Yêu Nghiệt Trở Về

Chương 47




Buổi chiều có ba tiết, sau khi kết thúc hai tiết, Dư Tư Nhạc ra khỏi phòng học, mốt đi nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh trong trường học có chia phòng, có thể khóa trái từ bên trong.

Người có ba cấp, Dư Tư Nhạc cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy nhà vệ sinh cuối cùng, nhanh chóng đi vòng, Cô vừa giải quyết xong, nhấn nút xả nước, chuẩn bị đi ra ngoài…………………

Bỗng nhiên từ trên đậu một chậu nước lạnh dội xuống………………..

Trong chớp mắt, cả người Dư Tư Nhạc đều ước đẫm. Cái lạnh theo làn da vào từng lỗ chân lông, dần dần chui vào trong lòng.

Mùa hè nóng bức nhiệt độ rất cao, nhưng chậu nước lạnh dội từ trên lầu xuống, vẫn làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo.

Quần áo ướt nhẹp dính chặt vào da thịt, muốn che đây cảnh nóng cũng không được.

Bên ngoài truyền đến tiếng cười ha ha, nghe giọng cười hẳn là nam sinh, nhưng không phải của một người.

“Các người là ai?” giọng nói Dư Tư Nhạc không mang theo một cảm xúc nào, lại lặng như băng, giống như một loại kim loại.

Người bên ngoài không trả lời, chỉ ném một câu “đi mau.”

Chờ sau khi Dư Tư Nhạc mở cửa phòng vệ sinh ra, bên ngoài trống rỗng không có một bóng người, ngoại trừ một thùng nước nằm nghiêng trên mặt đất, không có đồ vật gì phát ra âm thanh.

Tóc dài ướt đẫm dính trên gò má, Dư Tư Nhạc vuốt mái tóc ướt che phủ hai mắt, ngửi ngửi trên người, không phát hiện ra mùi lạ. Mấy nam sinh này hoàn toàn không hư hỏng, không hất nước tiểu hoặc nước rửa chân vào người cô………………………….

Nếu không lúc này trông Dư Tư Nhạc thêm chật vật.

Bình thường cô ở chung rất tốt, nhưng mà đừng ai chọc vào giới hạn của cô.

Có người khi dễ cô, cô tuyệt đối sẽ không tha, cô chưa bao giờ nén giận vì người khác.

Các người cứ chờ đi! Mối thù này, rất nhanh Dư Tư Nhạc này sẽ tính sổ hết.

Dư Tư Nhạc bước nhanh ra ngoài, vừa đi ra cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy Dung Húc đi đến.

Cậu ta như nhìn thậy chuyện kinh người, miệng há to, mắt mở to tràn đầy khiếp sợ.

Dư Tư Nhạc nói với cậu “Đừng nói đỡ.” Nói xong, vòng qua người cậu ta đi về lớp học.

Dư Tư Nhạc đi sát qua người cậu.

Dung Húc nhanh chóng bắt cánh tay Dư Tư nhạc, hung hăng kéo lại.

Dư Tư Nhạc theo bản năng nhíu mày, còn chưa mở miệng nói hai chữ “buông tay”, Dung Húc đã cởi áo trước mặt cô.

Dung Húc cởi áo T- shirt ra, nhét vào lòng bàn tay cô: “mặc vào đi, thấy sạch hết rồi.”

Cái gì?

Dư Tư Nhạc theo ánh mắt cậu ta nhìn xuống, nửa người trên của cô là mặt áo T – shirt trắng, sau khi bị ướt, nhìn thấy áo lót bên trong một rõ hai ràng. Dường như còn dính chặt vào da thịt, không hề ngăn cản có thể hình thấy hình ảnh bên trong.

Dư Tư Nhạc ôm lấy quần áo che chắn trước ngực, nhanh chóng mặc áo vào.

"Có người hắt nước vào em?" Dung Húc nửa thân trên cởi trần, bởi vì thường xuyên vận động, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cơ bắp nổi lên rất rõ ràng.

Đổi lại nếu để cho các nữ sinh khác nhìn thấy cảnh này, đã bị Dung Húc mê hoặc làm đầu óc choáng váng rồi. Đáng tiếc nữ sinh này lại là Dư Tư Nhạc, Dư Tư Nhạc không có hứng thú đối với cậu bé Dung Húc này.

"Ừ." Người này còn đưa áo cho cô mặc làm Dư Tư Nhạc nói chuyện rất ôn hòa.

"Việc này tôi sẽ điều tra giúp em, dám khi dễ người phụ nữ của tôi, tôi nhất định sẽ không để cho bọn họ tốt hơn."

Ánh mắt Dư Tư Nhạc rất lạnh lẽo, lơ đễnh từ chối: "Trước tiên, tôi không phải là người phụ nữ của bạn. Tiếp theo, tôi không cần người khác giúp đỡ. Dung Húc bạn không hiểu ý tôi, tôi không đến mức phải ra nông nỗi như vậy, nhưng mà sẽ không để cho người khác xâm phạm đến mình. Bạn có thể giúp tôi một lúc, có thể giúp tôi cả đời sao?"

