Yêu Người Mộng Mơ

Chương 22: Đạt giận rồi.... làm sao đây????




Âm thanh kia hết sức vang dội, có lẽ cách nơi này không xa. Do vừa nhìn thấy dị tượng kia, vốn ban đầu Phượng Vũ cũng không quan tâm tới nhóm người kia nhưng bây giờ lại có chút do dự, sau đó nín thở, nhẹ nhàng đi về phía phát ra tiếng hô.

Cây cối ở đây mọc lên cao lớn um tùm, phủ khắp xung quanh một mảnh u tối. Nhưng không ngờ rằng, vừa đi qua mấy khối Nham Thạch, xuất hiện một mảnh đất bằng phẳng sáng sủa.

Cuối mảnh đất, lại là một vách đá có nhiều hang động!

Chỉ là, trong những hang động này không có xương ngựa, mà là rất nhiều viên đá màu đỏ âm u không rõ, tạo thành một hình thù kỳ lạ.

Mặc dù không biết nó có ý nghĩa gì, nhưng khi vừa nhìn thấy, không hiểu sao Phượng Vũ liền có loại cảm giác chán ghét.

Đám người cơ bắp xông vào trước kia lại không hề phát giác, chỉ vui mừng la hét: "Tên tiểu tử ủy thác chúng ta nói là chỉ cần tìm được một nơi có vực sâu và vách đá là được, chắc chắn là chỗ này! Lão đại, ngươi mau lấy thư ra thẩm tra đối chiếu lại một phen."

Nghe đến đó, Phượng Vũ mới chợt hiểu ra: thì ra đám người này tiếp nhận nhiệm vụ để kiếm sống. Ở trong ấn tượng của nàng, tổ chức này thường được gọi là Dong Binh Đoàn. Chỉ là, phải có ít nhất trăm người trở lên mới có tư cách xưng đoàn. Đám người kia còn chưa đến 20 người, hơn nữa có hơn phân nửa thực lực dưới cấp bốn, có lẽ xưng là đội Dong Binh thì thích hợp hơn.

Trong lòng Phượng Vũ đang thầm đánh giá thực lực đám người kia, tên được gọi lão đại lấy ra một phong thư từ trong ngực, đọc một hồi, xác định nói: "Không sai, trong thư nói tìm nơi có vực sâu, có vách đá là được. Xem ra vận khí của chúng ta không tệ, ha ha ha!"

Cười to vài tiếng, lão đại vung tay lên: "Tốt! Các huynh đệ, lần này khổ cực không có uổng phí, hiện tại chúng ta xuống núi thông báo tiểu tử kia tới đây giao thù lao. Chờ lấy được tinh thể rồi, chúng ta liền đi đế đô, ra phố chơi đùa thật đã vài ngày!"

Lời vừa nói ra, mấy nam tử không hẹn mà đều phát ra tiếng cười bỉ ổi.

Mặc dù Phượng Vũ không biết phố là khu kỹ viện nổi danh ở đế đô nhưng cũng đoán được đó không phải nơi tốt đẹp gì, không khỏi bĩu môi.

Đám người cơ bắp mới vừa theo con đường xuống núi đi được vài bước, lão đại lại đột nhiên dừng chân, quát to một tiếng: "Không đúng!"

"Cái gì không đúng? Chẳng lẽ đây không phải là nơi chúng ta muốn tìm?" Bọn tiểu đệ không hiểu, chỗ này không phải giống như bên trong thư nói sao?

Lão đại xoay người, ánh mắt tham lam quan sát vách đá: "Tiểu tử kia nói tìm được nơi này, thì chúng ta đã hoàn thành ủy thác rồi. Nhưng lại không nói cho chúng ta biết, bên trong vực sâu và vách đá này, rốt cuộc cất dấu bí mật gì!"

"Bí mật! Đúng, đúng vậy, hắn nhất định phải tìm ra nơi này, là vì cái gì?"

"Đúng vậy, nếu nơi này không cất chứa bảo vật, thì hắn cần gì phải ủy thác chúng ta tới tìm kiếm trước?"

Nhóm nam tử chợt bừng tỉnh hét lớn, có người còn nhổ nước miếng: "Phi! Suýt chút thì bị tên tiểu tử kia lừa!"

