Yêu Nghiệt Trở Về

Chương 38: Hương tiêu ngọc vẫn




Đông Anh nhỏ giọng nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Thì ra là Đường Khả Hinh và Phó Giám đốc Nhã Tuệ nhà hàng Tây chúng ta là bạn thân, rạng sáng đêm qua, nghe nói cô ấy nói Đường Khả Hinh bị thương nằm viện nên chạy tới chăm sóc, đây là người nhà của Nhã Tuệ nói, vừa rồi chúng tôi gọi điện thoại cho Nhã Tuệ, cô ấy cũng không nhận.

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, lúc này mới nhớ tới sáng nay Nhã Tuệ gọi điện thoại cho mình, nghe giọng của cô rất gấp, ánh mắt anh lóe lên rồi chớp một cái, nhớ tới đêm qua, sau khi mình rời đi Đường Khả Hinh một mình đứng ở giữa đường tối tăm. . . . . .

Đông Anh đứng ở một bên, chờ đợi một lúc, mới hơi nghi ngờ cúi người, nhắc nhở. . . . . ."Tổng Giám đốc?"

Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt, lấy lại tinh thần, sắc mặt hơi nặng nề hỏi: "Cô ấy bị thương như thế nào?"

Đông Anh lại nói: "Tình huống cụ thể không rõ lắm, chỉ nghe người nhà của Nhã Tuệ nói, bị thương thật nghiêm trọng nhưng mà vì con gái vẫn không nhận điện thoại, cho nên không có cách để thông báo."

Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một lúc liền lạnh nhạt nói: "Nếu cũng bị thương nằm viện, khả năng tới đây dự thi không lớn, hủy bỏ tư cách thi của cô ấy đi"

Đông Anh nhìn anh một cái, khẽ gật trả lời: "Vâng . . . . ."

"Tổng Giám đốc, cậu biết tình hình của cô gái kia sao?" Laurence nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có chút quan tâm hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nghiêng người, chậm rãi nói với Laurence: "Nghe nói hôm nay cô ấy bị thương nằm viện, tình trạng tương đối không lạc quan cho nên sẽ không tới."

"Ồ. . . . . . thật đáng tiếc." Laurence thất vọng nói.

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, tiếp tục xem cuộc tranh tài.

***

Giường di động được nhẹ nhàng đẩy ra, Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, nhắm lại hai mắt, nằm ở trên giường, thoi thóp thở.

Nhã Tuệ lo lắng đứng lên, nhìn bộ dáng của bạn thân trong lòng lại đau nhói, vội vàng nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn cô, lặng lẽ rơi lệ.

Hai người y tá nhìn Nhã Tuệ tận tâm tận lực vì bạn bè như vậy nên có chút quan tâm hỏi: "Cô ấy xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao không có thấy người nhà của cô ấy tới thăm cô ấy? Dù sao lúc yếu ớt nhất ai cũng rất mong người nhà. Nếu như có người nhà của cô ấy ở bên cạnh, có thể sẽ tốt hơn một chút, không đến nỗi quá xúc động. . . . . ."

Nhã Tuệ sững sờ, sâu kín nhìn gương mặt tái nhợt của bạn thân, chợt nhớ tới hôm nay là ngày 03 tháng 10, vừa vặn là sinh nhật của cha Khả Hinh, cô đã từng hứa với cha mình, sau cuộc thi phải đến nhà giam thăm ông. Nghĩ tới đây, cô suy nghĩ một chút rồi đi theo y tá đẩy Khả Hinh vào phòng bệnh. . . . . .

"Hả? Điện thoại di động của ai rơi trên sàn?" Y tá nhìn điện thoại di động màu trắng trên sàn, kỳ quái hỏi.

Lúc này Nhã Tuệ mới nhớ tới, vừa rồi nhào vào xem Khả Hinh thì điện thoại di động của mình rơi trên sàn, cô vội vã nhặt lên điện thoại di động, nhẹ nhàng xoa xoa, lại phát hiện trên điện thoại di động có hai cuộc gọi nhỡ từ khách sạn, có thể Giám đốc thúc giục mình về khách sạn đi làm, cô không nghĩ nhiều, liền gọi điện thoại về nhà để ba mẹ tới đây chăm sóc một chút, mình phải đi ra ngoài.

Khả Hinh nằm yên trên giường bệnh, bởi vì thuốc mê chưa tan vẫn ngủ thật say, Nhã Tuệ nhìn thời gian không còn sớm nữa liền nói y tá giúp cô chăm sóc một chút, rồi nhanh chóng đi ra bệnh viện, lúc ở gần bệnh viện mua một cái bánh ngọt nho nhỏ sau đó lên tắc xi, đưa tiền nói: "Đến nhà giam Tây Hoa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.