Yêu Người Tĩnh Lặng

Chương 23




Dương Thu Trì nghe y nói lời này, rõ ràng đã nhận thức bản thân, nhìn kỹ tướng mạo của y, thấy rất lạ, nên hỏi: "Ngươi là ai?"

Đại hán mặt đen nhếch môi: "Ta là ai không trọng yếu, trọng yếu là ngươi có bao nhiêu tiền! hắc hắc hắc."

"Ý tứ gì vậy?"

"Vậy mà còn chưa rõ sao? Đám văn nhân các ngươi đúng là đọc sách đến ngu luôn rồi." Đại hán mặt đen từ từ rút ra một thanh đại khảm đao, kề lên cổ Dương Thu Trì, "Như vậy thì biết chưa? Chúng ta là cướp đường kiếm sống đấy mà."

Nghe lời này, lòng Dương Thu Trì ngược lại giản ra, thì ra đây là một đám sơn tặc. Xem ra khách sạn mạ họ ăn tối qua là một hắc điếm rồi, hoặc đó là điểm tiền tiêu do đám sơn tặc này thiết đặt ra, chuyên tra xét các đoàn thương buôn lai vãng, tìm cơ hội đánh cướp. Cái mà họ ăn ắt là bị hạ mông hãn dược. Quả là quá khinh thường mà, hắn chỉ nghĩ ở huyện thành xa xôi này không có chiến loạn, quân đội của Trương Hiến Trung sẽ không đến đánh, không ngờ nơi núi cao rừng thẫm này còn có sơn tặc chiếm núi làm vương.

Hắn có một đám người đông thế này, các hộ vệ lại mặc phục trang Minh quân, thế mà bọn chúng dám bóc cóc, quả là lợi hại! Lẽ nào đây là đám con cháu chiếm núi làm vương của thủy bạc Lương sơn hay sao? Nhưng mà, trong thời buổi binh hoang mã loạn thế này, bắt cướp quan binh chẳng phải là chuyện lớn quá đáng gì, giết quan tạo phản âu cũng là chuyện thường lắm rồi.

Dương Thu Trì hỏi: "Gan của các ngươi lớn thật, bắt cóc mệnh quan của triều đình, các ngươi không sợ bị lăng trì xử tử sao?"

"Ha ha, đa tạ điển sứ quá lo, ngài hay là tự lo cho mình trước đi. Được rồi, bớt nói lời thừa, mau viết một phong thư, nói rằng ngươi bị chúng ta bắt rồi, bảo Lôi tri huyện mang 500 lượng,..., không, 800 lượng đến chuộc ngươi!"

Dương Thu Trì thất cười: "Xem ra ta có giá trị không ít tiền nha, 800 lượng lận!"

"Hắc hắc, chỉ cho 3 ngày lo liệu tiền, ba ngày không mang tiền tới, bảo Lôi tri huyện đến thu thây của ngươi đi. Nhưng mà phải thu cho tử tế, nhân vì ta sẽ chặt ngươi ra thành tám khối, đến lúc đó từ từ mà thưởng thức." Xong y quay lại đám tiểu lâu la phía sau, "Mẹ nó, các ngươi còn ngẫn ra đó làm gì! Mau mang bút mực tới đây!"

Đến lúc này thì Dương Thu Trì hoàn toàn thanh tỉnh, hắn hoạt động chân trước, phát hiện khẩu súng 77 ở dưới bắp chân không còn nữa, xem ra đã bị lục soát lấy đi rồi, lòng không khỏi trầm xuống. Hắn nhìn quanh, thấy chỗ mình đang ở dường như là một địa thất rất rộng, vách tường đều làm bằng đá xanh to dày xây thành, chỉ có một cửa sổ nhỏ cao cao, chiếu vào đó ánh trăng nhè nhẹ, xem ra là trời còn chưa sáng.

Trong phòng ngoài đại hán mặt đen ra, còn có hơn chục lâu la tay cầm đao kiếm, còn còn vài người cầm súng ngắn. Nhìn cò súng đều đã lên đạn, không ngờ đó là toại phát thương, chỉa nhắm thẳng vào phía hắn.

Tiêu đời! Nếu như chỉ đơn thuần là đao kiếm thì hắn còn giả vờ mượn viết thư giải cởi dây trói, tay không đoạt khí giới chế phục đám sơn tặc này. Nhưng mà, đối phương có tới mấy tên cầm súng, những món đồ chơi này không cần phải đốt lửa châm ngòi, chỉ bám cò là phát nổ. Mấy cây súng đồng thời khai hỏa, trong cự li gần thế này, khả năng tránh thoát hầu như không có. Trong khi đó mấy tên cầm súng này xa đến bảy tám bước, phân tán các nơi, căn bản không thể khống chế hết cùng một lúc.

Đành phải chờ đợi thời cơ thôi, dù gì thì bọn chúng cũng không làm gì hắn khi chưa nhận được tiền chuộc.

Bút mực nhanh chóng được lấy ra, đại hán mặt đen ra lệnh trước hết trói một tay Dương Thu Trì vào người, trói luôn hai chân, sau đó mới cởi dây thừng bằng gân trâu, bỏ tay còn lại ra . Hai sơn tặc sau đó kéo hắn đến bàn, bắt hắn viết thư.

