Yêu Nhầm Biến Thái Nam Nhân

Chương 1




Ta chẳng bao giờ ngờ được rằng, bản thân mình lại trở thành nhân vật nóng đến phỏng tay.

Sau giờ ngọ, Lục Thanh Nhã mất tích ba ngày đột nhiên một thân nam trang đại giá quang lâm đến Tê Phượng sơn trang.

Cũng bởi vì nhà này là do tỷ ấy mua, thế nên lão nhân gia tỷ ấy nghênh ngang từ cửa sau tiến tới. Bước thẳng vào gian phòng của ta, cầm lấy ấm trà hung hăng xối xuống mặt ta.

“Bớ người ta cứu mạng… lũ lụt tới rồi…” Ta đang nằm trên tháp tượng ngủ say như chết đột nhiên bị cảm giác mát lạnh kích thích, mộng đẹp lập tức biến thành ác mộng.

Lục Thanh Nhã vỗ lên đầu ta một cái, “Xem ra lão nhân gia muội không biết tại sao lại có lũ lụt.”

Nghe thấy giọng nói của Lục Thanh Nhã, ta lập tức hoàn toàn thanh tĩnh, “Chuyện gì vậy?” Không ngủ đủ, ngáp một cái.

Lục Thanh Nhã liếc xéo ta, thuận tiện đưa ra một tấm thiếp mời tinh xảo, “Đông thành Lăng Sở Nam kia mời muội ngày mai đi du hồ.” Ta dám khẳng định, ánh mắt của Lục Thanh Nhã chính là khinh bỉ.

Ta cười hắc hắc, “Tỷ đố kị a? Đố kị ta có soái ca ưu ái.” Lăng Sở Nam mời ta du hồ? Hắn phát điên gì vậy?

Lục Thanh Nhã hừ nhẹ, “Kinh thành ai chẳng biết Lục lão bản và Lăng gia là kẻ thù? Đương nhiên, không ai biết Lục lão bản chính là Mộ Dung phu nhân. Thế nhưng, Lăng gia nhất định biết nội tình của ta. Mời muội đi du hồ, có dụng ý gì đây?”

“À… Ra là vậy.” Ta bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra Thanh Nhã cùng Lăng gia là có thù oán. Cũng không thể nói là có thù oán, phải là thương trường cạnh tranh mới đúng.

“Tử Ly vào cung, Phong Vân phóng đãng, Lục lão bản ta đến lúc “hạc bay về trời”, tài sản trên danh nghĩa tám phần mười là rơi vào tay muội, tên kia cũng tám phần mười muốn lừa tình muội, sau đó giết ta và Mộ Dung để thừa kế di sản.” Thanh Nhã bắt đầu phát huy sức tưởng tượng của mình, trắng trợn vũ nhục nhân cách của Lăng Sở Nam.

Ta hào khí ngút trời vỗ ngực, “Yên tâm, trái tim ta làm bằng sắt đá, tên kia trừ khi là hỏa lò, bằng không trái tim ta cả thấy cũng không thấy được.” Cố sức vỗ mạnh, suýt chút nữa là bị nội thương rồi.

“Bớt nói nhảm đi, nói, muội mấy ngày trước ca hát dụ ta ra là có chuyện gì?” Thanh Nhã tiếp tục khinh bỉ ta, thuận tiện lôi chuyện cũ ra nói.

Ta lén lút cười gian, “Nói cho tỷ biết, ta phát tài rồi.”

“Muội có thể phát tài.” Thanh Nhã ngồi lên ghế, thuận lợi rót chén trà lạnh, “Nhân đây nói cho muội biết, số tang vật muội gửi ta bán đi, mua một vạn lượng.”

Ta hai mắt sáng ngời, “Nhiều vậy sao?”

“Vô nghĩa, ai biết ánh mắt muội tốt như vậy, cầm đi toàn là cổ vật ngọc khí tinh xảo.” Thanh Nhã có chút suy nghĩ, sờ sờ cằm, “Có thể ta sẽ thường xuyên mời muội đi giết người, sẵn tiện trộm chút gì đó.”

