Yêu Nghiệt Trở Về

Chương 12: Biết chàng có ý nhưng nàng vẫn rơi lệ hai hàng




"Người nào! !" Một giọng nói vang lên trong bóng tối.

"À?" Đường Khả Hinh quên mở đèn, chỉ ngây ngốc khẽ đáp.

"Như Mạt!" Một bóng đen mang theo khí thế mạnh mẽ nhào tới Đường Khả Hinh, không nói tiếng nào hôn mạnh lên đôi môi mềm mại của cô!

"Ưmh. . . . . ." Hai tay của Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt tay áo của anh, muốn quay mặt, lên tiếng phản kháng.

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đè cô lên bàn trà, mạnh mẽ hôn lên môi mềm của cô, diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, cùng mười ngón tay cô đan nhau ma sát mặt bàn trà trong suốt, xung quanh truyền đến tiếng ly rượu rầm rầm rầm lăn xuống trên đất! !

"Ưmh. . . . . ." Đường Khả Hinh bị nụ hôn kia đè làm cho mình không thở nổi, bị hoảng sợ đến gan mật đều vỡ, chai rượu đỏ trong ngực bị anh xoay tới lui, trượt xuống ở trên mặt thảm đỏ thẫm, lăn đến bên ghế sa lon, cô trừng mắt, mười ngón tay thon ở trong lòng bàn tay anh điên cuồng giãy giụa, tức giận muốn đưa lên chân, muốn đá văng thân thể anh, diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn, bất đắc dĩ hai chân thon dài của anh ép tới thân thể của cô thật chặt, hai tay của anh kiềm chế chặt bàn tay nhỏ bé của cô, để cho cô không thể động đậy, dường như muốn hòa tan cô vào trong ngực của mình.

"Ưmh. . . . . ." Đường Khả Hinh còn muốn kêu cứu, âm thanh phát ra trong cổ họng nuốt bị đầu lưỡi cuồng nhiệt của anh dây dưa làm cho mình mê loạn, khóe miệng bị cắn rách rướm máu tươi!

Tưởng Thiên Lỗi đã bị thấm men say, hơi thở sôi trào mút môi mềm của cô, thậm chí nếm mùi máu tươi nơi khóe miệng cô cũng không chú ý, mang theo khoái cảm trả thù nào đó, "Soẹt" một tiếng, anh xé ra áo sơ mi trên vai cô, năm ngón tay lập tức nắm chặt bả vai thơm mát trơn nhẵn, thậm chí bóp chặt bộ ngực đầy đặn của cô, dò vào áo lót nắm điểm nhỏ màu hồng phấn của cô.

Cả người Đường Khả Hinh bị tê dại mãnh liệt, muốn giãy giụa khỏi nụ hôn nóng bỏng và sự kiềm chế của anh. Bất đắc dĩ người nụ hôn của người đàn ông này mang theo một loại ma lực cuồng nhiệt làm cho cả người cô sôi trào, thậm chí có thể cảm giác được sống mũi cao thẳng của anh phát ra hơi thở kích thích mình thật sâu, cô bị sợ đến mất hồn mất vía, đôi tay nắm chặt một góc tây trang của anh, run rẩy muốn tránh thoát nụ hôn kia, mở miệng kêu cứu!

Tưởng Thiên Lỗi hôn chặt môi của cô, không để cho cô có chút không gian thở dốc, thậm chí ở trong bóng tối vươn tay chuẩn xác siết chặt cái mông tròn lẳn của cô, càng không ngừng xoa nắn.

"Ưmh. . . . . ." Đường Khả Hinh gấp đến độ nước mắt lăn xuống, lúc muốn lên tiếng cầu xin tha thứ, người đàn ông này đã kéo xuống váy ngắn của cô, lộ ra quần lót nhỏ màu trắng hấp dẫn, tác phẩm được dịch tại diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn mời quý độc giả đón xem, tay của anh đã thăm dò giữa hai chân của cô, hưởng thụ xoa nắn, cô hoảng sợ liều mạng giãy giụa, vừa tức giận muốn kêu la nhưng anh đột nhiên kết thúc nụ hôn kia, cúi đầu cách áo sơ mi khẽ cắn điểm nhỏ màu hồng phấn trên ngực cô, cô thừa dịp có không gian, dùng sức tát người đàn ông này một bạt tai!

Chát! Một âm thanh vang lên!

Mặt của Tưởng Thiên Lỗi ngẩng lên, trong bóng tối ánh mắt lạnh lùng chợt lóe, siết chặt cằm của cô nói: "Cô là ai?"

Đường Khả Hinh tức giận đẩy anh ra, thét chói tai: "Tôi hỏi anh là ai ? Tại sao muốn vô lễ với tôi?"

Trong bóng tối, hai mắt của Tưởng Thiên Lỗi lóe lên như dã thú, anh soạt một phát đứng dậy, bật đèn trong phòng sáng lên!

Hai người cùng khiếp sợ nhìn đối phương! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.