Yêu Ngươi Sẽ Muốn Ức Hiếp Ngươi

Chương 1-2: Quá khứ (2)




CHƯƠNG 1

Lần đầu tiên Hạ Hầu Triển tương kiến Khang Viễn, chính là ở Trầm Hương Đình

Một thân bạch y, tay áo nhẹ nhàng theo gió phiêu đãng, mái tóc đen dài đổ xuống theo làn gió khẽ rối động lòng người, đồng thời cũng che phủ đi dáng người gầy yếu mỏng manh.

Trên đầu chỉ cài một cây cây bạch ngọc trâm đơn giản, dáng người đối với nam nhân mà nói cũng có chút tinh tế, đưa lưng quay về phía Hạ Hầu Triển, đang dựa vào lan can cùng đương triều hoàng đế Hạ Hầu Hiên đàm chuyện.

…………………………………………………………………………

Hạ Hầu Triển chậm rãi ngừng cước bộ, hắn năm nay đã mười ba tuổi , dân gian nam tử tuổi này đã có thể thú thê tử , nhưng hắn là một hoàng tử, không có khả năng kết hôn sớm như vậy, huống chi hoàng huynh cũng sẽ không đồng ý. Tuy nhiên, dù chỉ mới mười ba tuổi nhưng những chuyện ân ân ái ái hắn cũng có kinh nghiệm qua, cho nên Hạ Hầu Hiên cũng cấp đệ đệ an bài vài nữ nhi thị tẩm, loại chuyện này trong những nhà giàu sang phú quý, bất quá cũng chỉ là bình thường.

Hạ Hầu Hiên thực sủng ái đệ đệ, nữ nhi thị tẩm cấp cho Hạ Hầu Triển, vô luận là nói về dung mạo tao nhã thanh cao, quốc sắc thiên hương đều là tối thượng thừa, tuy nhiên nếu gia thế các nàng hảo một chút thì mỗi người đều có tư cách làm quý phi.

Hạ Hầu Triển tuy chỉ là một đứa nhỏ, thế nhưng tính cách so với những hài tử hiếu kỳ, ngây ngô cùng tuổi lại khác xa. Hắn lớn lên trong sự sủng ái, yêu thương dần dần lại dưỡng thành loại tính tình trầm mặc, hắn thường chứng kiến cảnh nữ nhân trong cung tranh giành sủng ái, hãm hại lẫn nhau, cho nên nội tâm cũng thập phần hắc ám. Thái hậu sau khi vào ở Cư Phật Cung, không màng đến thế sự, hắn liền trở nên càng thêm quái lạ, tính tình hỉ nộ vô thường.

Hạ Hầu Hiên quốc sự ngập đầu, chỉ có thể đem những thứ tốt nhất cho đệ đệ, căn bản không nhận ra tiểu đệ đệ đáng yêu của hắn đã từ từ biến thành sài lang hổ báo, cộng thêm cá tính hồ ly giảo hoạt, tất cả như hòa trộn vào một thể.

Tựa như giờ phút này đây, rõ ràng lúc Hạ Hầu Triển thấy Khang Viễn, không biết vì sao chính là tâm mình đã rung động, nhưng hắn vẫn thong thả ngừng bước, đem cả thân mình núp ở phía sau đại thụ, đôi mắt ánh lên vẻ nham hiểm hung ác mà nhìn chằm chằm vào bóng dáng đối phương.

Khang Viễn đang cùng Hạ Hầu Hiên đàm luận, không nói Khang Viễn sinh đồng năm với Hạ Hầu Hiên, tài năng xuất chúng, được xưng danh là đệ nhất tài tử ở kinh thành, tính tình ôn thuận như ngọc, thái độ khiêm nhường, không bao giờ ỷ mình học rộng tài cao chế nhạo người khác, điểm này hắn hoàn toàn khác với lão cha hay gây sự của hắn trong triều, cho nên Hạ Hầu Hiên rất thích vị tướng quốc công tử này.