Ta trợn ngược mắt, “Vụ án Bộ Binh Thượng Thư bị giết bây giờ vẫn còn đang điều tra, tỷ cho rằng giết chết quan viên trong triều dễ dàng lắm à?” Nếu không phải ta thủ pháp cao minh, không lưu lại một chút manh mối nào, e rằng sớm đã bị bắt được rồi.

Điều kiện phá án ở cổ đại làm sao so được với hiện đại, ta lấy tiêu chuẩn học tập 10 năm khoa học hiện đại để tránh bị truy đuổi, làm nên Dạ Phượng án, bọn chúng ngay cả tơ nhện cũng đừng hòng nhìn thấy sợi nào.

“Muội phát tài cái gì?” Thanh Nhã thông minh chuyển chủ đề. Bây giờ mà kêu ta đi giết người, đó chính là tự mình tìm mắng.

“Ta có thể đầu tư không? Ta đưa tiền cho tỷ, chúng ta góp vốn mở một cái điếm gì đó, chia nhau làm.” Không sai, ta tìm Lục Thanh Nhã chính là có chủ ý này, ngoại trừ tiền, ta không cần bỏ chút công sức nào hết, cuối năm chia hoa hồng là được rồi.

Lục Thanh Nhã ôm trán, phát sinh ra tiếng rên rỉ thất bại, “Trời ạ, tại sao ta lại có muội muội thế này chứ?”

Nước mắt ta đọng lại, đáng thương nhìn Thanh Nhã, “Tỷ, chúng ta 8 tuổi quen nhau, từ đó về sau sống nương tựa vào nhau, lưu lạc phương trời, thanh mai trúc mã, lưỡng tiểu vô sai (chỉ 1 trai 1 gái thuở nhỏ chơi với nhau rất hồn nhiên)…”

“Ngưng…” Thanh Nhã bịt tai lại, “Đừng nói nữa, ta đồng ý là được rồi.”

Ta cười hắc hắc, “Đa tạ tỷ tỷ.” Tỷ ấy đồng ý với ta không phải vì phát hiện tình cảm của chúng ta trước đó rất trân quý mà là không muốn lỗ tai bị đầu độc.

“Đưa tiền đây, ta phải mau chóng rời đi.” Thanh Nhã đã chịu không nổi khoát khoát tay, bảo ta mau cút.

“Tuân mệnh…”

Ta lập tức trở mình xuống giường, ở dưới cái gối lấy ra một chồng ngân phiếu, “Cho tỷ.”

Thanh Nhã khẽ liếc mắt, thuận lợi bỏ vào trong người, không thèm đếm lại. Chậc, không hổ danh là kẻ có tiền, hào phóng.

“Ta đem đi đầu tư một nơi tiêu khiển trong thành, cư trú ăn uống tắm rửa bơi lội vui chơi giết thời gian đấm bóp ca hát tụ họp đem một hàng dài muội muội toàn bộ phục vụ.”

Lời tỷ ấy còn chưa nói xong, ta đã vẻ mặt cầu xin, “Ta không muốn mở một nơi tình sắc.”

Lục Thanh Nhã trực tiếp không nhìn ta, “Muội tiếp tục khóc đi, có điều ta không có đem khăn tay theo đâu.”

Ta cười cười làm lành, tiễn Thanh Nhã ra ngoài. Mới vừa đi được hai bước, chợt nghe âm thanh của Tuyết Liễu ngoài cửa truyền tới.

“Công tử… Viêm vương đưa thiệp mời, thỉnh tiểu thư ngày mai dự tiệc.”

Ta hai vai sụp xuống, “Tại sao lại là ngày mai.” Ngày mốt không được à?

Lục Thanh Nhã liếc mắt nhìn ta, phi thường lạnh bạc nói một câu, “Ngày mai Tử Ly nghỉ, muội có muốn gặp nó một lần không?” Nghỉ, ta suýt chút nữa thổ huyết. Tỷ ấy xem thái tử phi là cái gì? Nghề nghiệp sao?

Ta vẻ mặt cầu xin, “Ngày mai là ngày mấy vậy?” Phỏng chừng ngày mai là ngày lớn, nếu không sao lại được nghỉ.

