Yêu Nhầm Biến Thái Nam Nhân

Chương 11




Hôm nay là một ngày đại lành trời trong nắng ấm, chim rộn tiếng hót và hoa ngát hương thơm, oanh ca yến ngữ, ngàn dặm không mây, đất trời một mảnh trong sáng. Ta ngủ say thỏa thích, lười biếng duỗi thắt lưng từ trong ổ heo, không phải, là ổ chăn bò ra. Vừa bò ra khỏi chăn, đã thấy một thiếp mời màu hồng, Tiểu Khiết phu nhân mỹ lệ khả ái của chúng ta, liếc xéo ta một cái, thái độ cực kỳ ngạo mạn, “Tiểu thư, Ngọc Phù quận chúa mời đi uống trà.” Đầu năm nay, kiêu ngạo nhất vẫn luôn là nha hoàn.Ta giật mình một cái, cơn buồn ngủ toàn bộ biến mất, “Không được, ta không thể đi.” Cánh tay ta vẫn chưa hồi phục, ngàn vạn lần không thể để nàng thấy vết thương của ta. Mai Ngọc Phù cô nương “khả bất thị tỉnh du đích đăng”*, cái đó gọi là một người tuyệt đỉnh thông minh, chỉ cần lộ ra một chút sơ hở, ta liền có thể rơi vào tình thế dầu sôi lửa bỏng.“Khả bất thị tỉnh du đích đăng”: tục ngữ thường dùng trong các tác phẩm văn học, khẩu ngữ hay các tác phẩm truyền hình ở TQ, chỉ người khôn khéo,giỏi giang, có căn bản, có địa vị, có chủ ý, có trí tuệ cao.Không rửa mặt không chải đầu không mặc quần áo, ta trực tiếp ngồi vào bàn tiệc. Chịu thôi, vết thương của bản thân còn chưa hồi phục như cũ, rất dễ đói.Ta thừa nhận, Xuân Hương tỷ làm đồ ăn rất tốt, phải nói là siêu cấp tốt, thế nhưng so với Phượng Ngự Thiên, tay nghề của Xuân Hương tỷ vẫn có chỗ thua kém. Nhớ năm đó…không phải, là nhớ khi đó ta còn ở trong ổ chó của Phượng Ngự Thiên, sức ăn lớn đến mức cả ta cũng cảm thấy xấu hổ. Không trách ta được, ai bảo đồ ăn hắn làm thơm như vậy, ta không ăn nhiều một chút là có lỗi với trù nghệ cao siêu của hắn.Ở chỗ đó của Phượng Ngự Thiên ăn hai bữa cơm, ta tổng cộng ăn sáu bát cơm trắng, hai mươi món ăn, hai bát canh, ăn phải nói là sạch sẽ a, chỉ thiếu mỗi cầm chén lên liếm nữa thôi.Thật sự nhớ trù nghệ của hắn, nếu hắn có thể trở thành trù sư cá nhân của ta thì thật tốt biết bao.Nhớ hắn a, tuy rằng mới xa hắn có một ngày một đêm, bất quá ta thật sự nhớ nhung…trù nghệ của hắn.“Tiểu thư, ăn đến vào mũi rồi kìa.” Thanh âm của Tiểu Khiết truyền vào tai ta, ta mãnh liệt lấy lại tinh thành, quả thực phát hiện chính mình đem đồ ăn nhét vào mũi.Ta xấu hổ cười một tiếng “Tốt lắm, ăn ngon đến ngay cả lỗ mũi cũng muốn ăn.”“Ngài chưa từng khen trù nghệ của Xuân Hương tẩu tử như vậy.” Tiểu Khiết rất không cho ta chút sĩ diện.“Ta không nói cũng không có nghĩa là không thích.” Xuân Hương tỷ cùng đại thẩm trù nghệ đều rất tốt, chỉ tiếc ta không quen ăn đồ họ làm. Món bọn họ đều là món lạc, nhưng ta lúc nào cũng thích món béo thơm cay.“Vậy sao?” Nàng dùng thái độ nghi ngờ nhìn ta.Ta lẽ thẳng khí hùng gật đầu, “Đương nhiên rồi, phong lưu công tử ta một lời nói đáng giá nghìn vàng.” Ta ở trong lòng lau lau mồ hôi lạnh, âm thầm áy náy. Ta nếu như một lời nói đáng giá nghìn vàng, trên đời sẽ không có ai biết nói dối nữa.Tiểu Khiết vừa sửa sang chăn đệm vừa hỏi, “Phải phải phải, công tử ngài một lời nói đáng giá nghìn vàng. Ta bây giờ hỏi công tử có đi gặp Mai Ngọc Phù không.”