Sau một hồi huyên náo ầm ĩ, lòng bọn họ tràn đầy hi vọng nhìn về lão đại, chờ mong hắn nghĩ ra phương pháp, để tìm ra bí mật cất dấu bên trong vực sâu và vách đá.

Lão đại vuốt chòm râu suy tư chốc lát, lại đi tới sát mép vực sâu cúi đầu xuống quan sát. Phượng Vũ nhìn từ trên cao, đã sớm thấy được vực sâu không thấy đáy, nhìn xuống mấy thước bên dưới đều là mây mù lượn lờ, như bị sương mù bao phủ không thể nhìn rõ, giống hệt với vách đá xương trắng và vực sâu lúc trước.

Nhìn một lúc không phát hiện được gì, lão đại thất vọng đi tới một vị trí gần vách đá, chuyển sang quan sát vách đá.

Tại thời điểm hắn đến gần vách đá, những viên đá đỏ âm u vốn đang yên ổn, đột nhiên lóe lên một cái. Tiếp đó, giống như một loại phản ứng dây chuyền, tất cả viên đá đỏ âm u theo thứ tự sáng lên, hiện ra một phù trận thật lớn được khảm trên vách đá, sau lại vụt tắt.

Hiện tượng kỳ lạ này làm cho tên lão đại kích động không thôi: "Bí mật chắc chắn nằm ở trên vách đá này! Nói không chừng đây là một tầng ma pháp cấm chế, chỉ cần xóa bỏ nó, thì chúng ta có thể lấy được bảo tàng rồi!"

Tuy nói vậy, nhưng làm thế nào để giải trừ ma pháp, bọn họ hoàn toàn không có chút đầu mối nào. Bởi thực lực của bọn họ không cao, ngay cả tên lão đại đứng đầu, tu vi cũng chỉ có cấp năm mà thôi, đấu kỹ cũng không có, càng không nói đến một cái ma pháp cao hơn.

Nhưng trơ mắt nhìn bảo vật biến mất trước mặt, cảm xúc đó thật không dễ chịu. Khổ sở suy nghĩ hồi lâu, lão đại quyết định mạo hiểm một lần, liền chọn mấy người tay chân nhanh nhẹn, nói: "Các ngươi dùng dây leo phía bên kia trèo lên vách đá, cậy mấy viên đá màu đỏ xuống. Ta nghe nói chỉ cần phù trận của ma pháp bị thiếu một góc, thì sẽ không còn tác dụng nữa."

Mấy người bị hắn gọi theo lời làm việc. Khi bọn hắn leo lên trên vách đá, trong nháy mắt tay chạm vào viên đá đỏ âm u muốn dùng lực, thì viên đá đỏ âm u lại sáng lên lần nữa, sau đó ngày càng đỏ hơn.

Trong ánh sáng yêu dị không rõ, chỉ nghe tiếng hét thảm của mấy người dám đụng vào viên đá, nhanh chóng bị hút cạn tinh lực và máu thịt, nhìn bề ngoài như một người già mấy chục tuổi, biến thành ông già gầy khô, sau khi run rẩy co quắp mấy cái, liền ngã vào vực sâu.

Trong nháy mắt, bốn người leo lên vách đá đã bị mất mạng, cả người rơi xuống vực sâu!

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh quá không thể tin nổi, ánh mắt mọi người nhất thời cũng choáng váng, chờ tinh thần hồi phục lại, mới thấy sợ hãi.

Chứng kiến một màn quỷ dị này, đồng bạn chết đi không hề kích thích lòng báo thù của bọn họ, lúc này trong đầu bọn họ chỉ có duy nhất một suy nghĩ: chạy! Chạy càng xa càng tốt!

Có mấy người phản ứng nhanh, kêu to một tiếng, nhanh chân chạy về phía ngoài rừng. Những người khác thấy thế, cũng co cẳng chạy theo.

Lúc này, dị tượng lại tái diễn!

