Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 10: 14.02.2027 - LỄ TÌNH NHÂN (2)




Trạch Lam ngồi xếp mình lọt thỏm trong cái rọ kẽm vừa vặn, không chừa một khoảng hở để cô có thể cử động tay chân. Cô ngồi yên đến thở mạnh cũng không dám, lặng lẽ chắc cũng đã hơn bốn tiếng trôi qua. Cả thân thể cô hiện giờ đã tê cứng, đến nhấc một ngón tay lên cũng gần như khó khăn vô cùng.

Bên ngoài, tiếng bước chân của bọn thủ hạ cứ không ngừng lui tới cứ thay nhau truyền đến tai Trạch Lam, làm cô một tiếng ho cũng chẳng dám hé. Bây giờ đầu óc cô thực sự rối loạn hết cả lên, cô không biết phải hành động như thế nào. Thủ hạ của Giang Triết Hàn canh giữ rất đông, ban đầu bọn chúng còn chia nhau để tìm kiếm, nhưng chỉ một lát sau, bọn chúng liền ngưng ngay việc ấy lại mà chỉ phân nhau đứng khắp các nơi từ trong ra ngoài, từ mọi ngõ ngách, hành lang ở cái dinh thự này.

Trong đầu Trạch Lam thoáng hoảng sợ, cô thầm nghĩ: "Có khi nào Giang Triết Hàn hay tin nên đang trên đường trở về...anh ta muốn tự tay tóm được mình hay sao chứ?"

Lúc này, trên đại lộ của thành phố. Chiếc xe của Giang Triết Hàn do Tôn Nghị cầm lái đang lao đi với tốc độ chóng mặt. Phía sau, là một đoàn xe khác gồm năm chiếc gắt gao bám sát kể từ lúc hắn đáp chuyên cơ riêng xuống Bắc Kinh tại cứ điểm bí mật ở một vùng đất trống nơi Tây thành.

"Em...em lái chậm một chút được không Mỹ Mỹ...Á..trời ơi xe...xe tải kìa.." giọng Tố Dĩ Dĩ gào thét, mặt mũi trắng bệch không còn giọt máu trông đến tội. Khi bây giờ cô đang ngồi trên con xe của Giang Triết Mỹ, cô ấy đang cố gắng bám đuôi theo đoàn xe phía truoc của Giang Triết Hàn, bởi thế cô ấy chạy như điên...nhưng quả thực tay lái cũng rất cừ.

"Chị cài dây an toàn rồi nằm đó ngủ một giấc đi...đến nơi em sẽ gọi." Giang Triết Mỹ nói thật mà như đùa, mắt thì nhìn thẳng ra chiều rất tập trung. Tố Dĩ Dĩ méo mặt, ai đời mà nhắm mắt ngủ được trong cái tình cảnh như vạn cân treo sợi tóc thế này.

"Mỹ Mỹ...tại sao...tại sao khi không em lại lôi chị vào cái trò quỷ quái gì của em đây? Em rốt cuộc đang đuổi theo ai...?" giọng Tố Dĩ Dĩ như muốn khóc thét, hai mắt thực sự đã sợ đến ngấn nước cả rồi.

Để xem, sự việc kinh khủng này đã được bắt đầu như thế nào...

Cách đây vài tiếng, khi mà Tố Dĩ Dĩ còn đang ngồi trong quán cà phê chậm rãi thưởng thức tách cà phê nóng hổi, thơm lừng giữa buổi đêm trời kéo mưa nhè nhẹ. Thì bất chợt Giang Triết Mỹ đọc được tin nhắn nào đó trong điện thoai, cô ấy liền đứng dậy không nói không rằng lôi lấy Tố Dĩ Dĩ bay thẳng ra xe rồi phóng đến ngã tư giao nhau của hai đại lộ thành phố, đỗ xe nấp vào lề đường rồi căng mắt như canh chừng ai đó chạy ngang.

Đến khi trông thấy một đoàn xe nối đuôi nhau sáu chiếc vụt qua, Giang Triết Mỹ đã ấn ga rồi tiếp tục lao đi, gắt gao bám theo sau đoàn xe đó đến cùng.

Giang Triết Hàn ngồi trên xe, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, xung quanh hiện giờ chỉ toàn là những tán cây um tùm, cao ngất chìm hẳn trong bóng đêm dày đặc.

