội chúc mừng mọi người. Đấu giá hội đến đây là kết thúc, mọi người thượng lộ bình an, thứ cho không tiễn xa được." Nhạc Vân Phàm vẫy vẫy tay, trong lời nói đầy cảm giác hưng phấn.

Đấu giá hội lần này đúng là thành công tốt đẹp, hầu như mỗi một kiện đều bán được giá cao, ngoại trừ cái cọng lông vũ được cho là của Thượng Cổ Thiên Phượng.

Nói tóm lại, đấu giá hội lần này của Đan Đỉnh Tông tiền lời tương đối khá, cũng coi như là có được lợi nhuận cuồn cuộn.

Bất quá, Nhạc Vân Phàm tuy rằng vui vẻ nhưng mà đối với lợi nhuận dạng này, Đan Đỉnh Tông cũng không chú ý nhiều lắm. Dù sao những bảo vật của Đan Đỉnh Lâu tại kinh đô hầu như đều nhằm vào tu sĩ có tu vi thấp cùng Kim Đan Cảnh trở xuống, những bảo vật trợ giúp cho tu sĩ Nguyên Anh Cảnh cơ bản không có. Còn bảo vật chân chính có thể khiến cho cả nước chấn động, những món đồ có thể khiến cho Nguyên Anh Cảnh lão tổ phải ra mặt tranh chấp thì cực kỳ hiếm thấy, mỗi một lần xuất hiện đều làm cho cả thủ đô của Đại Tần đế quốc phải chấn động.

Đan Đỉnh Tông không quan tâm, nhưng Diệp Vân lại cực kỳ quan tâm.

Hắn hầu như đem tất cả những bảo vật của đấu giá hội lần này thu hết vào trong túi, mà những bảo vật này cũng là nhu cầu cấp bách của hắn hiện nay. Dương Viêm Thảo chính là hàng cao cấp dùng để tôi luyện thân thể, Lôi linh thạch trong đó ẩn chứa lôi linh khí cực kỳ tinh khiết, nếu hấp thu được thì hy vọng sẽ có lĩnh ngộ đối với lôi hệ pháp tắc cùng đề cao khả năng thi triển Lôi Vân Điện Quang Kiếm.

Quan trọng nhất chính là hắn đã nhận được nửa trang kiếm phổ của chiêu thức thứ tư trong Lôi Vân Điện Quang Kiếm là Lôi Thần Chi Nộ, mặc dù chỉ là nửa trang khiếm khuyết nhưng hắn đã tìm hiểu được hoàn toàn đầy đủ ba chiêu thức đầu, chiêu thứ tư này mặc dù chỉ có một nửa nhưng có khả năng rất lớn sẽ tìm hiểu từ trong đó ra một chút gì đó, như vậy thủ đoạn công kích của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.

Còn cái gọi là lông vũ của Côn Bằng theo lời của Kiếm Đạo lão tổ luôn nói thì tuy rằng hiện nay không dùng được nhưng biết đâu một ngày nào đó sẽ có ích, dù sao chỉ tốn có một trăm miếng cực phẩm Linh Thạch, coi như cũng chẳng mất gì.

Còn Long Huyết Linh Thạch chỉ cần có thể từ trong đó luyện ra ẩn Long huyết hoặc là hơi thở của rồng, lập tức có khả năng khiến cho thân thể cường đại thêm lần nữa, dù sao nếu có quan hệ cùng Thượng Cổ Thần Long dù chỉ là một tia đều là cực kỳ vinh diệu.

Thái Thanh Ngưng Thần Quyết đúng là thứ Diệp Vân đang cần lúc này, nếu muốn Tôi Tiên Tâm Pháp tăng lên quả thực cực kỳ khó khăn, theo tu vi tăng lên thì thần hồn càng phải cường đại, điều này thật sự quá khó khăn. Mà Thái Thanh Ngưng Thần Quyết lại dễ dàng rèn luyện thần hồn cho hắn, làm cho thần hồn tăng lên. Như vậy phối hợp các loại bảo vật mà hắn có được có lẽ chỉ trong thời gian ngắn hắn sẽ có đột phá không nhỏ.