“Mười lăm tháng ba, nghênh xuân tiết.” Thanh Nhã không chút suy xét đến tình cảnh của ta, tiếp tục nói mát, “Hạ tiểu thư, chúc mừng muội được hoan nghênh như vậy.”

“Nghênh xuân tiết? Xuân tiết (tết) không phải đã qua lâu rồi sao?” Lúc này còn đón xuân cái gì?

“Mấy ngày này chính là lúc hoa nở đẹp nhất trong năm.” Ánh mắt Thanh Nhã như đang nói ‘Đúng là đồ ngốc’.

“Tam hoàng tử phái người đưa thiệp mời tới, thỉnh công tử ngày mai đến sảnh đường Kim Ngọc Mãn Đường dự tiệc.” Giọng nói Tiểu Khiết thình lình vang lên, xen vào giữa chúng ta.

Thanh Nhã rất vô tội liếc mắt nhìn ta, “Ta cái gì cũng không nghe thấy.”

Ta kéo tóc, phát sinh tiếng rên rỉ bất đắc dĩ nhất trong lịch sử, “Ai ơi cứu mạng …”

Nếu như ta biết một lúc lâu sau, Lục Thanh Nhã còn đưa tới một văn kiện nói hoàng hậu mời ta đi ngắm hoa, ta sẽ lập tức trèo lên nóc nhà đâm đầu xuống đất tự sát…

****

Trước mắt ta bày ra một đống thiệp mời, tay ta chọc chọc cằm đến phát sầu.

Ánh mắt đảo qua thiếp mời tinh xảo, đáy mắt ta hiện ra nước mắt trong suốt.

Hoàng Phủ Viêm cùng Lăng Sở Nam phát thiệp mời ta còn chưa tính, tại sao cả hoàng hậu cũng muốn mời ta. Mời ta dự tiệc toàn bộ đều là nhân vật có uy tín có danh dự, là nhân vật có quyền có thế, Hạ Tử Lung ta chỉ là một con kiến nhỏ, ai cũng không đắc tội được.

Hoàng hậu mời ta ngắm hoa? Đang yên đang lành mời ta đi ngắm hoa làm gì? Tám phần mười là có chủ ý tìm hôn sự cho ta, đem ta làm động vật quý hiếm cấp cho mấy vị vương tôn công tử quan sát. Không muốn kết hôn, viện cớ bệnh đi.

Hoàng Phủ Viêm mời ta uống rượu? Ngoại trừ mượn sức hắn còn có thể làm gì. Nói không tham gia đảng phái phân tranh, không có hứng thú đi. Tiện tay cầm lấy thiệp mời quăng ra ngoài cửa sổ, trực tiếp quên đi.

Hoàng Phủ Thanh mời ta dự tiệc? Hắn là ai vậy? Không quen biết, chưa từng gặp qua. Nếu không biết ta, tại sao còn muốn ta đi? Hắn bảo ta đi ta phải đi, chẳng phải mất mặt lắm à. Lưu Bị mất đến ba lần mới thỉnh được Khổng Minh, hắn trực tiếp đưa ra một thiếp mời thì tưởng bản công tử sẽ theo trợ giúp hắn, nằm mơ.

Thái tử phi? Là lão muội kiêm cháu gái của ta, người trong nhà mà, có đi hay không không quan trọng. Cho nên… không đi.

Lăng Sở Nam mời ta đi du hồ… Vấn này này cần phải cân nhắc kỹ một chút…cân nhắc một chút. Hắn tốt xấu gì cũng là kinh thành thủ phủ, là kẻ sống trong thương trường, không cho hắn chút sỉ diện tựa hồ rất không thể nói nổi. Ta ngẩng đầu, vỗ vỗ hai má, có chút suy tư… đi, hay không đi?

“Tiểu thư, nếu khó xử như vậy, chi bằng thẳng thắn không đi đâu hết.” Tuyết Liễu đứng một bên cả buổi thản nhiên thốt ra, thái độ lạnh bạc không khác gì Thanh Nhã.