Màn sương mỏng phủ xuống kính xe một lớp màu mờ đục nhàn nhạt, những hạt mưa phùn lất phất rơi rớt, vương theo gió mà lùa vào trong mặt của hắn, mang cái lạnh của khí tiết đang dần lập đông bao trùm cả thần trí hắn.

Hắn mệt mỏi khép mắt, mơ hồ thả mình trôi theo những dòng suy nghĩ hỗn loạn đan xen trong đầu. Phút chốc, chiếc xe của Giang Triết Hàn đã về đến dinh thự. Xe vừa dừng bánh, lập tức đã có người bước đến mở cửa. Toàn bộ đèn trong dinh thự từ trong ra ngoài đều được bật sáng, để tiện cho việc quan sát, canh giữ.

Liêu Tống cùng Liêu Tầm nhanh chóng đi ra, cúi gập người, Liêu Tống lên tiếng: "Tứ thiếu, chúng tôi sơ suất...Xin thứ lỗi!"

Giang Triết Hàn sắc diện hơi hoá đen đôi chút, hắn không để tâm đến lời nói hay sự hiện diện của bất cứ ai, một mạch bước thẳng vào bên trong dinh thự.

Đôi giày tây đen bóng sang trọng nện xuống nền nhà vang lên từng tiếng "cộp cộp". Diện trên người một cây đen từ đầu đến chân với áo sơmi, quần tây âu cùng mái tóc được vuốt gọn ra sau. Giang Triết Hàn vừa chậm rãi sải từng bước chân vững chắc vừa xoắn nhẹ hai ống tay áo.

Nhìn hắn bây giờ chẳng khác gì hiện thân của một thứ quỷ dị đáng sợ. Từ ánh mắt, sắc diện đến dáng vẻ của hắn, tất cả đều nhuộm màu hắc ám u tối. Hắn dừng lại nơi lối cầu thang dẫn lên lầu một, đưa mắt nhìn quanh rồi lại nhìn lên lối đi trước mặt.

Đưa tay cởi đi hai cúc áo nơi cổ, tạo sự lỏng lẻo thoải mái một chút cho bản thân. Hắn bắt đầu đặt bước chân mình lên những bậc thang, từ từ tiến thẳng lên trên.

Giang Triết Hàn đứng lại ngay trước cửa phòng của Trạch Lam, hắn không bước vào mà chỉ khép mắt hít thật sâu. Đầu lông mày hắn hơi nhíu nhẹ, hắn chợt cười mà nói: "Tới bây giờ tôi mới biết...hoá ra mùi hương từ cơ thể cô có thể lưu trữ lâu hơn mức tôi nghĩ. Để xem...tôi nên bắt đầu từ đâu mới phải đây!"

Thanh âm trầm trầm của Giang Triết Hàn nhả ra rất nhẹ, vậy mà lại mang sự áp đảo tuyệt đối. Hắn nhìn qua lối hành lang bên tay trái, nơi đuôi lông mày một bên hơi nhếch nhẹ. Hướng đi bắt đầu thay đổi, hắn thong thả bước dọc trên lối hành lang vừa dài vừa rộng.

Nhịp thở nơi hắn vẫn ở một mức độ khá mạnh, khi mà hắn liên tục hít vào những hơi rất sâu, lấp đầy cả khoang ngực vạm vỡ, chủ đich chỉ là để tìm kiếm mùi hương từ con mồi hắn đang săn đuổi. Ở Giang Triết Hàn, hắn luôn thấy thích thú lẫn tò mò khi mà khứu giác của mình thực sự quá nhạy cảm với thứ mùi hương mị hoặc này của cô con gái lớn nhà họ Lưu.

Trạch Lam bây giờ vẫn ngồi im như tượng ở một góc, cô nhìn qua khe cửa bên dưới, khi nãy lúc cô trốn chạy mọi thứ vẫn còn tối mù, sau khi phát hiện cô đã không còn trong phòng, tất cả các bóng đèn đều được bật sáng.

Duy chỉ nơi cô đang nấp là không, cô hé mắt nhìn quanh, nhận ra căn phòng cô đang trốn có vẻ như là một nhà kho, chỉ toàn chứa những thứ cũ kĩ dường như không còn dùng đến.

Trạch Lam thoáng nhìn lên chiếc vòng tay mà cõi lòng hơi đau nhói, hàng mi cong khẽ lay động, cô buồn lòng ứa nước mắt thầm nghĩ: "Nếu chị không thoát ra được...Chị không biết liệu có thể còn cơ hội nào khác để gặp được em hay không đây Phù Dung."