Điều tối trọng yếu là thời điểm khi Hạ Hầu Hiên vẫn còn là Thái tử, từng xuất kinh đi xa, kết bạn cùng vài vị tri kỷ cùng chung chí hướng, cùng sinh cùng tử, trong đó lại có một vị chính là biểu đệ của Khang Viễn, bởi vì nhiều nguyên nhân như thế, cho nên Hạ Hầu Hiên khi nào rảnh sẽ triệu kiến Khang Viễn lại đây chơi cờ, nói chuyện trong thiên hạ, hoặc là thưởng hoa xem cá, ngâm khúc họa tranh.

Xa xa một tiểu thái giám vội vàng chạy tới, Hạ hầu hiên nhìn thoáng qua, ha hả cười nói: “Trẫm vội muốn đi một nơi, ngươi cũng nên trở về đi thôi, hôm nào trẫm tái triệu ngươi tới thưởng tửu, đúng rồi, lần trước ngươi nói muốn xem mẫu đơn, vừa lúc hôm kia hoa đã nở rồi, trẫm cũng đã xem qua, đúng thực là quốc sắc thiên hương, dù sao Ngự Hoa Viên ngươi cũng quen thuộc, liền chính mình qua đó xem đi.”

Khang viễn vội vàng khom người nói : “ Thần không dám, đây là trong hậu cung, thần tự tiện đi vào đã là không nên, huống chi lại…”

Lời nói chưa xong, hạ hầu hiên đã muốn cười phất tay nói: “ Tốt lắm, ngươi là người ra sao, trong lòng trẫm hiểu rõ nhất, tìm khắp cả thiên hạ, người quân tử như ngươi tìm cũng không được đến vài người, đi thôi đi thôi, hoa kia chỉ nở đúng ba ngày, ngươi hôm nay bỏ lỡ, nếu còn muốn nhìn chỉ có thể đợi đến sang năm.”

Hạ hầu hiên vừa nói xong, biết Khang viễn là người rất thủ lễ tiết, liền sai một thái giam theo bồi hắn, khang viễn thẳng đến khi cung nữ thái giám đưa hạ hầu hiên ly khai Trầm Hương đình, lúc này mới xoay người, chậm rãi bước xuống bậc thang.

……………………………………………………



(*) 清平調其三

名花傾國兩相歡,

長得君王帶笑看。

解釋春風無限恨,

沉香亭北倚闌幹。

Thanh bình điệu kỳ 3

Dịch thơ

Danh hoa quốc sắc thời hoan lạc

Quân vương nhìn, miệng mắt cười tươi

Gió xua quên hận đùa vui

Đỉnh trầm mé bắc dựa người tỏa hương

Hạ Hầu Triển cứ như vậy đứng từ xa nhìn hắn. Nam nhân này xem ra dáng vẻ có một loại mị lực làm người ta tâm động, nhưng mà khi xoay người lại, lại không phải là khuynh quốc khuynh thành, chẳng qua chỉ là một gương mặt trắng noãn lộ ra vẻ đoan trang nho nhã, cũng có thể xem như một mỹ nam tử, nhưng mà so với những người đã cùng hắn thị tẩm, lại kém xa.

Nói thì vậy, nhưng Hạ Hầu Triển vẫn là gắt gao nhìn Khang Viễn, nam nhân này, một thân vân đạm phong khinh* băng tâm ngọc cốt**. Trong sân vắng vẻ, hắn cứ như vậy lững thững từng bước từng bước một đi tới, làm cho người khi nhìn thấy, tâm như có một cảm giác thoải mái. Trên miệng thản nhiên nở ra một nụ cười nhu hòa, khuôn mặt vẫn như vậy một vẻ nhu hòa bình tĩnh, làm cho người ta hận không thể dùng một hòn đá nhỏ mà đánh vỡ, giống như đánh vỡ một mặt hồ tĩnh lặng, sau đó nhìn xem những đợt sóng gợn nhộn nhạo bộ dáng ra sao.

