Yêu Nghiệt Trở Về

Chương 45: Quê hương phủ bụi




Tô Mạt lắc đầu,“Ngươi vừa trở về, không tiến cung diện thánh, lại chạy đến đây, đây là nhược điểm cho người ta nhắm vào. Chúng ta vẫn là trở về đi.”

Hoàng Phủ Cẩn từ từ nói:“Ta chỉ quản giúp hắn làm việc. Sự tình làm xong , sẽ không có gì cần nói. Dù cho bất kể có làm cái gì, hai người tham tướng tả hữu kia đều biết hết. Bọn họ hội báo cùng hắn, không phải so với ta càng có thể tin sao? Ta chỉ là cái công cụ, làm sao biết đi lấy lòng người chứ.”

Tô Mạt thương tiếc vuốt hai má hắn,“Phương bắc rất lạnh đúng không. Chiến sự thuận lợi không? Mị Ảnh bọn kỵ sĩ như thế nào?”

Hoàng Phủ Cẩn cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn, cười nói:“Bọn họ là hoàn toàn xứng đáng Mị Ảnh kỵ sĩ, không có làm cho nàng mất mặt. Giỏi lắm!”

Tô Mạt kích động nói:“Thực muốn nhìn thấy bọn họ vung loan đao, lưng đeo mũi tên, phong độ tư thái thần dũng khi cưỡi bảo mã Thần Uyển.”

Hoàng Phủ Cẩn nói:“Trở về ta vẽ cho nàng xem.”

Tô Mạt gật đầu, dắt tay áo hắn nói:“Hắn phong ngươi kiêm chức làm Thị MậuTư đại phu .”

Nàng sợ Hoàng Phủ Cẩn sẽ cự tuyệt, nhất là lúc nàng không có mặt, không giống như ở Hương lâu vì nàng làm việc, lập tức nói:“ Nhị ca ta đã ở đó, là ta kêu hắn đi .”

Hoàng Phủ Cẩn vuốt cằm nói:“Ta đi.”

Nếu muốn thay đổi, không muốn giống như quá khứ, vậy hắn nhất định phải làm đến nơi đến chốn.

Giống như bọn họ.

“Mạt nhi, đừng tiến cung, về nhà ở đi.”

Hắn không ôm hy vọng, nhưng vẫn nói ra, hắn trở về, nàng lại vào cung.

Như vậy, mỗi ngày hắn đều không gặp được nàng.

Mà hắn lại tuyệt đối sẽ không chủ động đi ngự thư phòng.

Vì nàng, hắn nguyện ý thay đổi......

Bên trong đôi con ngươi thâm sâu của hắn toát ra những tia sáng trong veo.

Tô Mạt nói:“Sao có thể giống như trò đùa được. Hắn kêu ta đi, ta dám không đi sao. Ta nghĩ chỉ sợ là ngươi cùng hắn giằng co, yêu cầu cho ta tự do hôn nhân, hắn đã lên kế hoạch cho việc này rồi. Chúng ta đừng ở lúc này lấy đá chọi đá, sẽ không phải là đối thủ của hắn. Chúng ta cần dự trữ lực lượng.”

Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, nghĩ cũng đúng, nhân tiện nói:“Tìm thời gian, ta đem người của cha nuôi giao luôn cho nàng, về sau do nàng chỉ huy.”

Tô Mạt kinh ngạc nhìn hắn,“Ngươi, còn có người? Diệp lão nhân...... Có người ?”

Hoàng Phủ Cẩn cười cười,“Bọn họ là từ thời tiên hoàng hậu lưu lại, cha nuôi để bọn họ bảo hộ ta cùng mẫu phi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.