Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 6: 13.02.2027 - NHẬP NGŨ




Trong ảo trận thây chất thành núi, máu chảy thành sông, xương trắng đầy đất.

Thân ở trong đó. Các thiên tài phải chịu xung kích mãnh liệt, bọn họ không ý thức được đây là ảo trận, mà mình là một người đứng xem.

Giống như ác mộng vậy, không biết mộng từ chỗ nào mà lên, chỉ nhớ rõ người đã lạc vào trong một cảnh giới kỳ lạ. 

Hơn nữa ảo trận còn là ác mộng cực kỳ chân thực, mùi máu tanh tiến vào chóp mũi, có thể cảm nhận được như mình bị vũ khí sắc bén cắt vào vậy.

Những thứ này vẫn chỉ là bối cảnh của ảo trận, thứ chân chính làm cho người ta không chịu được chính là cảnh giết chóc đẫm máu kia.

Dường như đưa thân vào A Tu La Địa ngục, người ở bên cạnh đều như là phát điên, lặp lại động tác giơ tay chém xuống, máu thịt bắn tung toé. 

Thân thể của mình không bị khống chế, cầm binh khí bị máu nhuộm đỏ trong tay nhảy vào bên trong quân địch.

Đại não đã mất cảm giác, tim đập sắp tới mức hầu như không có cảm giác, trong mắt chỉ còn lại một chuyện, đó chính là giết chóc!

Giết tới đất trời tối tăm, vĩnh viễn không biết dừng. 

Trong lúc đang giết tới thoải mái thì đột nhiên vạn vật bất động, tất cả người trên chiến trường biến mất không còn tăm hơi, vong hồn của những chết ở trong tay mình một lần nữa bò lên, dùng động tác vặn vẹo chấp vấn, hỏi tại sao mình lại giết đối phương.

Bọn họ cũng có người nhà, có bằng hữu, thê nhi còn đang chờ bọn hắn trở về nhà.

Nói xong, toàn thân những người này bắt đầu chảy máu, giương nanh múa vuốt vọt tới chỗ bọn hắn. 

Ở trong quá trình này, các thanh niên trên quảng trường lại giảm đi không ít, tiếng gào to tan nát cõi lòng vang lên.

Dù cho là người có nội tâm mạnh mẽ chịu đựng được thì ảo cảnh lại biến đổi, không sợ quỷ thần, bản thân mình trở thành ma đầu giết người như ngóe, mạng người chỉ như là giun dế.

Lâu dần, người ở bên cạnh phỉ nhổ bọn hắn là ác ma, kính sợ tránh xa. 

Vì lẽ đó ngay khi tiếng vừa kêu to sợ hãi bắt đầu vang lên, các thanh niên còn lại trên quảng trường phát ra tiếng kêu tràn ngập tuyệt vọng.

- Mộc tướng quân, gần đủ rồi chứ?

Lý trưởng lão của Vô Lượng Kiếm phái bất an nói. 

Ngay vừa nãy, cũng có không ít đệ tử Vô Lượng Kiếm phái của hắn bị đào thải.

Nếu như tiếp tục nữa, người trắc nghiệm mười không còn lại tám, chín n gười.

Chỉ là Mộc tướng quân không nói gì, hai hàng lông mày đen nhíu chặt, thà thiếu chứ không ẩu, cho nên hắn không muốn chấp nhận xong việc, mà là hi vọng tìm được chân tinh. 

- Tướng quân, nhìn người kia mà xem.

Đột nhiên, một tên phó tướng của hắn chỉ vào một nam nhân ở phía xa xăm nhất.

Đó là một người ai cũng sẽ không liên hệ tới việc hắn là một thiên tài chân chính, làn da xanh xao vàng vọt, nói là Thông thiên cảnh, nhưng nếu không phải trong cơ thể có công lực chậm rãi chảy xuôi, như vậy hắn sẽ không khác biệt gì so với người bình thường. 

Nhưng mà, hắn là người có biểu hiện tốt nhất so với tất cả mọi người, từ đầu tới cuối đều không kêu la.

Vẻ mặt hắn khi thì biến hóa, nhưng không phải là sự sợ hãi và tuyệt vọng, hầu như mỗi lần mê man không được bao lâu thì sẽ bị vẻ kiên nghị thay thế.

Các loại ảo trận đều không thể ảnh hưởng được tới nội tâm của hắn. 

Điểm ấy là điều hiếm thấy và đáng quý, mục đích của ảo trận không phải là dằn vặt những người này, để bọn họ trở nên mất cảm giác và vô tình.

Mà là một loại trưởng thành về tâm linh, là phẩm chất quý giá nhất để thích ứng với chiến trường.

Nếu như lúc Thần Long hoàng triều chọn lựa tướng lĩnh, trước khi thanh niên này xuất hiện thì những người trước mắt Mộc tướng quân này không có một người nào đạt được tiêu chuẩn. 

- Ngươi cho rằng hắn rất tốt sao?

Mộc tướng quân không chút biến sắc hỏi vị phó tướng mới vừa nói.

- Đúng vậy, từ bắt đầu đến hiện tại, vẻ mặt của hắn biến hóa không tới một hai giây. 

Phó tướng nói.

- Ồ?

Mộc tướng quân rất bất ngờ, bởi vì hắn cũng không chú ý tới người thanh niên này từ đầu. 

Bây giờ nghe thấy phó tướng này nhắc nhở, trải qua quan sát tỉ mỉ, hắn phát hiện quả nhiên là như vậy, rốt cuộc trong mắt hắn đã hiện lên vẻ vui mừng.

