Yêu Muộn

Chương 22: Trêu đùa trên đại điện (TT)




Thua rồi, thua không cam lòng! Nếu không phải bị hắn đánh trúng mặt thì mình sao có thể nhất thời xúc động mà dùng tới cương khí của Thiên giai chứ? Nhìn bộ dạng của hắn hiện tại thì cơ hồ mình cũng không cần đánh nữa, hắn cũng đã không thể đứng dậy nổi rồi. chỉ còn một bước nữa thôi là mình có thể thắng hắn được rồi.

- Nếu tứ đệ của ta đã thua, vậy thì bọn ta sẽ tuân thủ lời hứa lúc trước, cáo từ. Bạch Tông chủ, những ngày qua đã quấy rầy quý tông quá nhiều, xin thứ lỗi cho.

Dương Xuân mặt không biểu tình nói với Bạch Tố Y.

Bạch Tố Y đỡ lấy Lâm Nhược Diên vẫn còn đang mê man nói:

- Dương Xuân quá khách khí rồi, bốn vị thành chủ có thể tới Thiên Tú làm khách, Thiên Tú hoan nghênh còn không kịp, sao có thể nói là quấy rầy được.

Dương Xuân khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua Đường Phong, sau đó không nói một lời, mang theo những vị thành chủ khác rời đi.

Hàn Đông trước khi đi lạnh lùng nhìn Đường Phong. mở miệng nói:

- Tiểu tử, hãy mau tấn cấp Thiên giai đi. Ta chờ ngươi ở Bạch Đế thành! Tới lúc đó ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình! Hừ!

Đợi sau khi Tứ Qúy thành chủ rời đi, Thang Phi Tiếu mới chép miệng nói:

- Cái tên Hàn Đông này ăn nói khó nghe như phóng rắm, nhưng cũng coi như khá rõ ràng.

Muốn một Thiên giai cao thủ nhận thua trước mặt một thiếu niên Huyền giai hạ phẩm là chuyện không thể nào.

Nhưng Hàn Đông cũng thản nhiên thừa nhận mình đã thua, cũng coi như hắn có lòng, nói khó nghe một chút chính là có thù tất báo.

- Phong thiếu gia, ngươi thấy sao rồi?

Thang Phi Tiếu quay đầu lại nhìn Đường Phong suy yếu tới mức không thể suy yếu hơn, lo lắng hỏi một câu.

- không chết được, đi, trở về Yên Liễu các!

Đường Phong bây giờ còn không dám lộ ra bộ dạng thật sự, dưới ánh nhìn của nhiều đệ tử Thiên Tú như vậy, nếu lúc này quá sinh long hoạt hổ thì không khác nào vả vào mặt Bạch Đế thành, còn bại lộ bí mật của mình, không có lời chút nào.

Lâm Nhược Diên còn đang hôn mê, để tránh nàng sau khi tỉnh lại liền lo lắng, nhóm người Đường Phong cũng đưa nàng tới an bài trong phòng của Bảo Nhi và Mộng Nhi trong Yên Liễu các.

Cá đám người vừa mới đỡ Đường Phong đi vào trong phòng, Đường Phong liền quay đầu nhìn, nói với Tiếu thúc:

- Đóng cửa lại!

Thang Phi Tiếu nghe vậy liền đóng cửa lại, Đường Phong lập tức duỗi thẳng lưng lên, vẻ yếu ớt trên mặt đã mất sạch, hai con mắt trong phòng cũng có thể phát ra quang mang xanh mượt.

Mấy người này liền sợ hết hồn.

Tiếu thúc vội vàng đỡ lấy Đường Phong nói:

- Phong thiếu gia, ngươi muốn làm gì?

Đường Phong đẩy Thang Phi Tiếu ra, lấy tay xoa xoa lồng ngực của mình, nhe răng trợn mắt nói:

- Đau chết mất.

Đoạn Thất Xích đứng bên cạnh cười hắc hắc:

- Thoạt nhìn thương thế của Phong thiếu gia cũng không nghiêm trọng như vậy.

Nếu hắn thật sự bị thương nặng như vậy thì bây giờ khẳng định là đã nằm dài ở trên giường, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi nửa tháng mới có thể tỉnh dậy. NHưng hiện tại, mặc dù hắn vẫn xoa ngực, nhưng làm gì còn bộ dạng suy yếu như ban nãy nữa?

- Phong thiếu gia, ngươi...

Thang Phi Tiếu cau mày, nhìn Đường Phong từ trên xuống dưới, vẫn có chút mê man.

- Kỹ thuật diễn kịch của thiếu gia ta thế nào hả?

Đường Phong cười hắc hắc, nháy mắt vài cái với Thang Phi Tiếu.

nghe mấy lời này, Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương sao có thể không hiểu? Cùng liếc mắt nhìn nhau, một màn chiến đấu hung tàn ban nãy lại chỉ là một vở kịch?

Tứ Nương tức giân, oán trách nói:

- Hại lão nương lo lắng gần chết.

Thang Phi Tiếu giơ ngón tay cái lên:

- Phong thiếu gia ngươi diễn hay lắm! Ta cứ nói tại sao lúc chiến đấu ngươi lại không dùng tới ám khí, hóa ra là đã có ý này!

Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi (Nghĩa đen là: trong rừng, cây nào cao hơn hẳn những cây khác sẽ dễ hứng chịu hết gió to bão lớn. Nghĩa bóng là những cá nhân nổi bật dễ chịu người đời dèm pha, ganh ghét, gây hấn. Dịch tạm ra là: “Cây cao đứng giữa rừng, tất hứng hết mưa gió.), Đường Phong tuổi vẫn còn quá trẻ, nếu vào lúc này lại lộ ra sức chiến đấu quá cường đại thì đối với bản thân hắn chẳng có ích lợi gì. Mà trận chiến hôm nay, Đường Phong phải “trải qua thiên tân vạn khổ” vất vả lắm mới có thể thắng được đối thủ, tự mình cũng bị đánh cho thê thảm, bấy nhiêu cũng đủ khiến mấy vị thành chủ Bạch Đế thành yên lòng, sẽ không dẫn tới người khác hận hắn.

Cho nên nói, vở kịch này cần phải diễn, cũng diễn rất đúng chỗ! Đường Phong xem như tự biết mình biết người.

Thang Phi Tiếu đúng là không nhìn ra, Đường Phong cư nhiên lại thấu hiểu nhân tâm như vậy, chẳng những trút giận cho mình, còn có thể khiến người khác không kiêng kỵ gì hắn.

Nếu đã là diễn kịch thì nói cách khác, Đường Phong không dùng hết toàn lực. nghĩ tới đây, Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích liếc mắt nhìn nhau, cũng hoảng sợ một phen. Cảnh giới của Đường Phong bây giờ mặc dù chỉ tăng lên một bậc sao với hai tháng trước, nhung thực lực thì tăng gấp mấy lần so với lúc trước. Nếu là hai tháng trước, Thang Phi Tiếu dám chắc chắn Đường Phong căn bản không thể làm được tới mức này, cho dù hắn có thể thắng được Hàn Đông Hoàng giai thượng phẩm đi nữa thì cũng chỉ là thắng thảm, làm sao thoải mái được như bây giờ?

- Nhưng mà vẫn còn đau quá !

Đường Phong phiền muộn xoa xoa lồng ngực của mình.

những cú đấm của Hàn Đông vào ngực của mình đã bị Bất Phôi Giáp chặn lại. Nhưng dù sao cũng không ngăn được lực đạo, cho dù tố chất thân thể của mình hiện tại đương đối tốt thì cũng bị thương ít nhiều.

- Ta xem thử.

Thang Phi Tiếu bước tới trước, vén y phục Đường Phong lên.

Trước ngực là một mảnh máu bầm, tất cả đều máu bầm ứ lại sau khi bị nắm đấm đánh trúng.

Thang Phi Tiếu chép chép miệng:

- Nhìn sơ qua thì hơi dọa người, bất quá không có gì đáng ngại.

Đường Phong cười khổ:

- Đừng nhìn nữa, mau giúp ta thoa thuốc trị máu bầm đi.

Vừa nói, vừa lặng lẽ đem Bất Phôi Giáp nhét vào trong y phục, nhân tiện còn lén quan sát thần sắc trên mặt Tần Tứ nương một chút.

Đường Phong còn nhớ rất rõ, lúc đầu Bất Phôi Giáp xông vào trong phạm vi cảnh báo của Viêm Nhật, Viêm Nhật rõ ràng đã có động tĩnh. Thế nhưng mãi cho đến giờ, Tần Tứ Nương cũng không có biểu hiện gì kỳ lạ.

Chẳng lẽ lần này Viêm Nhật không có cảnh báo?

Lần trước lúc nghe kể chuyện, Thang Phi Tiếu giải thích rằng nếu Thần binh có địch ý với nhau thì sẽ có cảnh báo. Mà hiện tại Linh Khiếp Nhan đã bị mình thu phục rồi, tự nhiên sẽ không có địch ý gì cùng Viêm Nhật của Tần Tứ Nương, đoán chừng cùng chính vì vậy nên mới không khiến Viêm Nhật cảnh báo.

Thang Phi Tiếu nhẹ nhàng hỏi:

- Có muốn gọi Mạc nha đầu tới cho ngươi không? Hai tay của ngươi hãy còn rỉ máu kia kìa.

- Đừng!

Đường Phong vội vàng từ chối, hắn không dám gặp Mạc Lưu Tô, cũng không dám đối diện với ánh trong suốt của vị sư tỷ này nữa.

Tần Tứ Nương thở dài:

- Không muốn thì thôi. Bất quá trận chiến vừa rồi của ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy, đoán chừng ngươi không tìm nàng thì nàng cũng sẽ tự mình tới đây. Phong thiếu gia, mấy tháng ngươi không ở đây, nàng ta cứ cách mấy lần lại tới Yên Liễu các một lần, aiz!

Đường Phong cười khổ một tiếng:

- Đừng nói cái này nữa.

Đoạn Thất Xích đứng bên cạnh lỗ tai giật giật, vẫy vẫy tay với Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương, ba người lấm la lấm lét một hồi, sau đó lại cùng nhau bước ra ngoài.

- Này, ta nói các ngươi chạy làm gì hả?

Đường Phong buồn bực không thôi.

Đoạn Thất Xích quay đầu lại nhìn Đường Phong một cái:

- người đã tới rồi, bọn ta còn ở lại mà làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.