Về điểm ấy, anh hai càng hiểu cô hơn.

Đừng tưởng rằng cô không biết phái vệ sĩ đến, anh hai biết rõ trong trường xảy ra chuyện gì, lại cố tình không ra mặt giúp cô, vì anh biết Dư Tư Nhạc cả đời không muốn núp bóng người khác. Năng lực của cô không mạnh, nhưng mà cô không thiếu tay không thiếu chân, càng không muốn làm đóa hoa trong nhà kính.

Dung húc á khẩu không trả lời được.

Nhìn vào mắt Dư Tư Nhạc, trong đó có vài phần thần thái đặc biệt, dường như có thể động vào tim cậu.

"Cảm ơn bạn đưa quần áo cho tôi." Dư Tư Nhạc không nói gì thêm, cất bước rời đi."

Dung Húc ở trong động bóng rổ của trường, như thường lệ chuẩn bị thay áo chơi bóng, cậu để trần nửa người trên đi lại trong trường học. Sau khi cậu đi tìm quần áo mặc vào, mới chậm rãi quay lại lớp học của mình. Trong đầu vẫn nhớ đến hình ảnh nói chuyện với Dư Tư Nhạc.

Trong lúc lên lớp, bảo vệ không được phép đi lại trong trường. Dù sao nếu tất cả mọi người đều dẫn vệ sĩ trong lúc đi học, cả sân trường sẽ chật chội thêm, lúc nào cũng cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, cũng không bình thường không tự nhiên được.

Cách trường học không xa chính là cục cảnh sát, rất ít lưu manh dám ở quanh đây manh động, thị trấn nhỏ này an ninh rất tốt, loại chuyện gian xảo bắt nạt chưa từng xảy ra.

Cả người Dư Tư Nhạc ướt mem làm rất nhiều người chú ý.

Ngồi trên ghế, nước theo góc áo rơi xuống không ngừng. Rất nhanh, trên mặt đất xuất hiện vũng nước nhỏ.

Trong lớp học yên tĩnh, có thể nghe tiếng nước nhỏ giọt.

Dư Tư Nhạc mặc áo T-shirt màu đen, nhìn hơi buồn cười.

Lạnh......

Mặt trời còn chưa xuống núi, nhưng cả người Dư Tư Nhạc đều lạnh lẽo, trong lớp học có mở điều hòa, khí lạnh liên tục phả vào người cô, làm gương mặt Dư Tư Nhạc chuyển từ đỏ bừng sang trắng bệch.

Ngồi trong lớp học 40 phút như một loại giày vò, từng giây từng phút trôi qua.

Nghe thấy âm thanh chuông tan học vang lên, Dư Tư Nhạc thở phào một hơi như trút được gánh nặng.

Di động để trong túi quần, cũng không bị nước bắn vào bao nhiêu, cô lau màn hình, vẫn có thể dùng được.

Dư Tư Nhạc gọi một cú điện thoại: "Này, A Bưu, các anh vào đây với tôi, còn nữa....gọi người mua cho tôi một bộ quần áo mới."

A Bưu trong lòng rơi lộp bộp, sợ tới mức không dám cúp điện thoại, liền đi vào trường học.

Lúc anh ta nhìn thấy toàn thân Dư Tư Nhạc ướt đẫm ngồi trên ghế, còn mặc áo T-shirt không phải của cô, sắc mặt càng nghiêm túc: "Tiểu thư, xảy ra chuyện gì rồi hả? Có phải có người khi dễ cô không?"

Dư Tư Nhạc không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ thản nhiên nói: "Các anh ở lại với tôi, tôi có việc muốn cho các anh làm. Các anh cũng biết mấy ngày nay có người cố ý nhắm vào tôi, tôi không muốn ngồi chờ chết, xế chiều hôm nay chúng ta bắt người lại."

Lần này bọn họ dám hắt nước, lần sau bọn họ sẽ tạt axit sunfuric đi....

sự nhẫn nại của Dư Tư Nhạc cũng có giới hạn.

Năng lực làm việc của vệ sĩ rất mạnh, không bao lâu sau, liền mua được một bộ quần áo mới. Vì do gấp gáp mua quần áo, khi Dư Tư Nhạc mặc vào người có chút không hợp, nhưng Dư Tư Nhạc nào có rảnh rỗi để ý nhiều như vậy.

cô đến phòng vệ sinh nhanh chóng thay quần áo, Dư Tư Nhạc đem quần áo ướt ném vào thùng rác.

Tóc ướt sũng buông xõa hai bên vai, Dư Tư Nhạc và mấy vệ sĩ đứng ở góc rẽ chỗ cầu thang, từ vị trí này có thể quan sát rõ động tĩnh trong lớp, đồng thời cũng không bị người khác phát hiện.

"không được bỏ qua một biến động nhỏ." Dư Tư Nhạc dựa vào vách tường, đầu hơi choáng váng.

Cỗ thân thể này yếu đuối đáng thương, bị cảm nắng chịu lạnh một chút lập tức sẽ phát bệnh.

cô dám tin tưởng, cô lại phát sốt nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.