Nhưng mọi dòng suy nghĩ cùng cảm xúc trong cô đột nhiên đứt đoạn, khi mà cô nghe thấy tiếng giày vọng xuống nền nhà đang từ từ to dần, gần hơn rồi gần hơn nữa.

Trong khi tiếng bước chân của những tên thủ hạ khoảng ba mươi phút đổ lại đều không còn, khi bọn chúng đã đứng yên vị trí mà thận trọng quan sát. Thì bây giờ, tiếng giày kia mỗi lúc vang lên mỗi lớn khiến tim Trạch Lam đập đến sắp vỡ tung vì sợ.

"Có phải là anh ta không?" Trạch Lam căng mắt mà nói trong đầu. Cô nhắm tịt mắt cố gắng cầu nguyện mọi chuyện sẽ không thêm tồi tệ. Cảm giác bây giờ ngột ngạt đến mức dù cô có đủ dưỡng khí để thở cũng khiến cô mặt mũi sắp tái nhợt vì sắp không thể thở nổi nữa.

Tiếng giày dừng lại một cách rất dứt khoát, Trạch Lam mở mắt lén hé nhẹ tấm khăn mà nhìn. Nơi khe cửa phía dưới, cô dễ dàng nhận ra là bóng của một đôi chân ai đó đang đứng ngay trước cửa.

Từng đoạn thần kinh nơi cô như sắp đứt đến nơi, bao nhiêu lần nướt bọt nuốt xuống cổ họng cũng chẳng cuốn trôi được nỗi khiếp sợ trong lòng cô hiện giờ.

Giang Triết Hàn đứng ngay trước cửa phòng kho, hắn đưa mắt nhìn quanh, phía trước vẫn còn rất nhiều căn phòng khác, dãy hành lang vẫn còn khá dài nhưng hắn lại chọn nơi này làm điểm dừng chân.

Rãnh môi hắn nhếch cười một cách ngạo mạn, hắn đắc ý thì thầm: "Quả nhiên, xem ra cô vẫn chưa ra khỏi được nơi này...Vậy thì, tôi phải tự tay lôi cô ra khỏi nơi cô đang ẩn nấp!"

Nói xong, Giang Triết Hàn đã đưa chân đạp tung cánh cửa, khiến Trạch Lam đang trốn trong góc giật mình, đưa bàn tay lên che lấy cửa miệng để không phát ra âm thanh nào.

Cô khiếp đảm đến hai hàng nước mắt cũng mặc nhiên chảy ra tự lúc nào không hay, cả thân người không kiềm được bắt đầu run lên bẩn bật. Hai cánh môi khô tróc cũng mấp mấy dao động, cảm giác bây giờ...mới thực sự là bị dồn đến đường cùng, không lối trốn chạy.

Giang Triết Hàn ung dung bước vào, bên trong phòng kho không gian bị bao trùm bởi một mảng tối mờ nhạt, ánh đèn bên ngoài hắt vào cũng không đủ soi sáng là bao.

Đèn bên trong phòng lại hỏng, căn phòng đã lâu không sử dụng nên bốc lên một mùi ẩm mốc, cũ kĩ đến khó chịu. Hắn thoáng nheo mày, đôi nhãn khí như muốn loé sáng, lộ rõ sự không thích thú đảo quanh một lần.

Giang Triết Hàn khẽ khép mắt, thả lỏng đầu óc cảm thụ mùi hương mà Trạch Lam để lại. Trong phút chốc hắn mở mắt ra, và như nhận biết được điều gì đó, hắn lại cười lạnh lẽo mà nói: "Có vẻ tôi cũng quá xem thường cô rồi Lưu Trạch Lam, đến cả khoá cửa đó mà cô cũng mở được thì cô quả nhiên không tầm thường chút nào...Hoặc giả...là kẻ nào đó đã chỉ dạy cho cô trong những ngày tôi đi vắng cũng nên? Thật muốn diện kiến cao nhân...."

Bầu không khí nặng nề đột ngột bị hoá loãng bởi một tiếng cười thầm trầm mà lạnh gáy. Hệt như quỷ dữ, nhả ra những thứ âm thanh đáng sợ vô cùng.

Giang Triết Hàn mặt mũi không chút biến động, mũi giày nhọn đang hướng thẳng bỗng dưng đổi chiều sang trái. Trạch Lam ngồi trong rọ kẽm nín thở lặng nghe từng bước chân đang dần tiến về phía mình. Cô khóc đến hai mắt cũng nhoè đi nhiều, bàn tay ra sức bóp chặt miệng mình đến đỏ ửng.