Khang Viễn rất nhanh liền đi xa, Hạ Hầu Triển cùng người hầu hạ tránh ở phía sau đại thụ, hắn cũng không có phát hiện ra.

“Các ngươi đều trở về đi, không được theo ta.” Hạ Hầu Triển phân phó người bê cạnh, gặp bọn thái giám nơm nớp lo sợ bất động bước chân, lông mi khẽ nhíu lại, lạnh lùng nói:“Nếu không ly nơi này, trở về liền sai người đánh gãy chân các ngươi.” Một lời nói chưa xong, mọi người như chim chạy tán lạn đi, này chủ tử tính tình bất thường trong cung có tiếng a.

“Chờ đã. Tiểu vạn tử, ngươi lưu lại cho ta.” Hạ Hầu Triển bỗng nhiên gọi lại một tiểu thái giám, tiểu thái giám kia so với hắn lớn hơn hai tuổi, vóc người cùng hắn không sai biệt lắm, thế là không nói không rằng đem y phục thái giám của người ta mặc bên ngoài lột rat hay vào, lại cởi quần áo chính mình đưa cho thái giám kia, sau đó khoát tay áo:“Được rồi, ngươi đi đi.”

Tiểu vạn tử trong tay cầm nhất kiện xa hoa y phục khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm: “Tiểu vương gia, kiếp trước ngươi nhất định là một thổ phỉ a, nhất định a , tới kiếp này còn không sửa được cái tật xấu của thổ phỉ nữa a, ô ô ô…… tiểu thái giám chỉ mặc một kiện trung y vừa đi vừa ở trong lòng vụng trộm oán giận.

Hạ Hầu Triển cũng không hiểu tại sao mình làm như vậy, bất quá hắn từ trước đến nay là hành động trước suy nghĩ sau, làm việc chủ yếu dựa vào cảm tính. Trầm ngâm một lúc, liền hướng mẫu đơn viên nở ở Ngự Hoa Viên mà đi đến.

Quả nhiên, đi một chút liền thấy mẫu đơn viên, bởi vì đang là giữa trưa, cho nên bốn phía không người, chỉ có Khang Viễn một người ở khuôn viên tinh tế giám định và thưởng thức, phía trước, tiểu thái giám theo y đang tựa vào trong đình mà ngủ gật.

Hạ Hầu Triển liền lẳng lặng đứng ở phía sau Khang Viễn, đối phương lấy ánh mắt tán thưởng xem hoa, hắn liền lấy ánh mắt mê hoặc mà xem người, sở dĩ mê hoặc, là bởi vì hắn thật sự không rõ, chính mình vì sao lại giống một tên ngốc tử đứng ở chỗ này, chịu bị phơi nắng gay gắt, chỉ để xem một người nam nhân.

Bất quá mê hoặc vẫn là mê hoặc, Hạ Hầu tiểu Vương gia vẫn là bất động đứng yên. Qua một lúc lâu sau, đại khái là Khang Viễn đã thưởng thức xong rồi, muốn xoay người rời đi, thế là, một thân y phục tiểu thái giám, Hạ Hầu Triển đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt y.

Thở nhẹ một tiếng, Khang Viễn lui từng bước, y không nghĩ tới phía sau thế nhưng lại có người, hơn nữa ánh mắt của người này nhìn mình, thật giống ấu lang ( sói con) mà bọn thị vệ thường nói trên thảo nguyên, tuy rằng y chưa bao giờ nhìn thấy qua bộ dáng của ấu lang, thế nhưng đứa nhỏ này, đúng là trong nháy mắt khiến cho y liên tưởng đến loại động vật trên thảo nguyên này.