“Đi…chính là ta bị ngốc.” Tự tìm đường chết không phải việc ta thích làm.“Ta nói với nàng, ngài bị bệnh.” Ta phát hiện tần suất sinh bệnh của mình không phải cao bình thường.“Có thể.” Ngoại trừ sinh bệnh ra ta thực sự không nghĩ được lí do gì khác.“Tiểu thư, ngoại trừ báo với Mai tiểu thư là ngài bị bệnh ra, hôm nay còn phải làm những gì?” Từ khi thân phận nữ tử của ta được phơi bày ra ánh sáng, thái độ của Tiểu Khiết đối với ta vẫn không được tốt lắm. Ta đương nhiên biết, nha đầu kia từng mê luyết phong lưu bản công tử phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong. Trong lòng nàng có vướng mắc, ta cũng không so đo với nàng làm gì.“Hôm nay a..” Ta nheo mắt lại, cười gian, “Ngày hôm nay, ngươi nghỉ, ta muốn dùng thân phận Mộ Dung tiểu thư, đến Lăng gia gặp Lăng Sở Nam.” Theo dự liệu trước đây, những ngày này của Lăng Sở Nam sẽ không được sống thoải mái, bởi vì…BÌNH LUẬN CỦA TRÚC NHISuppose, ta chẳng qua chỉ là suppose…(Nhưng ta thấy cái này cũng là sự thật hiển nhiên…) cái vị Phượng công tử kia có phải là Phong Vân không, như vậy, Sở Sở ngay tại lúc Tử Lung gặp vị khách không mời mà tới kia – cũng chính là Phượng đồng chí, nên tiếp tục giải quyết sự xuất hiện của hắn cùng cuộc đối đầu với nữ chính… Đại ca làm sao lại không nhận ra tiểu muội của mình?! Còn suýt nữa muốn giết muội muội, nếu như Tử Lung nếu không nói câu phản kháng… Nếu là vì che giấu thân phận, như vậy ở đâu có thể tiếp tục lấy biến hóa tâm lý nhân vật làm điểm nhấn, ví như sắc mặt biến hóa hay động tác chần chờ… Để lại một cái gì đó chứng minh Phượng chính là Phong Vân… Nếu như Sở Sở vì những câu này của ta mà không nói Phượng chính là Phong Vân (Trong lòng Sở Sở giận tới cực điểm… Ngươi cũng biết nói những cái này… Trúc Nhi: Xí ~ tâm tư của ngươi bị nhìn thấu rồi ~~hiện tại có không ít người vì giận dỗi mà sửa đổi kịch bản! Sở Sở: Vậy ngươi…ngươi…ngươi… muốn thế nào? Sở Sở tức giận không nhẹ…) Nếu như muốn thay đổi thân phận của nhân vật, như vậy Sở Sở cần phải nghĩ ra một chuyện nói dối cho hợp lý… cho Phượng Ngự Thiên cùng Tử Lung một lời giải thích hợp lý… Gỉai thích tại sao Phượng đồng chí nói: Ta có thể thích bất cứ người nào, duy chỉ có nàng thì không thể. Tuy rằng có một chuyện rất thê lương cảm động lòng người là huynh muội không thể yêu nhau… Thế nhưng… (Sở Sở bịt miệng ta lại không cho ta nói… Sở Sở: hiện tại ngươi là người viết văn hay ta viết văn? Ngươi ở đây chi cha chí chóe không yên, muốn đánh lừa dư luận sau đó tiết lộ kịch bản a a a a?!?!? Có ý kiến gì về sau nhớ kỹ gặp riêng nói chuyện!! Cái gì cũng để cho ngươi nói, giống hệt tiên sinh kể chuyện… Trúc nhi: Ta bây giờ cũng không ngại bày mưu tính kế cho ngươi, trước đây ta cũng trải qua những chuyện này rồi… Đọc sách, kể chuyện sau đó bình luận) Rất xin lỗi, cứ như vậy Trúc nhi cứ như vậy lãnh kết cuộc bị kéo đi rồi…TRẢ LỜI CỦA TÁC GIẢSở Sở có thói quen trước khi viết một cuốn sách đều viết sẵn dàn ý rồi. Ngươi có thể yên tâm, Sở Sở sẽ cho ra đáp án hợp lý nhất. Ngươi thử