Yêu Nghiệt, Buông Tha Ta

Chương 37




Tuyết San cứ đứng đó để cho Marcus ôm lấy thật lâu , lát sau cô ngước mặt lên lại bắt gặp nụ cười dịu dàng của anh nó thật đẹp,đẹp đến mông lung , nụ cười cười của người con trai cô yêu , nó dịu dàng đến thế sao ? Cô chau mày rồi cười , hai bàn tay anh buông thắt lưng cô rồi áp tay vào má cô, hai ngón cái kéo giãn đôi mày đang chau lại kia . Thật lãng mạn

-Đồ biến thái ._Tuyết San la lên .Đúng vậy sẽ rất lãng mạn nếu cô không mở miệng

-Biến thái ? ._Marcus khó hiểu

-Không phải biến thái thì là gì ._Tuyết san chỉ tay phía sau lưng anh

-.................... ._Anh quay lại chỉ biết im lặng "Nếu người ngoài nhìn vào chắc chắn còn hơn cả biến thái"

-Bộ đồ đó là của cô bé nào ? Thanh mai trúc mã hay người anh yêu ????? ._Tuyết San gào lên

-Ừ ._Marcus chỉ ừ một tiếng

-Gì đây chứ đồ học trung học em không nhớ là anh có em gái ,hơn hết một người con trai sao lại đem đồ của con gái gấp cẩn thận như vậy chứ ? ._Tuyết San chạy lại đến giựt phăng bộ đồ

-Này em quá lắm rồi ._Marcus đi lại lấy lại bộ đồ thấy bộ đồ không sao liền thở dài một hơi

-Anh mới quá đáng đấy ,để trong phòng bộ đồ này hơn nữa lại quát em ._Tuyết San không nhẫn nhịn được nữa rơi nước mắt

-anh không có quát em , hơn nữa em nhìn kĩ lại bộ đồ này đi ._Thấy Tuyết San khóc liền hoảng hốt giải thích

-Thì là bộ đầm của nữ sinh trung học hay mặc...... à em quên mất là của người anh yêu chứ gì ._Càng nói mắt nhoè đi

-Nhìn kĩ lại nữa xem nào ._Marcus thấy cô như vậy càng hoảng hơn nữa

-Anh nói là yêu em mà ._Tuyết San bây giờ khóc nấc lên

-Bộ đồ của em đấy ._Marcus nhíu mày .Nghe đến đây Tuyết San dừng khóc chỉ còn lại tiếng nấc "Đồ của mình ? À đúng rồi của mình mà"

-Tại sao anh lại có cái này ? ._Tuyết San ngu ngơ hỏi

-Ba em cho anh....... ._Marcus thẳng thắn

-Em xin lỗi ._Tuyết San lại khóc nữa

-Này ._Marcus nhíu mày càng chặt hơn lấy tay quẹt nước mắt cho cô

-Em xin lỗi , em hiểu lầm anh rồi !Nếu như anh muốn em liền quay về nhà đem cả tủ quần áo của em sang đây cho anh mặc , em không ngại bạn trai em mặc quần áo của em đâu ._Tuyết San ánh mắt kiên định

-........................ ._Marcus đang lo lắng cho Tuyết San liền nghe Tuyết San nói như vậy liền muốn mở cửa sổ quăng cô từ trên tầng 5 xuống

---------------------------------------------------------------------------

-Marcus này , anh thì em biết rồi nhưng còn Gia Phong tại sao lại thay đổi vậy ? ._Tuyết San đang nằm trên ghế kê đầu lên đùi anh

-Sau khi em đi không lâu thì mẹ của Gia Phong mất vì bệnh nặng ._Marcus mắt có chút gợn sóng nhưng vẫn ngồi yên đánh máy tính , dù sao anh về đây cũng để làm việc mà

-Và thế Gia Phong như vậy sao ? ._Tuyết San hơi buồn , cô cũng chưa gặp được mẹ mình , cô hiểu Gia Phong đau như thế nào

-Mà cũng không hẳn như vậy , cậu ấy đúng là rất đau đã không nói gì một tháng nhưng rồi cậu ta vui trở lại ._Biết cô nghĩ gì , anh dừng hẳn , tay vuốt tóc cô "Có lẽ mình không hiểu được cảm giác đó đâu"

-Thế vì lý do gì ? ._Tuyết San tiếp tục hỏi

-Em hồi nãy vừa nó anh không có em gái ? ._Marcus nhắc lại

-Ý anh là ?

-Đúng , anh có một đứa em gái

-Anh không phải con một sao ? Lại lấy đâu ra một đứa em gái ? ._Tuyết San khó hiểu

-Mà khoan lúc 5 tuổi ,mẹ anh thường hay mua đồ cho em , đúc cơm cho em ăn , rồi hay qua nhà anh chơi mà mỗi lần gặp mẹ anh bụng bà ấy lại càng ngay một to thì phải ._Tuyết San lúc này mới nhớ ra

-Mary ,em quên mất con bé chắc bây giờ con bé 12 tuổi rồi nhỉ ._Tuyết San bật thốt

-Nhưng Marry thì liên quan gì đến Gia Phong ?

-Con bé nó thích Gia Phong suốt ngày đeo theo cậu ta , hơn hết vì tên đó mà ngay cả giờ ra chơi nó cũng trốn qua bên trường mình để gặp hắn , hơn nữa nghe tin Gia Phọng bị bắt đi xem mắt liền đập phá cả cửa hàng người ta hơn hết còn tuyên bố với người Gia Phong xem mắt là cậu ta với con bé đã có 3 đứa con, hơn hết còn chạy qua phong Gia Phong để xem hắn tắm còn ,Gia Phong phải giả bộ cứng rắn lâu lâu lại thành thói quen ._Marcus xoa xoa thái dương ,sau đó nhìn sang Tuyết San "quậy cỡ nào cũng không bằng em đâu" Marcus hít một hơi lạnh đối mặt với tiểu quỷ phía trước anh lại nhớ đến cửa sắt của anh

-Chắc em cũng không chịu nổi đâu ._Tuyết San suy nghĩ , rồi gật đầu lia lịa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.