Ta nhún nhún vai, rút ra thiệp mời của Lăng Sở Nam đưa cho nàng, “Được, không đi đâu hết.” Không đắc tội ai, “Phiền ái thiếp ngươi đến Mộ Dung gia nói một tiếng, ta bị bệnh, bảo Thanh Nhã sai người nói với hoàng hậu một tiếng, ta không thể đi. Sau đó lại cầm thiệp mời đến báo với Lăng Sở Nam, nói ta bị bệnh.” Ái thiếp của bản công tử phải nói là một người lạnh bạc, không để cho nàng biết mặt nàng đã quên ta là chủ nhân của nàng. Chạy mấy vòng, mệt chết nàng đi.

Tuyết Liễu bất đắc dĩ cười, “Tuân lệnh, thay y phục rồi đi.”

Nhìn theo bóng lưng Tuyết Liễu, ta thật dài phun ra một hơi thở, “Rốt cuộc không cần phải đi.” Ta trời sinh tính tình thích yên tĩnh, trường hợp xã giao miễn được cứ miễn hết đi.

“Aiz, e rằng không được.” Một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa vang lên.

Ta vô thức xoay đầu, thân ảnh tuấn dật tiêu sái chiếu vào đáy mắt ta.

Ta trừng mắt, cũng không chào đón cái vị soái ca nào đó đại giá quang lâm, “Sao huynh lại tới đây?” Ta trăm phương nghìn kế muốn cùng Mộ Dung gia cắt đứt quan hệ, kẻ này lại mưu đồ quấy rối.

Mộ Dung Phong Vân ai oán nhìn ta, “Tử Lung, hôm nay vốn dĩ là ngày có đôi có cặp, cả nhà đoàn viên. Đáng tiếc đại ca muội lại là kẻ cô đơn, không thể làm gì khác hơn là kéo muội đi cùng.”

“Đừng lôi kéo muội, không rảnh đâu.” Tiệc xã giao của ta đã nhiều quá rồi, ta van xin đại thiếu gia hắn đừng có đến đây quấy rối ta nữa có được hay không.

“Aiz…” Hắn liếc xéo ta, “Ta nhớ rõ mười lăm tháng ba hằng năm muội đều cùng Tử Ly đều đến Minh Nguyệt am dâng hương thả diều, năm nay sao lại không đi?”

Thả diều? Ngất xỉu, đó là trò chơi của con nít mà. Ta không thích chơi diều, lại càng không thích bái phật, “Một mình muội còn có ý nghĩa gì.”

Hắn bày ra bộ dáng hảo tâm, “Cho nên, đại ca ta cố ý đến đưa muội đi đây, miễn cho muội khỏi nói ta khi dễ muội.” Đưa ta đi mới là khi dễ ta đó.

“Hừ.” Không đi, ta sẽ không đi. Nếu bị say nắng, chẳng phải rất mất mặt à?

“Nếu muội không đi, ta chỉ đành ở lại chỗ này cùng muội cả ngày.” Mộ Dung Phong Vân chậm rãi ngồi xuống, mặt dày mày dạn ngồi vạ không đi.

Ta trừng mắt nhìn hắn, “Cút, đừng ở lại nhà muội, để người khác thấy không hay.” Liên lụy Mộ Dung gia, ta nhất định tự sát.

“Yên tâm, không ai thấy đâu.” Trên môi hắn nở một nụ cười chắc chắn.

Chưa thấy qua tên nào vừa tự cao tự đại lại bá đạo thế này, ta trong lòng hung hăng khinh bỉ hắn. Đương nhiên, ánh mắt đã là khinh bỉ hắn rồi, “Đi đi, muội đi với huynh, có điều cần phải thay nữ trang. Còn nữa, ra ngoài dạo chơi thì được, còn chơi diều hay gì đó thì miễn đi.” Ta không dám lấy thân phận Phượng công tử đi cùng với hắn.

****

Tuy rằng là chiều cao khiêm tốn, thể trọng khá nhẹ, lại có chút thiếu máu, bất quá bản nhân trời không sợ đất không sợ, luôn luôn cuồng vọng tự đại. Lấy tính tình của ta, đánh chết ta ta cũng không thừa nhận trên đời này có chuyện làm cho ta sợ. Cho nên, khi ta bị Mặt Trời nướng thành xác khô, hoa mắt nhức đầu, ta tuyệt đối cũng không thừa nhận mình sợ ánh nắng gay gắt.