nghĩ một chút đi, nếu Phong Vân thật sự là Phượng huynh đệ, tại sao hắn lại có hai thân phận, còn có thể bị thương? (đừng nói với ta hắn không thể thích muội muội, cho nên mới đổi thân phận, đừng quên, lúc trước hắn đã lấy một thân phận khác xuất hiện rồi nha). Hắc hắc, Sở Sở không phải ngày đầu viết văn, đối với đạn pháo của độc giả đã sớm bị tê liệt. Cho nên, ngươi nói cái gì mà ta giả vờ như không phát hiện, ha ha cười gian… Đương nhiên, đã nói vấn đề này chính là giả thiết rồi mà. Sở Sở rất thông thạo việc viết quanh co đó nha, đã từng có một vị cao nhân tiền bối nói, văn của Sở Sở thật sự quá mức phức tạp, phức tạp đến khiến cho cười sặc sụa, ha ha, tiếp tục cười gian… Bất quá, nếu như Trúc nhi nguyện ý chỉ giáo nhiều hơn, Sở Sở vô cùng cảm kích (nịnh nọt…), nghe nói có một trang web gọi là diễn đàn chính thức của Sở Sở, cũng không biết có phải là gọi là nhiệt tình của ta đối với độc giả mà xây dựng thành được không (đừng nhìn ta, ta thực sự không biết), thỉnh thoảng ngươi có thể đến đó một chút, cũng có thể tham gia QQ của Sở Sở nha, Sở Sở chính là rất hoan nghênh đó.(TN: Sở Sở, tại sao tỷ không trả lời thẳng vào vấn đề là phải hay không mà ngược lại còn bảo độc giả suy nghĩ vậy =.=”)TRẢ LỜI CỦA TÁC GIẢPhần sau của câu chuyện có một đoạn như thế này:Lại đoán đủng rồi? Ta thật sự thông minh đến vậy sao? Khoan đã, giết Hứa Văn Võ chính là Phượng Ngự Thiên, mà Phượng Tam họ Phượng, có thể hay không… “Ta nói Phượng thúc thúc, ngươi sẽ không nói cho ta biết ngươi cùng Phượng Ngự Thiên có quan hệ đi?” Ta híp mắt, hầu như đã khẳng định.Phượng Tam gật đầu, tán thưởng giơ ngón cái lên, “Chả trách chủ nhân lại thưởng thức ngươi như vậy, Hạ cô nương quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh”.Ta ‘A’ một tiếng, “Gì? Họ Phượng kia khi nào biến thành nhân vật đẳng cấp chủ nhân vậy?” Sao ta lại không nhìn ra?Phượng Tam lạnh lùng đáp lại ta một câu, “Luôn là như vậy.”Ta thành thành thật thật gật đầu, “Quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đo lường.” Ta thay một sắc mặt nịnh hót tới cực điểm, “Ta nói Phượng Tam thúc thúc, hắn là chủ nhân gì a? Giang hồ môn phái sao?” Chỉ cần không tạo phản là được.Phượng Tam xoa xoa khuôn mặt của ta, “Ta nói nha đầu, ngươi có biết cái gì gọi là được một tấc lại tiến thêm một thước không, nếu như không phải nể tình chủ nhân rất hợp ý ngươi, ta không thèm nói cho ngươi biết.”Sở Sở: Có độc giả nói chương tiết không liên tục nha.Ha ha, nếu như viết như kể lại vậy, có phải quá dong dài không ?Ví như, hai chương trước, chẳng lẽ muốn ta viết Phượng huynh đưa Tử Lung về nhà, trở lại ăn bữa cơm? Kỳ thực, ta tuy rằng không viết thực tế, nhưng nhắc tới quá trình, là một quá trình quan trọng, quên đi, bằng không, mọi người nói ta ăn gian số từ nha… Đương nhiên, nếu như mọi người muốn kể lại, cứ nói, ta sẽ suy xét. (liều mạng chạy từ bệnh viện ra, không có đề cử ta liền tự sát…)***Không hổ là kinh thành thủ phủ, khí thế kia quả nhiên không thể so sánh với người thường. Từ tường viện cao to, phủ đệ rộng rãi, có thể thấy được tài phú của Lăng gia.Khi cổ kiệu của ta vừa đáp xuống cửa Lăng phủ, môn đồng (canh cửa) rất biết làm tròn phận sự chạy tới, “Xin hỏi cô nương tìm ai”.