Yêu Nghiệt Trở Về

Chương 52: Cảnh đẹp ngày vui, trả ngọc cho người




Kỷ Vịnh lâm vào trầm tư.

Lão lục nhà họ Hàn sắp chết, người trong nhà vẫn theo yêu câu của Hàn gia gả đường tỷ Linh Tắc qua, hắn biết chuyện cũng chỉ cười nhạt, hừ lạnh một tiếng.

Bởi vì hắn cảm thấy, ai cũng nên gánh vác hậu quả vì những việc mình đã làm.

Nếu đường tỷ Linh Tắc biết rõ gả qua tương đương sẽ phải thủ tiết mà vẫn làm thì đây là lựa chọn của nàng, người khác không thể can thiệp.

Từ nhỏ Đậu Chiêu đã đính ước với Ngụy Đình Du, nàng muốn gả cho Ngụy Đình Du, đây là chuyện hiển nhiên, hắn có gì mà chỉ trích? Hắn dựa vào cái gì mà cảm thấy lựa chọn của nàng là sai lầm?

Bởi vì Ngụy Đình Du cùng người khác rượu chè đàn đúm sao?

Bản thân hắn thì không tham gia?

Bởi vì Ngụy Đình Du nhìn Triệu Tử Xu bằng ánh mắt mê đắm?

Chính hắn chẳng phải cũng qua đêm ở ngõ Thiên Tự sao?

Bởi vì Ngụy Đình Du lại có qua lại với Đậu Minh?

Ừ… Điều này rất quan trọng, nếu đổi lại là chính mình thì tuyệt đối không thể nào làm chuyện này được. Đây chính là điểm yếu của Đậu Chiêu, Đậu Chiêu sẽ quyết không thể tha thứ cho hắn.

Chẳng phải lần này Đậu Chiêu kiên quyết không chịu gả cho Ngụy Đình Du sao?

Kỷ Vịnh nghĩ đến đây, có chút đắc ý.

Nhưng ngay sau đó hắn lại thấy nhụt chí.

Đây chẳng phải vì Ngụy Đình Du không hiểu chuyện trong Đậu gia sao?

Rốt cuộc mình có gì bất mãn với Ngụy Đình Du chứ?

Cho dù Ngụy Đình Du không tốt thì có liên quan gì đến mình đâu?

Từ nhỏ tổ phụ đã dạy hắn, nhìn mọi việc đừng chỉ nhìn biểu hiện, phải hỏi thêm một tiếng tại sao? Chỉ khi biết được nguyên nhân thì mới biết được mấu chốt vấn đề là gì, mới có thể nắm vững tâm tư của người này, để cho người đó cam nguyện đi theo mình.

Mình rốt cuộc muốn làm gì đây?

Kỷ Vịnh vứt bỏ tạp niệm, lần đầu tiên thực sự tự vấn.

Hắn muốn Đậu Chiêu chán ghét Ngụy Đình Du, hắn muốn Đậu Chiêu từ hôn với Ngụy Đình Du, hắn muốn mãi mãi giống như bây giờ, cùng Đậu Chiêu cãi cọ, nói đùa vui vẻ, chỉ cần là ở bên Đậu Chiêu. Cho dù nàng châm chọc, trào phúng, cho dù có đôi khi nàng thật khó hiểu, dù nàng đôi lúc khinh bỉ hắn hắn đều cảm thấy thú vị, đều cảm thấy ngọt như đường.

Kỷ Vịnh hét to một tiếng, ngẩng đầu lên lại chẳng thấy tằng tổ phụ đâu nữa.

Hắn vội chạy về phía thư phòng của tằng tổ phụ.

Kỷ lão thái gia đang gác chân nằm trên ghế túy ông đọc sách, thấy Kỷ Vịnh tiến vào, đặt quyển sách ở cạnh bình hoa bên mình.

Kỷ Vịnh không nhịn được mà thoáng chút khinh thường.

Tằng tổ phụ lại đi xem loại sách vỉa hè này.

Kỷ lão thái gia vội nghiêm mặt, ho một tiếng rồi hỏi: “Sao rồi? Nghĩ thông chưa? Biết mình rốt cuộc muốn làm gì chưa?”