Kỳ thực ta vẫn sợ nóng bức, chỉ là ở hiện đại bình thường không ra khỏi cửa. Cho dù có ra khỏi cửa, cũng không ở dưới cái nắng chói chang mà phơi nắng. Huống chi, khi đó ta không có thiếu máu. Thân thể cường tráng hơn trâu, thể chất có thể noi theo “Khoa Phụ đuổi Mặt Trời” (1), học theo “Ngu Công dời núi” (2)

Thế nhưng… Thế hưng… Đây là thân thể của Mộ Dung tiểu thư… Aiz, tùy tiện phơi nắng một chút đã hoa mắt choáng váng, lảo đảo muốn ngả, thương tích đầy mình. Dưới tình huống không thể thừa nhận mình sợ nóng bức, ta không thể làm gì khác hơn là tìm đại một cái cớ lừa gạt Mộ Dung Phong Vân.

“Muội nói đại ca, bên kia có một quán trà, chúng ta tới đó nghỉ ngơi đi, chân đau quá.” Đánh chết ta ta cũng không thừa nhận bản thân sợ nóng bức, đã bị phơi nắng đến nhức đầu chóng mặt, tùy thời có thể ngã xuống.

Cũng không biết Mộ Dung Phong Vân đã phát hiện ra chuyện xấu của ta, hay là giả vờ không thèm để ý, thuận lợi đỡ ta đến quán trà ven đường, “Ngồi xuống đi.”

Ta bị phơi nắng đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu, nhờ hắn đỡ, dễ dàng hơn rất nhiều.

“Đa tạ.” Làm người phải có lễ phép.

Mộ Dung Phong Vân buồn cười liếc mắt nhìn ta, “Muội làm sao lại bị nắng chiếu thành như vậy?”

“Muội là tiểu thư khuê các da mỏng thịt mềm, sao so với người da dày thịt béo như huynh được?” Ta ném cho hắn một cái trừng mắt, tận lực vờ như rất không quan tâm.

Hắn cười hắc hắc, “Đúng vậy đúng vậy, Mộ Dung tiểu thư mềm mại mịn màng, tại hạ da dày thịt béo, không thể đánh đồng.”

“Hai vị khách quan, muốn dùng cái gì?” Ta còn chưa kịp phản bác, tiểu nhị đã xen vào giữa chúng ta, còn đưa lên hai chén trà lạnh.

“Càng lạnh càng tốt, giải nhiệt.” Không để cho Mộ Dung Phong Vân có cơ hội, ta trực tiếp mở miệng.

Sau khi tiểu nhị lui ra, Mộ Dung Phong Vân dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá ta, “Muội bị cảm nắng sao?”

“Cảm cái đầu huynh đó, trời nắng, đề phòng vạn nhất.” Liều chết cũng không thừa nhận rằng ta sợ nhiệt.

“Vậy sao?” Đương nhiên hắn không quá tin tưởng.

Ta bưng chén trà lạnh lên uống khí thế, vì uống quá mau, nước trà theo khóe môi chậm rãi chảy xuống, chậm rãi thấm trên ngực. Ta không chút thục nữ uống hết một chén trà, cảm thấy mỹ mãn buông cái chén không xuống, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm nước trà còn đọng ở khóe môi.

Mộ Dung Phong Vân ngồi cả nửa ngày không nói câu nào, ta vô thức quay đầu nhìn hắn.

Ánh mắt hắn nóng rực nhìn chằm chằm ta, kia là ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân mà, không chút nào che giấu dục vọng xích lỏa.

Hắn… Hắn… Mộ Dung Phong Vân dám dùng ánh mắt đó… nhìn chằm chằm bộ ngực của ta.