“Tiểu thư nhà ta muốn gặp Lăng công tử.” Kiệu phu thay ta trả lời, hơn nữa khẩu khí rất không ổn.“Tiểu thư nhà ngươi là…” Môn đồng có chút khó xử.“Mộ Dung Tử Lung.” Ta khai báo danh tính.Nữ nhi của đại tướng quân, tỷ tỷ của thái tử phi, tên tuổi đủ hù chết người bình thường.Môn đồng vừa nghe xong, vội vàng thay ta xốc mành kiệu, “Hóa ra là Mộ Dung tiểu thư, mời vào mời vào.” Khắp kinh thành mọi người đều biết Mộ Dung gia và Lăng gia có chút sự tình, về phần nguyên nhân, người ngoài cũng hiểu vừa vặn. Thế nhưng, ngại vì thân phận của ta, môn đồng vẫn khách khí như cũ mời kẻ thù của Lăng gia vào nhà.Môn đồng vừa dẫn ta tiến vào, lập tức có nha hoàn đưa ta đến phòng khách, sau đó lại đi thông báo.Trà bánh người hầu còn chưa dâng tới, Lăng Sở Nam đã vội tới nơi.Hắn tựa hồ tâm tình rẩt tốt, “Mộ Dung tiểu thư đại giá quang lâm, thật là vinh hạnh cho Lăng gia. Lăng Sở Nam không nghênh đón từ xa, thất kính.” Từ ngữ có phải chút mới mẻ hay không.Ta vừa dứt lời, chợt nghe thấy một trận âm thanh ôn nhu nói, “Vậy ra vị này là Mộ Dung tiểu thư.”Ngẩng đầu, ta trông thấy một nữ tử vận trang phục mỹ lệ đang chậm rãi bước tới.“Gọi Mộ Dung Tử Lung là được rồi.” Ta mỉm cười.“Qủa là nữ tử xinh đẹp, là thê thiếp của Lăng đương gia sao?” Từ trang phục của nàng xem ra, tựa hồ không phải nha hoàn thông thường.Lăng Sở Nam diện vô biểu tình, “Đây là muội muội thất lạc đã lâu của ta.”Vẻ ngụy trang của ta lập tức tan vỡ, “A?” Nàng…là muội muội của…Lăng Sở Nam?“Liễu nhi bái kiến Mộ Dung tiểu thư.” Nàng chậm rãi cúi đầu, nhìn ta chớp mắt.Ta từ trong khiếp sợ hồi phục tinh thần, “Lăng tiểu thư mời đứng dậy.” Có âm mưu, tuyệt đối có âm mưu. Chỉ là nha đầu này rốt cuộc đang làm cái máy bay gì?“Liễu nhi, nhìn có kỹ Mộ Dung tiểu thư, đó mới là dáng vẻ của tiểu thư khuê các chân chính.” Người nói là một vị phu nhân phúc hậu, một thân trang phục quý giá, vênh váo hung hăng.Liễu nhi vội vàng đứng qua một bên nhường đường, ủy khuất gật đầu, “Cẩn tuân giáo huấn của đại nương.” Hóa ra, nữ nhân này là Lăng phu nhân.“Lăng phu nhân.” Tuy rằng cực kỳ không muốn, thế nhưng ra vẫn như cũ duy trì phong phạm của Mộ Dung tiểu thư.Quay đầu đối mặt với ta, Lăng phu nhân lập tức thay đổi sắc mặt, “Mộ Dung tiểu thư không cần khách khí, mời ngồi.”“Đa tạ phu nhân.” Ta mỉm cười nhận lời.“Nương, người tới đây làm gì.” Lăng Sở Nam vẫn như cũ diện vô biểu tình.Lăng phu nhân cười tủm tỉm nói, “Ta đến xem Mộ Dung tiểu thư.”Xem ta làm gì? Xem mắt à? Ta sửng sốt một chút, đứng lên cười nhạt, “À…Lăng phu nhân,Tử Lung có việc, xin cáo từ. Lăng đương gia, cáo từ.” Nữ nhân khiến ta vô cùng khó chịu.“Mời.” Lăng Sở Nam đại khái nhìn ra ý đồ của Lăng phu nhân, rất thành thạo để ta rời đi.“Mộ Dung tiểu thư…” Lăng phu nhân tựa hồ như muốn nói cái gì.“Cáo từ.” Xin lỗi, ta đối với Lăng Sở Nam không có hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.