Những dây leo ở sống giữa vách đá và đất bằng, nhìn như vô hại, mới vừa rồi còn mặc cho mấy người leo lên chợt giống như vật sống hung bạo, nhánh dây leo thật dài mạn như một cây nhuyễn tiên* lao ra cực nhanh, lập tức quấn lấy người đang dẫn đầu chạy, "Bịch" một tiếng, nặng nề đập mạnh vào vách đá.

Sống lưng người nọ vừa tiếp xúc với viên đá đỏ, lại nhanh chóng bị hút khô sinh mệnh, sau đó bị quẳng vào vực sâu.

Thấy thế, những người không bị khống chế phát ra tiếng hô to sợ hãi, hai chân như gió, chạy trốn nhanh hơn, cố gắng chạy khỏi dây leo chết chóc này.

Nhưng bọn hắn có nhanh hơn nữa, sao có thể nhanh hơn dây leo tốc độ như sét đánh một quấn một ném này! Càng nhiều dây leo gào thét vung lên roi lấy mạng, quấn lấy từng người, làm đồ ăn cho viên đá đỏ âm u quỷ dị.

Rất nhanh, trên đất đã không còn người sống. Mấy cái dây leo thất bại vẫn chưa thỏa mãn, ở trên mặt đất tìm kiếm một lần rồi lại một lần, cố gắng tìm ra một con cá lọt lưới.

Có vài lần, đỉnh nhánh dây leo suýt quét qua Phượng Vũ ẩn thân trên cây, nàng nhẫn nại không có lùi bước. Bởi vì nàng biết, một khi có hành động, nhất định sẽ bị những thứ sinh vật không có thị giác này phát hiện.

Đối với những người đã bị hút chết, ngoại trừ một chút thương hại, Phượng Vũ còn có mấy phần xem thường: vì vọng tưởng bảo tàng, không phân rõ tình hình đã tùy tiện hành động, không khác nào tự tìm đường chết. Nghiêm túc mà nói, những người này là chết bởi lòng tham của chính họ.

Lúc này, viên đá đỏ âm u cũng đã ép khô sinh mệnh người cuối cùng. Người nọ chính là tên lão đại, trong nháy mắt hắn bị ném xuống, Phượng Vũ thấy rõ, trong ngực hắn rơi ra một khối giống như hình dáng tinh thạch, phát ra hai ánh sáng xanh hồng xen lẫn vào nhau.

Mà ký hiệu ở trên vách đá, lại phát ra ánh sáng đỏ yêu dị lần nữa. Ánh sáng rực rỡ hơn vừa rồi rất nhiều. Có lẽ, là do mới vừa hấp thụ không ít sinh mệnh.

Nàng cũng không biết, trong nháy mắt ánh sáng đỏ bộc phát, ở tại học viện nơi mà nàng đang đi tới, có người đang lộ ra tươi cười vui sướng: "Ha ha, đối mặt bảo tàng, người có lòng tham chỉ có một lựa chọn. Đa tạ các ngươi thay ta cho huyết vụ cấm chế này ăn no, nếu không muốn tìm máu thịt của nhiều người như vậy, rất là phiền toái đấy."

Lúc này, đám dây leo tìm tòi hồi lâu không có kết quả đang chậm rãi rút lui. Phượng Vũ kiên nhẫn đợi chúng từng cái từng cái lùi về vách đá, lại ngụy trang thành thực vật bình thường nhìn như vô hại, lại chờ một lúc, mới chuẩn bị trượt khỏi cây, rời đi nơi quỷ dị này, gọi sư phụ ra ngoài bàn bạc.

Trong chớp mắt nàng vừa muốn đứng dậy, dưới vực sâu đột nhiên bạo phát ra một tiếng than khóc thống khổ!

Dường như sương mù cũng không chịu nổi khổ sở và oán hận ở trong đó, theo tiếng ngựa hý nhanh chóng tiêu tan.

Phượng Vũ đứng trên ngọn cây không nhịn được nhìn về nơi phát ra tiếng than. Chỉ thấy ở đáy vực sương mù đã tản hết, bỗng xuất hiện năm vật như thùng nước to, và dây xích to màu sắc khác nhau, một điểm chôn sâu dưới lòng đất, một điểm khóa chặt một con ngựa có thần khi màu trắng đầu mọc một sừng, cái bờm rối tung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.