Yêu Nghiệt Xâm Nhập

Chương 16: Mất tích




Edit: Dao Dao Beta: Sakura Nâng chân nhỏ lên, một cước đá văng ra, người phụ nữ kia ngã trên mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu.

Không ngó ngàng tới bà ta, bàn tay nhỏ nhấc thằng nhóc đứng dậy, lại nói, Mặc Hi không cao bằng thằng nhóc đó, cho nên nửa người thằng nhóc còn xụi lơ trên đất, miệng lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói, có thể mắng tôi, mắng cha mẹ của tôi thì phải trả giá.”

Theo bàn tay nhỏ dần dần thít chặt lại, thằng nhóc lại cố ngửa lên, đôi mắt mở thật to, trong mắt đầy sợ hãi, người phụ nữ ngã trên mặt đất cũng sợ hãi nhìn hết thảy, muốn nói gì đó, mở miệng lại chỉ phun ra máu.

Đưa mắt, cười nhìn người phụ nữ trên mặt đất, tàn nhẫn lên tiếng: “Lại nói, nó có kết cục như thế này, cũng là bởi vì bà dạy dỗ quá tốt.”

Trong mắt người phụ nữ rõ ràng là hết sức sợ hãi hối hận.

“Mặc Mặc…?” Một tiếng gọi nhẹ vang lên, chỉ thấy sắc mặt Chu Tiểu Trúc cũng có chút sợ hãi, trong mắt tràn đầy lo lắng và không đành lòng.

Bà và Mặc Phàm chưa từng gặp qua dáng vẻ này của Mặc Hi, sau khi đôi mắt kia chuyển lạnh, thật khiến người ta sợ, thế nhưng, bọn họ rõ ràng, nguyên nhân khiến Mặc Hi như vậy là do bọn họ, con bé xả giận thay họ.

“Mẹ, con biết mẹ muốn nói cái gì, con sẽ không giết nó đâu.” Mặc Hi không nhìn người phụ nữ kia nữa, mà là nhẹ nhàng cười với Chu Tiểu Trúc, cô không muốn để họ thấy dáng vẻ của cô khi giết người, cô chỉ muốn họ có thể bình an vui vẻ sống, không cần nghĩ gì cả. Nhưng cô vẫn sẽ làm như vừa rồi, cô muốn mọi người kinh sợ, không dám hại bọn họ.

Nói xong, đôi mắt rủ xuống nhìn thằng nhóc trước mắt đang bị nắm trong tay, mặc dù cô không thích đánh con nít, nhưng đây không phải Trung Quốc, thế giới này cường giả vi tôn, cho dù là trẻ con cũng vậy, từ bao giờ, tim cô trở nên nguội lạnh như vậy? Cho dù muốn giết thằng nhóc này, trái tim kia hình như cũng chẳng có lấy một tia dao động?

Nhìn sợ hãi và căm hận rõ ràng trong đôi mắt thằng nhóc kia, Mặc Hi cười cười, đôi mắt là một mảnh lạnh như băng, “Còn không thèm giấu diếm à, ánh mắt như vậy rõ ràng cho người khác biết, chỉ cần có dịp nhất định sẽ báo thù, vậy, tôi cắt đứt mong muốn này của anh.”

Bàn tay nhỏ buông ra, thân thể thằng nhóc đã ngã xuống, mà lúc này, Mặc Hi trực tiếp đánh một quyền vào đan điền của thằng nhóc.

“Phốc!” Phun ra một ngụm máu tươi, khiến hắn ngã ngay trước người Mặc Hi, chỉ là tuyệt không có một tia máu nào dính đến cô, bị cản lại một chỗ trước người cô.

Thằng nhóc tựa như đứa bé bị nghiền nát ngã trên mặt đất, thân thể co lại, không đứng dậy.