Lấy lại bình tĩnh, thì ra vẫn là một thiếu niên, ai, tuổi còn nhỏ đã xa quê hương, bị bán đến nơi này, cũng thật là đáng thương . Khang Viễn nghĩ đến đây, trong tâm lập tức có một loại cảm giác thương tiếc,liền tiến lên giúp Hạ Hầu Triển sửa sang lại vạt áo, lại nhu nhu góc áo giúp hắn, hòa nhã nói:“mặt trời đã lên cao, ngươi tuổi lại nhỏ, đứng ở chỗ này phải để ý không bị cảm nắng!”

Y tuy nói vậy nhưng Hạ Hầu Triển chung quy vẫn đứng bất động, liền ôn hòa cười cười, từ trong lòng ngực lấy ra một hà bao tinh xảo, đưa cho đối phương, nói : “ nga, nơi này có mấy viên kẹo, ta cho ngươi ăn, mau trở về , ngươi một mình ở trong này, phụ mẫu đều ở bên ngoài, nếu ngươi thật sự bị cảm nắng, bọn họ cũng sẽ lo lắng a.”

“ Bọn họ sẽ không lo lắng.” Hạ Hầu Triển đột nhiên lên tiếng, đều do tiên hoàng sớm băng hà, thái hậu lại hằng năm lễ phật, tất cả mọi người chỉ biết sủng hắn, ép buộc hắn, từng có ai lo lắng hắn gặp chuyện không may bao giờ.

Khang Viễn thở dài, lại sờ sờ trán Hạ Hầu Triển, nhãn thần ánh lên vài tia thương hại cùng nhu tình.

Y đứng lên, cầm lấy đôi tay nhỏ bé của Hạ Hầu Triển, rồi mới dắt hắn đi vào dưới bóng cây đại thụ, mỉm cười nói:“Thân phụ đưa ngươi tới nơi này, cũng là bất đắc dĩ , nào có cha mẹ nào lại không thương con mình, lại nguyện ý đem con mình đưa vào trong cung không thể gặp mặt, bọn họ khẳng định là có nỗi khổ, ngươi cũng đừng oán hận bọn họ , đưa ngươi tới nơi này, bọn họ so với ngươi còn thống khổ hơn a.”

Hạ Hầu Triển vẫn còn nhỏ, nhưng ánh mắt lại nhanh nhẹn, thoáng thấy tiểu thái giám ở trong đính ngồi dậy dụi mắt, hắn cũng không biết vì sao có chút hoảng, nếu thân phận mình bị tiểu thái giám kia nhận ra, nam nhân nếu biết mình nói dối có không sẽ không thích mình nữa, thế là một phen nắm chặt hà bao trong lòng bàn tay, xoay người bỏ chạy.

“Ai……” Khang Viễn cũng không nghĩ tới đứa nhỏ này đột nhiên nói đi là đi, ngay cả lễ nghĩa cũng không màng, sửng sốt một chút, không khỏi lắc đầu cười cười, vừa muốn xoay người, chỉ thấy thiếu niên kia bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chính mình, sau đó thốt ra một câu:“Ta sẽ nhớ kỹ ngươi.” Nói xong lại chạy tiếp, cũng không quay đầu lại cho đến khi biến mất.

Tiểu thái giám đi tới, lại thấy Khang Viễn đang nhìn về hướng xa phía trước, nhu nhu đôi mắt hỏi :“Khang công tử ngươi nhìn gì a? Hoa mẫu đơn đâu phải ở hướng đó.”

“ Không phải, ta vừa mới thấy một vị tiểu công công, chạy nhanh như vậy, ta sợ hắn bị ngã”. Khang Viễn mỉm cười quay người lại: “ Được rồi, mẫu đơn ta cũng đã nhìn rồi, làm phiền công công dẫn đường, chúng ta đi thôi.”

Tiểu thái giám đáp ứng một tiếng, sau đó dẫn Khang Viễn xuyên qua đám hoa đi về tiền điện, rồi đứng nhìn đến lúc y ra cửa cung, lúc này mới trở về hầu hạ Hạ Hầu Hiên, cũng không đề cập gì đến chuyện đã xảy ra.