Kỷ Vịnh gật đầu nói: “Con muốn Đậu Chiêu từ hôn!”

Kỷ lão thái gia cố nén mới không trợn trừng mắt lên: “Chẳng lẽ tất cả những việc con làm lần này không phải là muốn cho Đậu Chiêu từ hôn sao?”

Kỷ Vịnh nghiêm mặt nói: “Ban đầu con chỉ là muốn cho Đậu Chiêu chán ghét Ngụy Đình Du, giờ con đã hiểu ra rồi, con không nên quản xem tên Ngụy Đình Du chết tiệt kia đã làm gì, con hẳn là nên giao hảo với Ngụy Đình Du rồi dụ dỗ hắn từ hôn.” Đầu óc hắn mau chóng xoay chuyển. “Nhốn nháo ồn ào, đều vì danh lợi. Con từng đến Ngụy gia, nghèo rớt mùng tơi. Việc làm ăn trên biển là có nhiều lợi nhuận nhất, cũng rất mạo hiểm. Con hẳn là nên dụ dỗ hắn buôn bán thuyền bè, cho hắn mất hết cả chì lẫn chài rồi nhân cơ hội làm mai cho hắn, giới thiệu cho hắn một nhà có lắm của hồi môn, lại nguyện ý giúp hắn gây dựng lại từ đâu, chắc chắn hắn sẽ từ hôn…”

Kỷ lão thái gia mất kiên nhẫn ngoáy ngoáy ta.

Kỷ Vịnh ngạc nhiên: “Chẳng lẽ không được?”

Chắt trai của mình, rốt cuộc cũng ra dáng thiếu niên rồi.

“Được, được, được.” Kỷ lão thái gia cười tủm tỉm nói, “Sau đó thì sao?”

“Cái gì?”

“Ý ta là sau khi Đậu gia với Ngụy gia từ hôn thì sao?”

Kỷ Vịnh gãi gãi đầu.

Quả nhiên là chẳng có ai là hoàn hảo!

Kỷ lão thái gia thở dài, nói: “Đậu Chiêu không còn nhỏ, cũng không thể vì bị từ hôn mà ở trong nhà không lập gia đình nữa đúng không? Dù có là thế thật thì còn con? Đến khi con thành thân, cũng không thể như bây giờ ngày nào cũng đến Đậu gia chơi, muốn gặp Đậu Chiêu lúc nào thì gặp đúng không?”

Kỷ Vịnh trợn trừng mắt, không cho là đúng nói: “Thế thì con lấy nàng là được.”

Vừa nói xong, đầu hắn như có sấm nổ.

Đây mới là lời nói thật lòng của mình sao?

Hắn nhìn Kỷ lão thái gia, mắt càng trợn tròn.

Kỷ lão thái gia cười ha ha: “Cuối cùng cũng nghĩ thông rồi. Bằng không lúc trước cứ làm những việc vô bổ như vậy. Giờ nên biết làm gì rồi chứ?”

“Còn làm gì nữa?” Kỷ Vịnh vẫn đắm chìm trong nỗi sợ hãi ban nãy, chưa phản ứng kịp.

“Thằng đần này!” Kỷ lão thái gia cầm quyển sách đập mạnh lên đầu chắt trai, “Con muốn thành thân nhưng người ta chịu gả cho con sao? Huống chi Đậu gia và Ngụy gia còn có hôn ước, nói bỏ là bỏ sao. Con bình thường chẳng phải cứ nhận là thông minh không ai sánh bằng sao? Sao lúc này lại như thằng đầu gỗ vậy?”

Cuối cùng đầu óc Kỷ Vịnh cũng bình thường lại, vội hỏi: “Giờ Đậu Chiêu không muốn lấy Ngụy Đình Du, dựa vào tính tình của nàng, chắc chắn sẽ không lấy. Giờ Đậu gia muốn Đậu Chiêu lấy, chẳng qua chỉ là sợ chuyện của Đậu Minh bị truyền ra ngoài làm hỏng thanh danh của Đậu gia. Chỉ cần Ngụy Đình Du tự ngyện từ hôn, Đậu gia cũng ăn nói được với bên ngoài, chuyện hôn nhân này cũng sẽ thất bại. Con sẽ đi tìm Ngụy Đình Du, nghĩ cách kéo dài hôn sự đã. Một ngày ở kinh thành xảy ra biết bao nhiêu chuyện, qua mấy ngày nữa sẽ lại có chuyện mới mẻ cho mọi người bàn tán. Đến lúc đó từ hôn cũng chưa muộn…”