Ánh mắt mọi người nhìn Mặc Hi biến đổi, cô bé này thật đáng sợ, cũng quá tàn nhẫn, thế kia không chết cũng bị thương nặng, chỉ là bọn họ không ngờ đến, Mặc Hi còn tàn nhẫn hơn họ nghĩ, một quyền kia đánh xuống, lực lôi điện đã theo tay truyền vào người thằng nhóc, từ sau khi kiểm tra thân thể hồi một tuổi, cô liền phát hiện, dị năng của cơ thể có tồn trữ ở đan điền, cú đánh kia của cô đánh vỡ sự cân bằng dị năng trong thân thể thằng nhóc, sẽ không chết, nhưng ai biết được hậu quả đâu? Theo Mặc Hi phỏng đoán, dị năng kia sợ là khó có thể lại tụ lại nữa.

Khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, “Nếu như để tôi biết ai lại làm chuyện bất kính với cha mẹ tôi, Mặc Hi tôi dùng tính mạng đảm bảo, tôi tuyệt đối sẽ khiến hắn hối hận vì đã làm vậy.”

Chất giọng trẻ con trong trẻo mềm ngọt truyền vào trong tai mọi người, cái lạnh băng và sự kiên định trong giọng nói khiến ai cũng hiểu, cô bé này nói được làm được.

An Dĩ Mẫn, … đến cùng đã thu nhận một cô con gái như thế nào vậy.

“An ba ba, con nói, nếu mấy người này giờ không chữa trị e sẽ sống không lâu nữa đâu!” Mặc Hi nhìn nhìn sắc mặt mọi người, biết mình đã làm mọi thứ thật hoàn hảo, đưa mắt, nhìn An Dĩ Mẫn cười nói, dáng vẻ kia nào có một tia sát khí như vừa rồi.

Lúc ở phòng huấn luyện, An Dĩ Mẫn xem video một màn giết người của Mặc Hi, nhưng tận mắt thấy cũng không khỏi cảm thán, cô, đối với kẻ thù thật vô cùng máu lạnh, nhưng, ông biết rõ, tất cả vì cô muốn bảo vệ họ, mặc dù không rõ vì sao Mặc Hi có chấp niệm mạnh như vậy, thật ra có thể không cần làm vậy, nhưng cô lại cố ý chọn biện pháp cực đoan nhất nhưng cũng hiệu quả nhất này.

Ông thật không rõ, dù ông sống đã lâu như vậy, đã lăn lộn trên thương trường lâu như vậy, lại có một ngày không nhìn thấu nổi một cô bé.

Chỉ là, có lẽ chính cô bé cũng không biết, thật ra kiên cường như cô, lạnh bạc như cô, thật ra rất khiến người ta yêu thương.

Không còn chọn lựa cười nói: “Con thật rước phiền cho ba, nhưng, kẻ như vậy cũng đáng bị xử lí, khiêng xuống đi.”

Vừa dứt lời, đã thấy mấy người đi về phía bên này, đưa thằng nhóc trên mặt đất xuống dưới, tiếp theo thì đã nghe thấy tiếng An Dĩ Mẫn: “Vậy, các vị ở đây, xin hãy nghe tôi nói một lời.”

Mọi người đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy cả người An Dĩ Mẫn phát ra khí thế, khí thế Dị Vương khiến cho không ít người bị đè ép khí huyết chạy loạn, đồng thời cũng khiến mọi người nghe rõ ông nói, “Tôi, An Dĩ Mẫn ở đây nói một lần, nói là anh em kết nghĩa, nhưng thân như anh em ruột, nếu sau này ai không khách khí với Mặc lão đệ, chính là không khách khí với An Dĩ Mẫn tôi, không khách khí với cả An thị, hi vọng tất cả mọi người có thể hiểu!”

Đôi mắt quét qua mọi người, một lúc sau mới thu lại khí thế, tiếp theo liền nghe thấy một tiếng cười của đàn ông, “Tôi nói, An Dĩ Mẫn, tu vi lại tiến thêm à, thế nào? Ngứa tay, đánh một ván?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.