Chỉ là Lý trưởng lão nhìn thấy thanh niên kia cũng không phải là đệ tử của Vô Lượng Kiếm phái, hắn nói:

- Cũng chỉ vậy mà thôi, một người bị bệnh cũng có thể mang binh sao? 

Nhưng mà Mộc tướng quân khinh thường đáp lại, hắn nói:

- Kết thúc ảo trận đi.

Sau khi lời này vừa dứt không bao lâu, cột sáng trên quảng trường biến mất không còn tăm hơi đâu nữa, theo tiếng kêu của người trên quảng trường càng ngày càng nhỏ, lúc này ảo trận đã hoàn toàn biến mất. 

Vào giờ phút này, trên quảng trường chỉ còn lại không tới một phần ba người.

- Chúng ta sẽ dựa theo thang điểm, căn cứ vào biểu hiện của các ngươi vừa nãy mà đặt từ một đến mười, năm người có điểm cao nhất cuối cùng sẽ thu được danh ngạch tướng lĩnh.

Mộc tướng quân nói. 

Các thanh niên còn không phục hồi tinh thần lại được từ trong ảo trận mờ mịt, không thể nhấc lên được chút hứng thú nào với điểm số.

Chờ đến khi bọn họ phản ứng lại, quá trình cho điểm đã hoàn thành, trên đỉnh đầu mỗi người đều có con số không giống nhau.

Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía sáu người có chiến hoàn màu vàng, kết quả phát hiện ra bọn họ so với người có chiến hoàn màu bạc cũng không cao hơn là bao. 

Đều là sáu điểm đến tám điểm.

Chỉ là người có chiến hoàn màu đồng lại có chênh lệch khá rõ ràng, chừng năm điểm.

Ánh mắt của mọi người căn cứ vào chiến hoàn cao thấp mà di chuyển, đợi đến khi nhìn ra ngoài rìa, theo bản năng muốn thu ánh mắt lại thì lại nhìn thấy một con số khó có thể tin được ở trước mắt. 

Mười điểm!

Hơn nữa mười điểm này lại là màu vàng, khác với tất cả mọi người, rất dễ lôi kéo sự chú ý của người ta.

- Là hắn! 

Bành Anh lập tức nhận ra người này chính là người suýt chút nữa đã hại hắn bị đào thải, hắn lập tức báo cho tỷ tỷ của mình.

Bành Lam và năm người còn lại đang bởi vì mười điểm màu vàng này mà khiếp sợ, bây giờ biết được Giang Thần chính là người mà mình muốn tìm, tự nhiên nàng sẽ không nhịn được.

- Xin hỏi Đại tướng quân, hắn dựa vào cái gì mà được mười điểm? 

Bành Lam hỏi.

Mộc tướng quân nhìn nàng một cái, không nói gì, thế nhưng một luồng khí thế mạnh mẽ đã xông tới linh hồn của Bành Lam.

- Trên chiến trường, phục tùng vô điều kiện là cơ bản nhất, binh lệnh như núi, há có thể để cho ngươi tùy tiện nghi ngờ chứ? Tư cách của ngươi bị thủ tiêu! 

Một tên phó tướng đứng dậy, trầm giọng quát lên.

Nghe vậy, khuôn mặt kiêu ngạo của Bành Lam lập tức cứng đờ, trong mắt để lộ ra vẻ khiếp sợ.

- Mộc tướng quân... 

Lý trưởng lão nói.

- Không cho thương lượng.

Thanh âm lạnh như băng của Mộc tướng quân ngắt lời hắn. 

Cứ như vậy, Bành Lam một trong song kiều bởi vì câu nói này mà đã bị đào thải, thế nhưng điểm của nàng lại là tám điểm, cao nhất sau con số mười điểm kia.

Gương mặt của Bành Lam dồn nén lại thành màu gan lợn, trong mắt có vẻ oan ức và không cam lòng.

Thế nhưng rõ ràng nàng không dám làm gì với Đại tướng quân, ngược lại còn nhìn về phía thanh niên được mười điểm kia. 

Thanh niên này chính là Giang Thần, dường như hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn vẫn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, hai mắt nhắmlại.

Không phải hắn đang giở trò lừa bịp, mà là đang chân chính trải qua thử thách của ảo trận.

Bởi vì cường độ của ảo trận so với lúc trước hắn trợ giúp Bạch Linh khai thông linh trí, cảm nhận được sát niệm của thượng cổ hung thú chỉ là đồ đệ gặp sư phụ mà thôi. 

Lại nói tới việc tâm linh biến hóa hắn cũng rất thản nhiên, người không trúng ảo trận tạo ra một cái tròng, rơi vào bẫy.

Trên đời này vốn là yếu bị mạnh ăn thịt, không giết địch nhân thì kẻ địch sẽ giết mình, đến lúc đó, thân bằng bạn tốt của hắn sẽ làm gì cơ chứ?

Đột nhiên, Giang Thần cảm nhận được một luồng kình phong xông tới mặt mình, mở mắt ra vừa nhìn thì hắn đã phát hiện ra là Bành Lam kia. 

Người có chiến hoàn màu vàng không thể nào tiếp nhận được việc mình bởi vì nguyên nhân như vậy mà bị đào thải, cộng thêm chuyện đệ đệ còn ở nơi đó, hai mắt của nàng nhìn trừng trừng vào hắn.

- Đệ tử của Vô Lượng Kiếm phái, quả nhiên là không tầm thường.

Mộc tướng quân lạnh lùng nói. 

- Tướng quân, đây là thù riêng, lúc trước đệ đệ của Bành Lam bị người kia bắt nạt, đến hiện giờ sau khi nàng nhận ra thì nàng mới không nhịn được ra tay.

Lý trưởng lão không ngăn cản, hắn cũng không có cái nhìn gì tốt với Giang Thần cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.