Ta hôm nay mặc rất ít, bên trong chỉ có một bộ đai đeo tơ tằm trắng như tuyết, bên ngoài là một bộ sa y màu tím khá mỏng. Cúi đầu, ta mới phát hiện nước ngấm trên ngực ta, lụa mỏng màu tím dính sát vào da thịt, lộ ra xương quai xanh mỹ lệ. Mà cái tên ta gọi là đại ca kia, cứ chăm chú nhìn chằm chằm xương quai xanh của ta. Ánh mắt nóng rực của hắn, giống như tùy thời có thể bổ nhào đến, đem ta lột sạch, ăn ta đến đầu khớp xương cũng không chừa.

Ta vội vã đứng dậy, bưng chén trà tới trước mặt hắn, dùng sức hất lên mặt hắn, “Huynh sắc lang.” Ở bên ngoài phong lưu thì thôi, ngay cả em gái ruột của mình cũng không chừa, quả thực là cầm thú trong cầm thú, cặn bã trong cặn bã.

Một chén trà lạnh triệt để dập tắt “dục hỏa” của Mộ Dung Phong Vân, hắn bây giờ không giống như sắc lang, mà giống như con chuột ướt sũng.

“Quỷ háo sắc.” Ta hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Mộ Dung Phong Vân cười mỉa, tựa hồ chưa dứt ý tưởng sờ sờ cằm, “Đầu lưỡi muội rất đẹp.”

Ta có đọ một quyển tạp chí, trong đó nói rằng – phụ nữ ở trước mặt đàn ông vươn ra đầu lưỡi nhỏ thơm tho, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là mời gọi…

Ặc… Ta thật sự trong lúc vô tình đã khiêu khích hành động của hắn? Trời ạ, oan uổng quá mà, so với Đậu Nga còn oan hơn mà (3).

****

Minh Nguyệt am là một am đường, đúng là một danh lam thắng cảnh. Du khách đến Minh Nguyệt am, đa phần là vì muốn đạp cỏ du xuân, thưởng thức mỹ cảnh trên dưới chân núi. Tháng ba chính là thời gian xuân ý nồng đậm, du khách đến Minh Nguyệt am nối hàng dài không dứt, nhang đèn dị thường hưng thịnh.

Trước cửa am đường người người chen chúc, đủ loại kiểu dáng hàng quán phân tán xung quanh, trong đó không thiếu gì những người xem tướng.

Ánh mắt ta rơi vào trước một hàng quán vắng vẻ, lôi kéo Mộ Dung Phong Vân qua đó.

“Tùy muội.” So với ta hăng hái bừng bừng, hắn lại không chút hứng thú.

“Đi xem một chút thôi.” Ta đối với tướng số không có hứng thú, chỉ là nghe nói cổ đại có rất nhiều cao nhân, không biết có thật hay không.

Lôi kéo Mộ Dung Phong vân ngồi trước một quầy hàng vắng vẻ đến đuổi ruồi, ta xuất ra một thỏi bạc đặt lên bàn, “Đại sư, đoán mệnh.”

“Hai vị, đoán nhân duyên?” Đại sư đó cười tủm tỉm nhìn chúng ta, “Không cần đoán, hai vị vừa nhìn đã biết là tướng phu thê tuyệt phối vạn người hiếm thấy.”

“Hai chúng ta?” Ta và Mộ Dung Phong Vân trăm miệng một lời, dùng ngón trỏ chỉ vào mình, lại chỉ vào đối phương, “Ta với huynh ấy/muội ấy?” Con bà nói, sao ăn ý quá vậy trời?

“Đúng vậy, hai vị vừa nhìn đã biết là tướng phu thê, còn là một đôi phu thê ân ái.” Tướng sĩ vẫn như cũ kiên trì ý kiến của mình.

Có lộn hay không, ta và Mộ Dung Phong Vân chính là huynh muội, sao lại có thể là phu thê. Hắn tuyệt đối là một tên lừa đảo, mười phần chính là lừa đảo. Ta một tay lấy lại thỏi bạc trên bàn, trừng mắt nhìn tướng sĩ, “Lừa đảo.”

So với ta, Mộ Dung Phong Vân có phong độ hơn. Hắn bình tĩnh lấy ra một thỏi bạc để lên bàn, cười tủm tỉm chắp tay lại tạ ơn, “Đa tạ đại sư.”