Chuyện xảy ra lúc đó Khang Viễn rất nhanh liền quên, y là tướng quốc công tử, mỗi ngày phải làm rất nhiều việc: Đọc sách, kết bạn, xã giao, lại thường xuyên phải vào trong cung, chung quy cũng chỉ một cái hà bao với mấy viên kẹo mà thôi, cũng không để lại trong tâm trí y một chút vết tích gì. Nhưng mà y lại không biết, cái chuyện mà y không để trong tâm trí ấy, Hạ Hầu Triển lại rất trân trọng.

Tính cách của đứa trẻ là thế, thời điểm nó gặp khó khăn, nếu có người vươn tay giúp đỡ, nó hội cả đời trung thành đối người đó.

Cái Hạ Hầu Triển muốn, không phải là vàng bạc châu báu, hắn ở trong cung, thứ hắn mong muốn khát vọng nhất chính là thân tình, thế nhưng thứ thân tình này người thân cũng không thể cho hắn được, mặc dù hắn có mẫu hậu, nhưng người lại chỉ ở phật đường ( đi tu lun đi cho gòi), thường thường nửa năm không gặp cũng không ảnh hương gì (đáng ghét). Chính vào lúc này, hắn lại gặp được Khang Viễn.

Tuy nhiên, hành động quan tâm này của Khang Viễn kỳ thật cũng rất bình thường, nếu là từ Hạ Hầu Hiên hoặc là thái hậu làm,cũng không nhất định sẽ làm cho Hạ Hầu Triển trong lòng mang cảm kích, có lẽ khi hồi cung có thể sẽ đem kẹo trong hà bao mà ném vào trong viện. Nhưng mà cái này là của một người xa lạ quân tâm hắn, cho hắn, đối phương thậm chí còn không biết thân phận của hắn, nhưng đối với Hạ Hầu Triển mà nói, lại vô cùng quý báu.

Hạ Hầu Triển lúc nào cũng nhớ người đó, nhớ đến đôi nhãn thần ôn nhuận kia, nhớ nụ cười ôn nhu của y, trên ngươi y lúc nào cũng toát lên một khí chất ôn hòa bình tĩnh.

Rất nhiều đêm, hắn luôn giữ chặt hà bao đặt ở trước ngực, thật giống như lúc Khang Viễn lấy tay nhẹ nhàng vuốt trán hắn. Kẹo trong hà bao, hắn vẫn chưa nếm qua.

Phải nói rằng, giáo dục đứa nhỏ lúc đầu là tối trọng yếu, Hạ Hầu Hiên là người anh minh, thế nhưng về phương diện này lại thật sự thất bại, không phát hiện được, thời điểm này trong lòng người đệ đệ hắn yêu thương nhất, đã lưu luyến khắc sâu hình ảnh người nam nhân đó.

Hạ Hầu Triển lúc này vẫn chưa hiểu được yêu cùng dục vọng độc chiếm, hắn chỉ biết là, chung quy có một ngày mình trưởng thành, sẽ đem vị ca ca ôn nhu kia bảo hộ trong đôi cánh của mình, không bao giờ nữa… làm cho hắn rời khỏi mình…

Mang theo tâm tư cùng cảm xúc đó, Hạ Hầu Triển càng ngày càng cố gắng trưởng thành, hắn đi học không hề quấy rối, mà còn thật sự ngồi nghe giảng bài, bởi vì hắn nhớ rõ, Khang Viễn cò thể cùng hoàng huynh chơi cờ, luận tranh, ngâm thơ chi phú…

Tuy rằng không biết về phương diện này trình độ hoàng huynh ra sao, nhưng có thể cùng người kia đàm luận về mấy thứ đó, nhất định là rất xuất sắc .( Hạ Hầu Hiên:= =, Tiểu Bạch mắt lang, trẫm xem như nuôi không ngươi như thế nhiều năm.)

