Yêu Nghiệt Xâm Nhập

Chương 17: Án mạng tại lâu đài manarad (3)




Edit: Dao Dao Beta: Sakura Đưa mắt nhìn sang, người nói là một người đàn ông tuổi trên dưới 30, khuôn mặt tuấn tú, có khí chất như văn học gia cổ điển, chỉ là những lời nói ra, cùng với đôi mắt đầy chiến ý phản chiếu rõ tính cách của ông ta lại hoàn toàn tương phản với diện mạo.

“Ha ha, nói ra mấy ngày nay tôi cũng quá nhàm chán rồi, hôm nào lại đến, hôm nay lại là ngày nhận con gái của tôi, tôi cũng không muốn hủy nó.” Trong đôi mắt An Dĩ Mẫn cũng loáng qua ánh lửa, nhưng nén nhịn xuống, “Đến đến đến, tôi giới thiệu với mọi người.”

“Tôi biết rồi, vừa rồi ông mới nói xong. Lại nói, Mặc Mặc thật rất giỏi nha, nhỏ thế đã có bản sự như vậy.” Người đàn ông cười bước tới, liếc An Dĩ Mẫn, trong cái nhìn có chút ham muốn, như nói, sao chuyện tốt trên đời này sao lại để cho tên này này chiếm được? Đứng trước Mặc Hi tán dương.

“Ha ha, không phải trên thế giới này không có thực lực là không được sao?” Mặc Hi cũng không khiêm tốn nói cái gọi là may mắn, không sai, bởi vì cô có thực lực như thế mới được họ đối đãi thế này, mới khiến họ tôn kính, nếu bây giờ cô không có bất kỳ khả năng gì, có cũng chỉ là ánh mắt không thèm để ý và bị người khác dẫm nát dưới chân.

Người đàn ông sững sờ, không ngờ tới Mặc Hi sẽ trả lời như vậy, nhưng cô thật sự bày tỏ sự thật, trong đôi mắt trong trẻo kia không có chút kiêu ngạo tự phụ nào, chỉ là bình thản bày tỏ thực tế.

Đôi mắt liếc về phía An Dĩ Mẫn, lần này, trong đó là sự ghen ghét rất rõ ràng.

Trên mặt An Dĩ Mẫn cũng có sự đắc ý rõ ràng, khiến người đàn ông bị chọc giận, tên này cố ý chọc mình tức mà.

“Tốt rồi, Mặc Mặc, ba giới thiệu với con”, An Dĩ Mẫn cười giới thiệu người đàn ông với Mặc Hi: “Đấy là thành chủ thành Đế Do, Niếp Di Khải, là cha của nhóc Tử Triệt bên cạnh con.”

Thành chủ? Trong mắt Mặc Hi thoáng qua tia lạ lẫm, mấy năm nay, theo cô tìm hiểu, trong thế giới này không có quốc gia, mà là từ thành và các trấn , cho nên so với một quốc gia mà nói, thành chủ là hoàng đế, đương nhiên, ở đây thành chủ không có quyền lực lớn như hoàng đế, cũng phải là người có năng lực mới có thể phục chúng.

“Chào ngài” Mặc Hi cười vươn tay.

“À? Ha ha, chào cháu.” Niếp Di Khải buồn cười nhìn Mặc Hi, đưa tay ra bắt tay với cô.

Hai người quy phạm bắt tay rồi buông ra, An Dĩ Mẫn nhìn nhìn đám người, nói với Niếp Di Khải: “Tốt rồi, chúng ta qua bên kia uống một chén đi, khó thấy được một người bận rộn như anh.”

“Lời này sợ phải nói ngược lại, tôi có bận rộn cũng không bận rộn như anh, tốt rồi, đi một chút, hôm nay là ngày vui, hãy uống cho say đi!”

“Ha ha, tôi thấy anh vốn đến để đòi rượu uống!”

“Thế nào? Không cho?”

“Hôm nay là ngày vui, cho.”

“Ha ha…”

Bóng hai người hòa vào nhau cùng với tiếng nói xa dần, Mặc Hi cũng cười xoay người ngồi trở lại bên cạnh nhóm Chu Tiểu Trúc, đưa mắt thấy mọi người trên sảnh trầm mặc, từ lúc làm tất cả mọi thứ vừa rồi, cô đã chuẩn bị tâm lí, thật ra trong lòng vẫn co lại, nhưng khuôn mặt nhỏ kia không có chút biến hóa gì.

Đẩy đồ uống trên bàn về phía trước mặt hai người Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, cười nói: “Ba ba, mẹ uống nước, uống ngon lắm.”

“Mặc Mặc…” Mặc Phàm không uống đồ uống, gọi Mặc Hi một tiếng.

Người Mặc Hi chấn động nhẹ, giương mắt: “A? Có chuyện gì ạ?”

Vẫn bị ghét bỏ sao? Vì mình tàn nhẫn, bị ghét bỏ sao? Thế nhưng mà… cho dù là như thế, cô vẫn muốn làm như vậy, dù bị toàn bộ người trong thiên hạ thóa mạ, cô vẫn sẽ làm như vậy, cô chỉ cần bọn họ có thể bình an vui vẻ, không chịu một chút oan khuất nào.