Diệp Vân đem những bảo vật này cất kỹ, hắn cũng không ly khai Đan Đỉnh Tông ngay mà đưa tay vẫy vẫy, Đan Vu Thuần lập tức chạy tới, hoàn toàn không có phong cách của Trưởng lão Đan Đỉnh Tông.

"Đan trưởng lão, không biết trong nội thành của kinh đô có chỗ nào thích hợp để bế quan tu luyện?" Diệp Vân hỏi.

Đan Vu Thuần hầu như không cần suy nghĩ đã trả lời:” Đan Đỉnh Tông của chúng ta có mật thất dùng để bế quan tu luyện, hơn nữa Linh khí ẩn chứa trong mỗi gian đều không giống nhau, chỉ cần Diệp công tử ngươi có đầy đủ cực phẩm Linh Thạch, lập tức có thể lựa chọn một gian mật thất để tu hành. Hơn nữa nếu ngươi tu luyện tại Đan Đỉnh Tông chúng ta, tuyệt đối sẽ không có người nào dám tới quấy rầy ngươi."

Diệp Vân vui mừng quá đỗi, hắn chẳng qua là thuận miệng hỏi thôi, không thể tưởng được tại Đan Đỉnh Tông lại có mật thất dùng cho tu hành.

Đan Vu Thuần nhìn ra Diệp Vân động tâm, cười giới thiệu: " Đan Đỉnh Tông của chúng ta tại kinh đô có tổng cộng một trăm gian mật thất dùng để tu luyện, trong mật thất bình thường nhất nồng độ Linh khí gấp đôi so ngoại giới, sau đó là gấp hai, tiếp theo là gấp ba, bốn lần. Mà trong đó chỉ có hai gian mật thất giá cả đắt nhất, trong đó có Tụ Linh Trận pháp do chính Nguyên Anh Cảnh lão tổ tự tay bố trí, có thể khiến cho Linh khí trong đó so với ngoại giới nồng đậm gấp mười lần. Tu luyện trong đó làm chơi ăn thật, đương nhiên giá cả cũng không rẻ."

"Bao nhiêu Linh Thạch, nói nghe một chút." Diệp Vân vẫy vẫy tay, thoạt nhìn có chút không kiên nhẫn.

“Mật thất có Linh khí gấp mười lần bây giờ chỉ còn lại một gian, mỗi ngày một nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch, không biết Diệp công tử ngươi cần bế quan mấy ngày?" Đan Vu Thuần mặt mũi tràn đầy tươi cười.

Lông mày Diệp Vân chau lên, cười nói:” Những người ngấp nghé bảo vật của ta chắc chắn sẽ ở lại nội thành kinh đô chờ ta thêm mấy ngày. Không, mấy ngày thì làm sao đủ được, ta trước tiên bế quan một tháng rồi tính tiếp.”

"Một tháng?" Vẻ tươi cười trên mặt Đan Vu Thuần lập tức ngưng trệ, sau đó chuyển thành vui mừng quá đỗi, một tháng chính là ba vạn miếng cực phẩm Linh Thạch, đây chính là sinh ý lớn khó gặp.

"Hảo hảo, công tử chính là khách quý của Đan Đỉnh Tông ta, ta có thể làm chủ giảm giá cho công tử còn chín thành, một tháng chính là hai vạn bảy nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch."

Diệp Vân không lên tiếng, trầm ngâm một lát, tiện tay ném qua một cái túi đựng đồ: "Bên trong là hai vạn bảy nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch, ta muốn ba ngày sau bắt đầu bế quan!"

Đan Vu Thuần tiếp nhận túi trữ vật, vẻ mặt tươi cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.