Không chỉ như thế, những người trong cung dần dần đều phát hiện, tiểu Vương gia của bọn họ tựa hồ tính tình đột nhiên thay đổi, hiện tại hắn không hề hở một chút liền hồ nháo, chỉ vì một chút việc nhỏ mà làm loạn lên. Trước kia thái giám cung nữ hầu hạ hắn trong cung, không đến nửa tháng sẽ thay đi một đám, vì sao? Nếu không đổi đại khái sẽ bị đánh chết .

Nhưng từ ngày Hạ Hầu Triển một thân quần áo thái giám trở về, hắn chẳng những không hề phạt người nào, có một lần cung nữ lỡ tay, đem một chén trà đánh đổ , nước trà làm bàn tay nhỏ bé của Hạ Hầu Triển đỏ một mảng lớn. Cung nữ lúc ấy đều sợ tới mức tê cứng, nghĩ đến lúc này đây khẳng định là sẽ bị mang ra đánh cho đến chết, nhưng mà ngay lúc bọn thái giám đến kéo nàng ra, Hạ Hầu Triển thế nhưng khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói:“Hung dữ như vậy làm gì?Không cần dọa nàng sợ, bổn Vương không có việc gì hết, cũng không phải tiểu cô nương nũng nịu, được rồi được rồi, đi xuống đi, đổi một chén trà mới lên là được rồi.”



Bọn cung nữ, thái giám nằm mơ cũng không nghĩ tới tiểu vương gia nhà mình có thể một ngày từ ác bá vương gia lột xác thành thiếu niên đại lão gia, một phen cảm động đến rơi nước mắt. Rất nhanh , đại tổng quản Đức Phương phụ trách tuyển cung nữ thái giám cho tiểu Vương cũng phát hiện ra, người trong phủ gia đã hơn nửa năm vẫn chưa đổi một ai.

Hạ Hầu Triển tính tình chuyển biến làm cho Tiểu Vạn tử tự mình đa tình một phen, cho rằng đều là lúc đó đổi y phục cho Vương gia,do trên đó có dính tính thiện lương của chính mình, mới có thể đem tiểu Vơng gia thay đổi. Chính là có chút điểm kỳ quái, tiểu Vương gia mỗi ngày ôm hà bao kia rốt cuộc là của ai a? Cái đó đâu có quan hệ gì với mình…

Hạ Hầu Triển cứ như vậy ẩn nhẫn đối Khang Viễn tưởng niệm, hắn không biết Khang Viễn là ai, thậm chí cũng không biết tên của y, nhưng là hắn còn chưa có thăm qua Hạ Hầu Hiên, sợ hoàng huynh nhìn thấy tâm tư của mình, sẽ ngạc nhiên.

Với lại vạn nhất hắn truyền thánh chỉ ban hôn đến, lúc đó cho dù chính mình có đến khóc nháo trước mặt mẫu hậu, không thú thê cũng không được.

Hạ Hầu Triển đã sớm quyết định , hắn sẽ không để Khang Viễn chịu một chút ủy khuất nào…… Sẽ lấy thân phận Vương phi rước y vào phủ, từ nay về sau cả đời chỉ yêu một mình Khang Viễn, cho dù là hữu danh vô thực thê tử, hắn tuyệt đối không cần.

Cuối cùng tiểu Vương gia cũng đã ngây thơ biết tình yêu là gì, cũng hiểu được thân phận Vương gia của mình, muốn cùng một chỗ với một người nam nhân, chắc chắn sẽ bị hoàng huynh phản đối, nhưng tính tình của hắn đối với người mà nói, đến lúc cuối cùng, chẳng sợ sẽ tinh tẫn tương vong.

Hai năm trôi qua, Hạ Hầu Triển đã bước qua tuổi mười lăm , Hạ Hầu Hiên liền hạ ý chỉ sắc phong hắn làm Nhuệ thân vương, lập tức đem người xây cho tâm can đệ đệ một Vương phủ nằm trên con đường phồn hoa nhất trong kinh thành.