Người bị ôm vào trong một lồng ngực ấm áp, có thể nghe thấy từng tiếng tim đập, trên đầu là tiếng của Mặc Phàm, “Mặc Mặc, con không cần như vậy.”

Mặc Hi sững sờ, tiếp theo nở nụ cười, như vậy, đã đủ rồi.

Ngẩng đầu, cười nói với Mặc Phàm, “Cái gì mà không cần như vậy, ai ức hiếp ba mẹ phải trả giá đắt, Mặc Mặc biết đúng mực!”

“Mặc Mặc” Đôi mắt Mặc Phàm phức tạp, thật ra ông nhớ kĩ cô nói gì đấy, cô nói cô nhớ kĩ mọi thứ từ đầu, thật ra cô không phải là một đứa nhỏ, nhưng lại vì họ vui vẻ cố ý thể hiện ra dáng vẻ con nít. Chỉ cần liên quan đến họ, cô sẽ trở nên hoàn toàn lạnh lùng, ông không hỏi đến quá khứ của cô, vì ông nhìn ra được, nhất định đã có chuyện xảy ra với cô, đôi mắt trong trẻo mỗi lần nhắc tới quá khứ lại ảm đạm kia khiến ông đau lòng: “Ừ. Chỉ cần Mặc Mặc muốn thì làm.”

“Dạ?” Mặc Hi giật mình nhìn ông, chỉ thấy trong đôi mắt kia là hết sức từ ái và tin tưởng.

Như vậy nếu như bị người khác nghe thấy, nhất định sẽ nói Mặc Phàm dung túng con, chỉ là mọi người ở chỗ này không nói gì, có cũng là nụ cười tin tưởng.

“Vâng. Con biết rồi.” Mặc Hi gật đầu, cười nói.

Cám ơn mọi người.

“Vậy ba ba có thể buông Mặc Mặc ra không?” một lúc sau, Mặc Hi lại đột ngột lên tiếng.

Bởi vì Mặc Phàm vuốt ve cô hình như quên buông ra.

“Hả? A ha ha…” Mặc Phàm thả tay, cười nói: “Quên mất”

“Ha ha…!” Mọi người cười thành tiếng.

Sau đó, Niếp Tử Triệt cũng đi lại đây, nhìn Mặc Hi cười nhẹ nói: “Mặc Mặc, xin thứ lỗi.”

Vì, vừa rồi khi Mặc Hi làm tất cả mọi chuyện, anh cũng thật sự bị dọa, có thế nào anh cũng không ngờ tới, Mặc Hi vừa mới tươi cười điềm tĩnh bên mình, đột nhiên biến thành dạng này, khoảnh khắc đó, thậm chí trong lòng anh có chút dao động, cô nhỏ như thế, sao có thể tàn nhẫn đến vậy. Thế nhưng, khi nhìn đến Mặc Hi ngọt ngào tình cảm với hai người Chu Tiểu Trúc với đôi mắt kiên định, anh hận không thể tát cho mình một cái, sao mình có thể như vậy, cô cũng chỉ muốn bảo vệ bản thân, bảo vệ người nhà của mình mà thôi.

Lại nói, Niếp Tử Triệt cũng là một Dị năng giả, chỉ là Dị năng của anh không có tác dụng nhiều, hơn nữa anh cũng không ham chém giết, so với cái đó, anh thích nhiếp ảnh và âm nhạc hơn, cho nên anh không coi trọng việc tập luyện Dị năng.

Mặc Hi quay đầu, nhìn về phía chàng trai này, cũng chỉ là con nít thôi, dĩ nhiên cô hiểu nguyên nhân anh xin lỗi, thật ra nếu sau khi gặp chuyện vừa rồi anh không tiếp xúc với cô nữa cô cũng sẽ không quá để ý, dù sao cho tới giờ chẳng qua họ mới gặp hai lần thôi, dù có ấn tượng tốt với chàng trai này, nhưng cũng chỉ là đến thế, tuyệt không có bao nhiêu địa vị trong lòng cô. Nhưng, vẫn nghĩ như trước kia, thật là một anh chàng lương thiện à, anh như vậy, không có một người cha là thành chủ, chỉ sợ sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, cười nói, “Không sao cả.”

Nghe Mặc Hi trả lời, rõ ràng Niếp Tử Triệt thở ra một hơi, nhìn cô, trong lòng cảm thán, cô bé này thật không đơn giản, không chỉ có thiên phú tốt, cũng thông minh như thế, thật khiến người ta khó mà cho rằng cô còn là một có bé chín tuổi.

Bữa tiệc tuyệt không vì trò khôi hài vừa rồi mà nhạt xuống, đám người theo đó mà náo nhiệt lên, có cười có nói, mà chỗ nhóm Mặc Hi rốt cuộc không ai dám khiêu khích, nếu còn có, chỉ sợ rằng người kia là thiếu não đấy.

Bữa tiệc lại tiếp tục, chỉ là danh tiếng Mặc Hi coi như đã bị cái đám gọi là người xã hội thượng lưu này nhớ kĩ, cùng nhớ kĩ, còn cả phần tàn nhẫn, phần thực lực kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.