Kỷ lão thái gia hận không thể lấy búa bổ đôi đầu Kỷ Vịnh ra, nói: “Ngụy Đình Du là cái gì chứ? Con có thể đặt bẫy hắn thì chẳng lẽ người khác không làm được sao? Hắn đồng ý từ hôn hay không chẳng có ý nghĩa gì hết. Từ nhỏ ta đã dạy con thế nào, bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu. Đừng lo những chuyện vặt vãnh này, phải nắm bắt được người có thể ảnh hưởng đến đại cục. Con tỉnh táo lại mà suy nghĩ chuyện lần này cho rõ ràng, đầu tiên chưa hiểu rõ lòng mình đã tự tiện ra tay, ra tay rồi còn không nhìn được là ai mới có thể gây ảnh hưởng đến tiến trình. Giờ thì sao, đầu óc còn loạn như tương, nếu con đặt bẫy cho Ngụy Đình Du và Đậu Minh thông đồng, Đậu Chiêu cũng không lấy Ngụy Đình Du, Đậu gia vì che giấu chuyện của Đậu Minh mới biễn cưỡng chấp nhận hôn sự này. Ngụy gia sợ Đậu gia truy cứu chuyện xấu của Ngụy Đình Du, đành phải mời bà mối vội vàng tìm ngày, làm đủ mọi chuyện, chỉ thiếu gió đông mà thôi. Con không nhân cơ hội mà tìm kiếm lại còn đi tìm ở đâu… Đúng là gỗ mục không thể chạm trổ!” Nói xong, Kỷ lão thái gia đứng dậy, hung hăng lườm Kỷ Vịnh một cái rồi nói: “Đi, xem ta giúp con xử lý việc này thế nào!” Sau đó lại giận dữ nói: “Con mở mắt ra mà học theo.”

Kỷ Vịnh cứng họng.

Kỷ lão thái gia lơ đễnh: “Đại trượng phu ân oán phân minh, lúc nên ra tay thì phải ra tay. Như con đó, muốn đoạt người lại không dám ra tay. Cuối cùng chẳng đâu vào đâu. Con ghi nhớ cho kỹ bài học lần này. Chuyện trong triều đình cũng là như thế. Rốt cuộc con muốn làm gì? Giúp đỡ dân chúng trong thiên hạ hay mưu cầu lợi lộc cho bản thân? Da mặt phải dày, lòng dạ phải đen tối thì mới làm được đại sự! Muốn thanh cao thì là học sĩ trong Hàn lâm viện, muốn tươi cười thì là tiểu lại trong lục bộ, muốn lòng mang thiên hạ chỉ điểm giang sơn, không câu nệ thành bại…”

Kỷ Vịnh gật đầu như gà mổ thóc.

Kỷ lão thái gia hãnh diện.

Lần đầu tiên cảm thấy mình có chút uy danh của bậc trưởng bối.

Xem ra, có một số việc đúng là không thể quá để ý.

Đậu Chiêu tuy đã đính ước với Ngụy gia nhưng lại có thể quản lý Kỵ Vịnh. Đây chính là lương duyên!

Suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu, chòm râu của Kỷ lão thái gia như dựng đứng.

Có Đậu Chiêu quản Kỷ Vịnh, về sau Kỷ Vịnh cũng sẽ như người bình thường mà sinh con đẻ cái, thăng quan tiến tước?

Kỷ lão thái gia dẫn Kỷ Vịnh đến gặp Đậu Thế Xu.

※※※※※

Đậu Chiêu rất nhanh liền cảm thấy sự tình có biến hóa.

Đầu tiên là ngũ bá mẫu miễn cưỡng cười vui. Nụ cười của bà dần trở nên chân thành, vui vẻ, không chỉ không truy vấn chuyện Đậu Minh mà hơn nữa bắt đầu lo liệu chuyện trong nhà của ngõ Hòe Thụ, có đôi khi vui vẻ còn cùng nha hoàn hầu hạ bên người đùa giỡn mấy câu.