Làm cho Hạ Hầu Hiên cảm thấy không ngờ, hơn nữa lại thêm cảm giác uể oải khó hiểu: Này Vương phủ còn chưa xây hảo, cái tên đệ đệ không lương tâm này liền nói lập tức muốn đi ra ngoài, cả ngày chỉ biết chạy tới hỏi chính mình: “ Hoàng huynh, thời điểm nào ta có thể chuyển ra ngài a?”

Hoặc là: “ Hoàng huynh, ngươi bảo bọn họ không cần xây quá xa hoa, đơn giản là được rồi, thời gian sớm nhất hoàn thành là tối trọng yếu.”

Hạ Hầu Hiên buồn bực, phẫn hận hạ lệnh:“Cứ xây dựng hảo cho ta, mọi thứ cái gì cũng phải là tốt nhất, cần phải phải tận thiện tận mỹ, không cần sợ tốn thêm một năm rưỡi nữa.”

Đáng thương cho tiểu Vương gia, mắt thấy không biết thời điểm nào có thể xuất cung, mà hắn đối Khang Viễn tưởng niệm đã muốn như nước tràn vỡ đê, rốt cuộc khống chế không được .

Rút kinh nghiệm xương máu, hắn đến trước mặt hoàng huynh khẳng khái phân trần, đại ý chính là: Thân là hoàng tử, lý nên làm một quan viên gương mẫu, sao có thể xây dựng vương phủ xa hoa, sở dĩ phải xây đơn giản một chút, hoàn toàn là vì lo lắng cho thanh danh hoàng huynh cùng ngân lượng trong quốc khố, đều không phải là do chính mình muốn nhanh nhanh xuất cung. Nếu hoàng huynh không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, thần đệ nguyện dọn vào trong vương phủ giám sát, biểu hiện quyết tâm.

Lời nói này làm cho Hạ Hầu Hiên vui vẻ ra mặt, cuối cùng thu hồi lại mệnh lệnh thêm một năm rưỡi tu kiến. Hạ Hầu Triển chờ a chờ, trong lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng một năm đầu thu, Vương phủ của hắn đã xây hảo, liền chọn một ngày tốt, sau đó Nhuệ vương gia liền thu gom hết vàng bạc, tài bảo của mình rời đi hoàng cung, dọn đến Vương phủ của chính mình .

Hạ Hầu Hiên đứng trên cửa thành, thần tình hắc tuyến nhìn chằm chằm không dứt vào chiếc xe ngựa mang theo vàng bạc tài bảo đang đi ra khỏi kinh thành, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm:“Này tiểu quỷ, nói cái gì phải làm một quan viên gương mẫu, vì trẫm thanh danh cùng ngân lượng quốc khố suy nghĩ, mẹ nó tất cả đều là giả , hắn đem mấy thứ này kéo đến quý phủ , quốc khố của trẫm liền trống không một nửa. Nói lầm bầm, suy nghĩ hao tổn nhiếu lý do như thế, chính là nghĩ muốn sớm một chút ra cung tự do tự tại ăn chơi đàng ***.”

Một bên mắng, một bên lại thở dài nói:“Đi a, trẫm cả đời chỉ có thể ở tại hoành thành, đệ đệ có thể đi ra ngoài, cũng coi như là một việc cao hứng. Sau này một khi có thời gian, có lẽ trẫm còn có thể qua nơi đó cùng hắn uống chút rượu tâm sự đi. Nghĩ đến đây, hồi phục lại thái độ cao hứng, âm thầm quyết định chủ ý, lúc này mới đi xuống.

Ngày đầu tiên Hạ Hầu Triển xuất cung, liền kêu hạ nhân mang hắn đến khinh thành nổi danh tửu lâu, nơi các nhân sĩ đàm đạo văn chương dạo quanh một vòng, thầm nghĩ sẽ cùng Khang Viễn nơi này tái ngộ. Nhưng mà trời không theo ý người, đợi đến lúc trời tối, cũng không phát hiện Khang Viễn.

