Yêu Nghiệt Trở Về

Chương 30




"Không biết. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi nói.

Nhã Tuệ sững sờ nhưng vẫn có chút căng thẳng nắm điện thoại, nói với anh: "Nhưng tại sao. . . . . . Cô ấy cầm áo khoác của ngài?"

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nắm điện thoại, hai mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, nói: "Tôi không muốn giải thích chuyện này."

Nhã Tuệ nghe lời này, đáy lòng chợt lạnh, nhưng đây là đầu mối duy nhất cô không muốn buông tha, ngay lập tức căng thẳng nói với anh: "Tưởng Tiên Sinh, tôi hiểu hôm nay gọi điện thoại cho ngài thật quá mạo muội, nhưng vì người bạn của tôi xảy ra một chút chuyện cho nên tôi muốn tìm hiểu tình huống một chút. . . . . . Tối hôm qua lúc cô ấy đang trở về nhà đột nhiên bị. . . . . ."

"Chuyện của cô ấy chẳng quan hệ tới tôi, cô không cần nói với tôi chuyện của cô ấy!" Tưởng Thiên Lỗi nói thẳng.

Nhã Tuệ Nhất sững sờ, đối mặt với một người như vậy, mình có chút không biết làm sao, nhưng vẫn bạo gan hỏi: "Vậy. . . . . . chai rượu đỏ cô ấy đặt ở trong phòng bệnh là của ngài sao? Chai rượu đỏ kia đến từ nước Pháp. . . . . ."

"Không phải của tôi. Nghe nói cô ấy trộm được." Tưởng Thiên Lỗi bắt đầu không nhịn được nói: "Đối với loại người như thế, tôi không có lời gì để nói. Nếu không có chuyện gì, tắt máy. . . . . ."

"Tưởng Tiên Sinh! !" Nhã Tuệ gấp đến độ nắm chặt điện thoại nói: "Xin ngài chờ một chút, rất xin lỗi, tôi xin lỗi ngài nhưng xin ngài đừng nóng vội cúp điện thoại, bởi vì chuyện này rất khẩn cấp, tôi thật sự không có cách nào, nếu như tối hôm qua ngài thật sự từng tiếp xúc với Khả Hinh, vậy xin ngài. . . . . ."

"Tôi không có hứng thú biết chuyện của cô ấy." Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cứng ngắc, bày ra thái độ nói: "Loại người như thế sống giống như rắn, tôi không cần nói nhiều, tắt máy."

Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp tắt điện thoại, nắm chặt điện thoại di động đen trắng, không còn hơi sức quay đầu nhìn về phía sân cỏ xanh biếc mênh mông, hai mắt xẹt qua tia nghi ngờ, nhớ tới ánh mắt của Đường Khả Hinh ngày hôm qua lập lòe bất định, còn có nét mặt cầu đi xe bất cứ giá nào, luôn lộ ra kì quái, anh đặt nhẹ điện thoại di động trên bàn ăn, hai mắt lóe lên hình ảnh đêm qua, sau khi ném tiền cho cô để cho cô một mình ở lại trên đường tối tăm. . . . . .

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Quản gia hơi xoay người, nhìn cánh cửa đóng chặt, lên tiếng: "Mời vào."

Tưởng Thiên Lỗi thu lại cảm xúc, đặt xuống điện thoại di động, nâng lên sữa tươi hớp một ngụm nhỏ.

Người giúp việc đi tới, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cung kính nói: "Cậu chủ. Như Mạt tiểu thư tìm đến ngài."

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi ngưng tụ, trên mặt lạnh lùng, nổi lên một chút cảm xúc không dễ phát hiện, giống như đang do dự, cuối cùng vẫn lạnh nhạt nói: "Tôi không có thời gian."

Người giúp việc có chút chần chờ nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi uống một hớp sữa tươi nữa rồi đem khăn ăn đặt ở trước bàn, đứng lên, người giúp việc lập tức nhắc âu phục màu đen đặt ở trên giá áo, đưa đến trước mặt anh, giúp anh mặc vào.

Tưởng Thiên Lỗi tự mình cài cúc áo âu phục, để cho người giúp việc chỉnh sửa âu phục cho mình mới lạnh nhạt đi ra ngoài, người giúp việc lập tức nhấn cái nút bên cạnh bàn, để tài xế lái xe đến sân lớn chờ đợi.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn lạnh lùng đi xuống cầu thang xoắn ốc, đi ra phòng khách, trực tiếp ngồi lên chiếc Rolls-Royce, nói với tài xế: "Lái xe."

Tài xế vẫn còn do dự trong chốc lát, nhìn về phía một bóng dáng màu trắng trong mặt cỏ, không dám động tay lái.

Tưởng Thiên Lỗi cũng không miễn cưỡng, chỉ lạnh lùng ngồi ở sau xe, im lặng bất động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.