Sau đó là nhị thái phu nhân, bệnh của bà mau chóng tốt lên, mỗi lần nàng đến thỉnh an nhị thái phu nhân, ánh mắt bà nhìn nàng tràn ngập từ ái và yêu chiều. Còn thường xuyên nắm tay nàng, nhìn từ trên xuống dưới rồi nói với đám người Liễu ma ma: “Thọ Cô quá đơn giản thuần khiết, thêm vài món trang sức nữa mới phải.” Sau đó sẽ bảo Liễu ma ma mang hòm của mình đến, hoặc thưởng cho nàng một cây trâm vàng hoặc thưởng cho nàng một chuỗi vòng ngọc bích, như thế rất thương yêu nàng.

Lại cả lục phu nhân, hai ngày trước còn hoang mang hỏi nàng: “Con có biết xảy ra chuyện gì không? Đậu Minh bị đuổi về ngõ Tĩnh An Tự. Ngụy gia đến thương lượng sính lễ, ngũ bá mẫu con lại nói con cò nhỏ tuổi, chuyện hôn lễ chờ thêm mấy ngày nữa rồi nói. Ta hỏi ngũ bá mẫu con là đã xảy ra chuyện gì, tẩu ấy không nói, bảo ta chỉ việc an tâm chờ uống rượu mừng là được.” Bây giờ thì như biến thành người khác, mất hồn mất vía không nói được gì. Như sợ đối mặt với nàng vậy, thấy nàng cũng chẳng thân thiết kéo đến hỏi han trò chuyện nữa mà là trốn tránh nàng, thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt nàng…”

Toàn bộ ngõ Hòe Thụ như có một trận cuồng phong mưa rào quét qua, hoàn toàn thay đổi, mọi người lại khôi phục sự tĩnh lặng thoải mái lúc trước, nhàn nhã làm việc mình nên làm.

Dưới tình huống gì mà khiến lục bá mẫu cảm thấy không thể đối diện với nàng chứ?

Trước mắt xem ra, chỉ có hôn sự của nàng mà thôi.

Nàng gào thét đòi từ hôn với Ngụy gia, lục bá mẫu đồng ý. Tuy rằng ngũ bá phụ và phụ thân đều mong mình có thể gả qua nhưng chuyện này còn chưa có quyết định cuối cùng, hơn nữa chuyện này cũng không phải lục bá mẫu quyết là được. Bá mẫu không thể nào vì chuyện này mà cảm thấy hổ thẹn với mình được.

Thế thì là chuyện gì chứ?

Chẳng hiểu sao, trong đầu nàng chợt hiện ra bóng dáng Kỷ Vịnh.

Từ sau chuyện hắn đạo diễn cho Đậu Minh và Ngụy Đình Du lén lút qua lại thì không thấy xuất hiện trước mắt nàng nữa.

Cái này không hợp lý chút nào!

Chẳng lẽ…

Tim Đậu Chiêu đập thình thịch.

Không, không thể nào!

Kỷ gia đặt rất nhiều kỳ vọng vào Kỷ Vịnh, không thể nào để cho hắn lấy một nữ tử đã từng có hôn ước làm vợ.

Mà Kỷ Vịnh không có Kỷ gia ủng hộ thì căn bản không thể nào đánh động được Đậu gia.

Lục bá mẫu lại luôn cho rẳng chỉ cần đối xử chân thành với mình, có phẩm đức có tài năng như Ô Thiện mới là xứng với mình. Kỷ Vịnh dù tài hoa hơn người nhưng tính tình kiêu căng không chút trầm ổn, ai gả cho hắn cũng rất vất vả, không phải là người chồng tốt.

Đậu Chiêu cao giọng gọi: “Tố Tâm, em đi điều tra cho ta, hai ngày qua ngũ bá phụ đã gặp ai? Nói những chuyện gì?”

Nếu mình đoán đúng, chuyện này chắc chắn sẽ được Đậu gia từ trên xuống dưới đồng ý. Bằng không ngũ bá mẫu cũng không như trút được gánh nặng, nhị thái phu nhân cũng không dùng ánh mắt tán thưởng để nhìn mình như vậy.

Đậu Chiêu cau mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.