Giang Triết Hàn mắt nhìn đăm đăm vào cái thứ đang được phủ một mảnh vải đỏ, hắn cười tự mãn mà phun ra một câu rất hàm ý: "Chào mừng cô trở lại với Giang gia..."

Câu nói vừa chấm dứt, Trạch Lam chỉ kịp nghe < Xoạt > một tiếng, mảnh vải đỏ che đậy trên rọ kẽm đã bị ai đó kéo lấy. Cô căng mắt hốt hoảng khi nhận ra, kẻ vừa kéo mảnh khăn đó là ai.

"Ngồi trong này suốt mấy tiếng, ắt hẳn cô đã rất khó chịu...có đúng không?" Giang Triết Hàn khẽ nói, rãnh môi nở nụ cười tàn khốc với Trạch Lam. Nhìn cô co ro hoảng sợ dưới mắt hắn, hắn lại thấy thích thú không nhịn được mà cười tiếp lần nữa.

Trạch Lam sợ đến muốn đông cứng cả cơ thể, cô không thể mở miệng nói được gì, nước mắt từng đợt cứ rơi rớt lộp độp lên đôi bàn tay đang run rẫy của cô.

Giang Triết Hàn đột nhiên nghiêm mặt, đôi nhãn khí chợt ánh lên tia tàn nhẫn lạnh lẽo nhìn trừng trừng vào Trạch Lam. Hắn đưa tay vào trong chiếc rọ, nắm lấy hai cánh tay của cô mà dùng sức lôi cô ra khỏi đó.

"Bỏ ra...bỏ tôi ra!" Trạch Lam vùng vẫy gào khóc trong tay hắn. Dưới sức mạnh của hắn, cơ thể nhỏ nhắn của cô dễ dàng bị hắn đem ra khỏi rọ kẽm. Hắn nhanh chóng siết chặt hai cánh tay cô đến đau nhức, cay nghiệt mà nói với cô: "Lần sau có trốn, trước hết hãy tự mình nghĩ cách làm thế nào để tẩy sạch cái mùi hương chết tiệt kia trên cơ thể của cô. Có thế, hoạ may cô còn có thể kéo dài thời gian để chơi đùa với tôi thêm một lúc."

"Đừng nhiều lời, bị cầm thú các người bắt lại...tôi cũng định sẵn bản thân sẽ chết thê thảm như thế nào rồi." Trạch Lam đưa ánh mắt ương ngạnh nhìn trực diện vào Giang Triết Hàn.

Trái lại với sự tức giận đáng có, hắn lại cười rất nhạt nhẽo, bàn tay đưa lên ra vẻ như muốn lau khô gương mặt ướt đẫm của Trạch Lam, cô ra sức né tránh cử chỉ giả tạo đó của hắn nhưng bất thành.

Trong một lúc, hắn bóp chặt khuôn cằm của Trạch Lam mà gằn giọng: "Cô yên tâm, tôi đã nói tôi sẽ không để cô phải chết dễ dàng đến vậy kia mà!"

"Anh...anh muốn làm gì...Buông tôi ra!" Trạch Lam hét lên khi bất chợt bị Giang Triết Hàn đem vác hẳn lên vai. Cơ thể của cô gọn nhẹ, đối với dáng dấp cường tráng, cao to như hắn thì cô chả khác gì một bao gạo nhẹ bẫng như không.

Giang Triết Hàn nhanh chóng bước ra khỏi cái nơi tối tăm ấy, ngang nhiên vác lấy Trạch Lam đi thẳng về phía phòng. Mặc cho cô la hét, cùng vẫy, hắn vẫn giữ chặt cô trên bả vai vững chắc. Bầu không khí trong dinh thự hiện giờ càng trở nên đáng sợ, dưới cơn mưa lâm râm hoài không tạnh, sương đêm phủ xuống mỗi lúc mỗi dày. Hoà chung với tiếng gào thét thống khổ của Trạch Lam, thực sự đẩy nổi kinh hoàng này lên đến tột cùng không gì sánh được.

Tôn Nghị bây giờ đợi sau khi bóng lưng của Giang Triết Hàn khuất dạng, anh ta mới xoay qua căn dặn đám thủ hạ lui khỏi khu vực hành lang. Ngay cả bản thân anh cũng không dám tưởng tượng, vị Tứ thiếu đáng kính kia sẽ làm gì để trừng trị kẻ vừa to gan dám bỏ trốn khỏi tay hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.