“Huynh tưởng là huynh rất có tiền à, lãng phí nhiều như vậy.”Đi được vài bước ta lùi lại một chút, túm lấy cánh tay Mộ Dung Phong Vân, hoàn toàn mặc kệ tư thế này có bao nhiêu ám muội.

Mẹ ta nói, thấy miếu thì bái, thần tự nhiên sẽ phù hộ mình.

Xuyên qua đến cái dị thế này, ta vẫn chưa lạy thần phật lần nào. Nếu gặp phải, nhất định phải bái.

Lúc lạy phật, ta tiện tay đem toàn bộ tài sản nhét vào rương công đức. Có Mộ Dung Phong Vân, ta không chết đói đâu.

Tiểu sư thái một bên thấy ta hào phóng như vậy, cầm một ống thẻ đưa cho ta, lại tụng vào tiếng phật hiệu, “Thí chủ tâm địa thiện lương, Bồ Tát nhất định phù hộ thí chủ.”

“Đa tạ sư thái.” Đối với người xuất gia, ta luôn luôn phi thường khách khí.

Ta rút ra một cây xâm, đem ống thẻ giao cho Mộ Dung Phong Vân, tự mình cầm quẻ xâm đến tìm sư thái bên cạnh giảng giải.

Sư thái nhìn thoáng qua quẻ xâm của ta, mỉm cười, “Chúc mừng thí chủ, hồng loan tinh động.”

Cái gì? Ta phạm đào hoa? Sư thái xác định không nhìn nhầm chứ?

Ta ho khan một tiếng, cố nén xung động muốn chửi ầm lên, “Sư thái, ta còn chưa muốn gả đi.”

“Thí chủ, vạn vật trên thế gian này đều tùy một chữ duyên. Duyên khởi duyên diệt, nửa điểm cũng không phải do con người.”

Ta dáo dác nhìn thoáng qua xung quanh, hạ giọng nói, “Xin hỏi sư thái, chân mệnh thiên tử của ta là…” Bản cô nương tốt số đến rối tung rối mù, mỗi một nam nhân vây quanh ta đều là nhân trung long phụng, chân mệnh thiên tử của ta rốt cuộc là ai?

“Người đầu tiên trở lại đoán xâm, chính là chân mệnh thiên tử của cô nương.” Sư thái mỉm cười nhìn ta, bí hiểm.

Không thể nào, còn có loại thuyết pháp này sao?

Ta quay đầu, đảo mắt nhìn qua đại điện nghiêm trang. Trong đại điện người đi kẻ đến, trong đó xin xâm có sáu vị. Ta nhìn kỹ bốn vị nam nhân đang quỳ gối trước tượng phật…

Người thứ nhất, cả mặt toàn rỗ.

Người thứ hai, tuổi tác có thể làm ông ngoại ta.

Người thứ ba, gầy yếu đến giống như quỷ đói.

Người thứ tư, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, vừa nhìn đã biết nhân trung long phụng, tuyệt đối xứng đôi với Hạ Tử Lung ta. Lẽ nào lão công tương lai của ta chính là hắn? Không sai không sai, có một lão công soái ca như vậy, trên mặt cũng ánh hào quang.

Trong mắt ta bắn ra một tia tinh quang, vẻ mặt thèm muốn. Thèm muốn mỹ sắc của hắn, thèm muốn vóc người của hắn…

Soái ca chậm rãi đứng lên, cầm quẻ xem theo hướng này bước tới…

Qua đây, qua đây, mau qua đây…

“Ầm” một tiếng, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Ta đầu tiên trừng to mắt, sau đó chậm rãi lắc đầu.

Chẳng biết soái ca có phải thiếu can-xi hay không, cư nhiên ngã sấp xuống, cả người dính đầy bụi đất, một thân chật vật.

Tuổi còn trẻ mà lại thiếu can-xi, không phải rất nguy cấp à? Sau này mà lớn tuổi một chút, chẳng phải là khom lưng uốn gối. Bản cô nương tuy rằng háo sắc, nhưng cũng không có ham muốn gả cho người tàn tật.

Trời cao phù hộ, ngàn vạn lần đừng phải hắn.