Nhiệt tình lúc mang ra cung đã bị dập tắt hơn phân nửa, Nhuệ tiểu vương gia giống như một con gà trống bị đánh bại buồn bã ỉu xìu đi trở về. Sau một vài lần đến tửu lâu, cho dù nữ nhân kiều mị xiêm y không chỉnh cầu cạnh mời hắn, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn đến một cái.

Hạ nhân đi theo hắn tên Sơ Tứ, y không phải là thái giám ở trong cung, chính là nô tài được mua về Vương phủ, bởi vì tay chân lanh lẹ, thái độ làm người thông minh, cho nên rất nhanh liền được thăng làm tổng quản trong Vương phủ, lúc này hắn thấy tiểu vương gia đối ca kỹ chẳng lộ ra vẻ quan tâm, trong lòng không khỏi âm thầm bội phục, thầm nghĩ tiểu Vương gia sau khi ra hoàng cung, còn có thể chính nhân quân tử như thế, thật sự khó có thể gặp được.( gứm, bày đặt dzậy thui chứ e ý cáo nắm…:-)))

Chợt thấy cỗ kiệu hướng bên này lại đây, người đi đường hai bên đều tránh lui. Hắn sớm nhận ra cỗ kiệu này người nào tọa, liền quay sang Hạ Hầu Triển cười nói:“Tiểu Vương gia, ngài đã bốn lần đến tiểu lâu, thấy rất nhiều tài tử, nhưng mà thời vận có lẽ không tốt, không thể gặp được kinh thành đệ nhất tài tử, bất quá Vương gia chính là Vương gia,………, này không phải Khang công tử đã tới rồi, tiểu Vương gia muốn hay không gặp một lần? Nô tài liền theo y, hỏi thăm y muốn đi đến địa phương nào, liền đến thông tri ngài, đương nhiên, nói lý lẽ y là nên hạ kiệu bái kiến tiểu Vương gia , Khang công tử cũng cũng không phải là người không hiểu lễ nghi phép tắc….”

Không đợi Sơ Tứ nói xong, Hạ Hầu Triển không bình tĩnh phất tay nói: “ không thấy không thấy, gặp cái gì? Ngươi không thấy mệt ta mệt, hồi phủ.” ( tại vì e ý vẫn chưa bik con ngừi ta tên nà gì, nàm cái gì, ở đâu nên nó mới hờ hững nư vậy đóa…)

Sơ Tứ vội vàng lui ra, nghĩ thầm rằng cũng khó trách tiểu Vương gia, đi bộ cả một ngày trời, tay chân ta đều tê, huống chi hắn chỉ là một đứa nhỏ.

Vừa định đi đến, chợt nghe phía sau một thanh âm cười sảng nói: “ Di? Đúng là cỗ kiệu của Khang huynh, ha ha ha, Phong Tú lâu bất quá chỉ còn vài bước là đến, Khang huynh ngươi nên xuống đến cùng ta đi bộ còn hơn.” Nghe khẩu khí như vậy, có thể kết luận người này chính là bằng hữu quen biết của Khang công tử.

“ Dừng kiệu!” Bên trong kiệu truyền ra một giọng nam nhân ôn nhuận mà mang theo kinh hỉ, tiếp theo màn liêm trướng được vén lên, một công tỷ tố y ô phát bước ra, cười nói: “ Quả nhiên là Lâu huynh, sao vậy? Không phải nói đi Chiết Giang hay sao? Như thế nào nhanh như thế đã trở lại?”

Một lát sau, Hạ Hầu Triển đã chạy tới phía sau cỗ kiệu, vốn trong lòng muốn nhanh tiến cung, hướng Hạ Hầu Hiên hỏi thăm một chút tình hình của Khang Viễn, tối thiểu cũng muốn biết tên của người trong lòng. Nhưng mà trời tính không bằng người tính, hắn tìm người đã một ngày cũng không thấy, thế nhưng tại tình huống như thế này lại gặp được.

End 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.