Dương Thu Trì thầm kêu khổ, xem ra đám sơn tặc này vô cùng tinh minh, hai chân và một tay hắn bị trói chặt, chỉ chừa một tay, thì một tay rất khó chế phục đám sơn tặc này. Huống chi còn có mấy cây súng, không thể làm loạn được, cần phải nắm chắc cơ hội mới ra tay.

Dương Thu Trì án chiếu theo yêu cầu của đại hán mặt đen, viết một phong thư nghệch ngoạc. Sơn tặc lại bắt hắn áp tay lên làm dấu, rồi trói chặt trở lại.

Đại hán mặt đen nhìn Dương Thu Trì chầm chầm, lạnh lùng cười: 'Phải tìm một tín vật thì Lôi tri huyện của các ngươi mới tin ngươi ở trong tay chúng ta. Nói đi, chặt một ngón tai ngươi hay là cắt cái lổ tai ngươi? Ngươi có thể chọn!"

Dương Thu Trì giật nãy mình: "Cái này...., không cần thiết chứ? Lôi tri huyện sẽ tin thôi."

"Bớt lời thừa đi! Mau chọn! Không chịu chọn thì cắt cả hai!"

Đầu óc Dương Thu Trì xoay chuyển cực nhanh, nhưng nửa kế sách cũng không nghĩ ra, không khỏi toát mồ hôi lạnh dầm dề.

Chính vào lúc này, chợt nghe ở ngoài truyền vào tiếng ú ớ, dường như là tiếng của nữ tử giãy giụa kêu la. Đại hán quay đầu nhìn ra cửa, cười nói: "con mẹ nó, đám thỏ chết này động tác cũng nhanh nhẹn, bắt đến rồi à?"

"Hồi bẩm nhị đại vương, bắt về rồi!" Mấy tên hán tử ở ngoài cửa cao hứng lớn tiếng đáp. Tiếp đó, một đại hán vác trên vai một cái bao lớn không ngừng loạn động tiến vào, theo sau là mấy đại hán che mặt.

Đại hán bỏ cái bao xuống đất cho người trong đó đứng lên, cái túi không ngừng cọ quậy, trong có tiếng nữ tử ú ớ phát ra, xem ra miệng đã bị bịt cứng rồi.

Đại hán cởi dây trói ở miệng túi, tuột xuống dưới, lộ ra một thiếu nữ tuyệt mỹ, mái tóc dài vấn nghiêng trên đầu, có cắm một cái lược gỗ hồng và một bông hoa bạc. Một phần tóc đã bị bung ra, che cả nửa gương mặt, mày lá liễu công công, da thịt trắng mịn như tuyết như băng, không biết là trời sinh thế hay vừa mới trang điểm quan.

Trên cái cổ trắng ngần của nàng có một vòng bạc, trên người mặc một áo lam dài không có ống tay không có nút, ngực đã bị banh, lộ ra bờ vai thon và nửa gò ngực, cũng trắng muốt như tuyết. Trên hai gò ngực tuyết bạch cao đầy của mỹ nhân này còn có một áo lót màu đỏ hồng, để lộ khe ngực cực sâu, khiến người ta mơ tưởng vô hạn.

Mông của nữ tử này cong mọng dưới cái áo dài, do vạt áo dài và bó, hai bên xe cao, quần ở dưới thêu hoa chỉ đến gối, lộ ra đôi chân dài thon gọn, xinh đẹp lạ thường.

Nữ tử này còn đội một cái khăn lớn, hai tay bị trói ngược đang kinh khủng giãy giụa muốn tránh thoát . Chỉ có điều, chân và tay đều bị trói bằng dây gân bò, nên tức thời ngã xuống đất, cái quần bách diệp bị vén lên lộ ra cái đùi trắng nõn, khiến cho bọn sơn tặc chung quanh cười rộ dâm đãnh không thôi.

Đại hán mặt đen nói: "Các huynh đệ cực khổ rồi, không bị người phát hiện chứ?"

"Không, chúng tôi nhân lúc ả mang nha hoàn đến ca trường ở đồng trại cổ lâu, nên đánh ngất nha hoàn, bịt miệng ả trùm bao mang về đây. Trừ hai nha hoàn ra, không ai nhìn thấy cả."

"Giỏi! Con gái bảo bối Hạnh Ny Lạc của lão thổ ti Dát Cát Ước bị rơi vào tay chúng ta rồi, lão nhất định sẽ phá tài lớn rồi, ha ha ha...!"

Dương Thu Trì giờ đã hiểu, xem ra nữ tử mỹ lệ này có mệnh vận giống y như hắn, đều là con tin bị bắt cóc. Nghe lời đại hán nói, thì thiếu nữ này là "A hạnh ny", là một cô nương người dân tộc, là con gái của thổ ti Đồng trại trọng vùng tên là "Dát Cát Ước".

Hắn đến đây một thời gian, đã biết Kiềm Dương là chỗ có nhiều dân tộc tạp cư, chủ yếu là người dân tộc thiểu số thuộc tộc Miêu và tộc Đồng. Hắn biết, Đồng tộc là dân tộc giỏi ca múa, thuần phác nhưng bưu hãn. Từ cô gái A Hạnh Ny đẹp như tiên da trắng như tuyết con của tù trưởng Đồng tại này mà xét, thì cô nương Đồng gia ắt là đẹp như hoa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.