A di đà phật, A-men, Tây Vương Mẫu, Ngọc Hoàng đại đế, Quan Âm Bồ Tát, chúa Jesus, thánh mẫu Maria, Ma Vương, lạy các vị phù hộ cho con…

“Đi, muội nhìn cái gì?” Đương lúc ta trong lòng cầu khẩn, Mộ Dung Phong Vân vỗ vai ta một cái.

“A.” Cái vị soái ca thiếu can-xi kia nhất thời chưa đứng dậy, cũng không thể đoán xâm, tạm thời có thể yên tâm chút rồi.

Chân mệnh thiên tử của ta không phải hắn thì là ai?

Mặt rỗ? Lão đầu? Bệnh quỷ?

Chúa Jesus à, dẫn con đi đi.

Ta chịu đả kích mãnh liệt, trên trán đổ đầy mồ hôi, dự định dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét biến mất, tốt nhất là biến khỏi nhân gian này. Đang định đi, lại nghe thấy giọng nói êm dịu của Mộ Dung Phong Vân, “Sư thái, thỉnh giúp ta đoán xâm.”

Đáy lòng ta chấn động, kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Hắn, Mộ Dung Phong Vân, Phong Vân công tử, ca ca của ta, dĩ nhiên lại là chân mệnh thiên tử của ta?

Huynh muội loạn luân, so với lấy người tàn tật hay mặt rỗ còn kích thích hơn nhiều.

Hoàng Phủ Viêm, Lăng Sở nam, Hạ Tử Lung ta đã vinh hạnh tột đỉnh rồi, lão nhân gia hắn đừng nhảy vào góp vui có được hay không?

Nếu như nói người đến giải xâm chính là Mộ Dung Phong Vân, ta muốn ngất xỉu, đã vậy, còn có câu nói của sư thái, đủ để ta ta triệt để ngất xỉu.

“Hai vị trời sinh một đôi, vốn có duyên phận.”

Bị sư thái kích thích, tròng mắt ta đảo một vòng, trực tiếp ngất xỉu.

————–

(1) Khoa Phụ đuổi mặt trời; quyết tâm lớn; không liệu sức mình; làm việc không thực tế; sủa trăng (một câu chuyện thần thoại chép trong kinh Hải Sơn Trung Quốc. Chuyện kể rằng có một người tên là Khoa Phụ, vì đuổi theo mặt trời nên rất khát nước, anh ấy uống cạn nước sông Hoàng Hà, sông Vị Hà mà vẫn không hết khát bèn đến nơi khác để mà tìm nước, giữa đường bị chết khát. Cây gậy mà anh ấy để lại sau này biến thành một khu rừng gọi là Trịnh Lâm, về sau dùng cụm từ “Khoa Phụ đuổi mặt trời” để ví với những người có quyết tâm lớn, hoặc hàm chỉ những người không biết liệu sức mình)

(2) Ngu Công dời núi: Dựa theo tích cổ: Ngu Công huy động cả gia đình dời hai ngọn núi chắn đường trước ngõ nhà mình. Có kẻ chê cười cho ông là ngu xuẩn. Song ông vẫn quyết tâm làm vì cho rằng núi không thể cao tiếp, còn nếu đời ông làm chẳng xong, thì đời con, đời cháu… ông sẽ hoàn thành)

(3) Nỗi oan của Đậu Nga: Là một vở kịch do Quan Hán Khanh viết, kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy rầy, và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục. Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, rút cuộc nàng bị xử tội tử hình. Nhưng, cho đến khi chết, Đậu Nga vẫn kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm phẫn “Trời” và “Đất” đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: “Đất ơi, ông không phân biệt được người tốt và người xấu, làm sao làm Đất được! Trời ơi, ông xử sai, lẫn lộn người tốt với kẻ xấu, làm sao làm Trời được!” Trước khi chết, Đậu Nga thề rằng, trời sẽ mưa tuyết, che phủ cho xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn hán 3 năm liền. Lúc đó là tháng 6, trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu Nga bị giết, trong chốc lát trời đất mù mịt, tuyết bay đầy trời; sau đó địa phương gặp hạn hán 3 năm liền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.