Yêu Một Chàng Gay

Chương 69: Tiểu nhân đắc chí




Hắn dừng lại nhìn mọi người mo lượt rồi tiếp:

- Như vậy sẽ có người nói không cho mặc tơ lụa vậy ngành tơ lụa làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ tiết kiệm tơ lụa dùng để buôn bán, đổi lấy trâu ngựa súc vật của người Đột Quyết, trợ giúp nông canh, khôi phục sản xuất. Đương nhiên còn có rất nhiều chính sách để tiết kiệm, những chính sách này sẽ do nhóm tướng quốc Tử Vi Các thương nghị sau và ban hành. Ta chỉ nêu ra vài ví dụ, không cần phải nhiều lời nữa.Trọng điểm là khai nguyên, gia tăng thu về lương thực và các con đường vật tư chiến lược, ta đã hạ lệnh quân đội tiến hành đồn điền, cố gắng thực hiện tự cấp quân lương, giảm bớt gánh nặng của triều đình. Mặt khác, chúng ta còn có thảo nguyên rộng lớn, cũng có thể sử dụng nó nuôi thả dê bò, gia tăng thịt để phục vụ nhu cầu.

Ta có thể thẳng thắn nói cho mọi người nghe, mục đích của ta cũng không phải chỉ là vì vượt qua nguy cơ, mà quan trọng hơn là chăm lo việc nước, tích trữ lương thực của một nước, làm tốt công tác chuẩn bị để bước tiếp theo là chiến tranh thôn tính.

Triều hội lần này quan hệ đến hướng đi của cục diện chính trị của Đại Tùy hai năm tới, đã tiến hành kéo dài hai canh giờ. Sau khi tan triều. Đỗ Như Hối đi theo Dương Nguyên Khánh đến quan phòng của hắn.

Hai người ngồi xuống, trà đồng liền tiến lên châm trà. Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:

- Đỗ tướng quốc, ta tính hai ngày nữa đi tuần tra sáu quận Quan Bắc, những việc trong triều đều phải nhờ tướng quốc vất vả.

- Điện hạ cứ yên tâm, đại thần trong triều đều rất hăng hái, rất có khi thế mới, mặc dù sẽ có một chút khó khăn nhưng chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực thì nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này.

Đỗ Như Hối trầm ngâm một chút, lại nói:

- Điện hạ, kỳ thật thần lo lắng không phải trước mắt, mà là sau này, hiện tại khoa sử thi Hương đã bắt đầu báo danh ở các quận, thần đại khái biết một chút, gần như đều là các quận danh môn vọng tộc, con cháu hàn môn cực ít. Thần rất lo lắng khoa cử vẫn bị các đại thế gia lũng đoạn, chế độ môn phiệt tương lai đuôi to khó vẫy ạ!

Những lời nói của Đỗ Như Hối rất hàm súc, y không chỉ nói khoa sử mà còn ám chỉ Dương Nguyên Khánh phân công quá nhiều cho danh môn sĩ tộc Hà Đông, sẽ khiến cho bọn họ an toàn phát triển lớn mạnh, tương lai khó có thể khống chế.

Vấn đề này Dương Nguyên Khánh cũng luôn luôn suy xét, nhưng ở tình thế trước mắt, hắn nhất định phải dựa vào sĩ tộc Sơn Đông, ngồi vững vàng ở phương bắc và Trung Nguyên. Nếu muốn đối phó với bọn họ nhất định cũng phải đợi sau khi thiên hạ thống nhất.

Trong lịch sử, triều Đường cũng phải đợi sau thời đại của Đường Cao Tông và Võ Tắc Thiên mới bắt đầu động thủ làm suy yếu sĩ tộc môn phiệt và thế lực quý tộc Quan Lũng.

Vào giai đoạn này hắn chỉ có thể tận lực cân bằng các thế gia, không để cho một nhà phát triển lớn mạnh. Dương Nguyên Khánh nhẹ than thở nói:

- Ta cũng hiểu được chuyện này nhưng trước mắt vẫn không thể chèn ép thế gia, nếu không, Đại Tùy căn cơ cũng không có.

- Mặc dù là như thế nhưng điện hạ có thể phòng ngừa chu đáo, mạnh mẽ nâng đỡ con cháu hàn môn. Thần có một đề nghị, không biết điện hạ có muốn nghe hay không?

- Đỗ tướng quốc mời nói!

Đỗ Như Hối vuốt râu trầm giọng nói:

- Thần cũng xuất thân là người đọc sách, mặc dù Kinh Triệu Đỗ thị coi như là danh môn Quan Lũng, nhưng thần cũng tiếp xúc với những hàn sĩ dân gian nhiều, biết bọn họ khó khăn. Kỳ thật vấn đề lớn nhất của con cháu hàn môn không phải gia cảnh bần hàn, ngược lại gia cảnh bần hàn sẽ làm cho người ta có ý chí tiến thủ, mấu chốt là bọn họ không có sách vở, chỉ dựa vào trí tuệ của bọn họ mà tự học rất khó thành công. Đây chính là nguyên nhân chính bọn họ khó có thể cạnh tranh với con cháu danh môn, thần chủ trương triều Tùy nên phát triển mạnh ngành tạo giấy và in ấn sách vở, chỉ cần sách vở có thể truyền lưu khắp nước, như vậy những con cháu hàn môn có thể có nhiều cơ hội, triều đình cũng không ngại bỏ thêm chút sức vào hai ngành này, cổ vũ sản xuất ngành tạo giấy và in ấn.

Những bản khắc in ấn đã xuất hiện vào cuối triều Tùy, đây đúng là thời cơ để phát triển ngành in, đề nghị này Dương Nguyên Khánh rất đồng tình.

- Lời nói của Đỗ tướng quốc rất có lý, việc này nếu tướng quốc không ngại có thể bắt đầu, chờ ta từ Quan Bắc tuần tra trở về chúng ta sẽ nói đến chuyện phát triển.

Đỗ Như Hối cáo từ lui xuống, Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đứng trong phòng trầm tư. Đỗ Như Hối đề nghị phát triển ngành tạo giấy và in ấn sách quả thật có ý nghĩa rất sâu xa, một khi hai ngành này phát triển sẽ ảnh hưởng đến mấy trăm năm đời sau.

Kỳ thật Dương Nguyên Khánh cũng đang suy nghĩ đến việc tương lai đả kích môn phiệt, mặc dù hiện tại hắn lấy được sự ủng hộ của các thế gia, nhưng hắn cũng phải báo đáp lại, phải bảo vệ lợi ích của các môn phiệt thế gia, nhưng nếu để cho bọn họ quá mức mạnh mẽ, phát triển lớn mạnh, tương lai quả thật sẽ đuôi to khó vẫy.

Vừa muốn được sự ủng hộ của các thế gia, đồng thời cũng muốn áp chế sự phát triển mạnh mẽ của bọn họ, làm thế nào để hai bên luôn duy trì sự cân bằng? Dương Nguyên Khánh luôn luôn suy nghĩ vấn đề này.

Hắn suy tính, lo liệu xử lý ba cấp quan học quận, huyện, xã, cho miễn phí ăn ngủ, như vậy con cháu hàn môn có thể có thêm nhiều cơ hội, nếu kết hợp với đề nghị của Đỗ Như Hối, như vậy khá trọn vẹn rồi.

Lúc này, một gã thân binh ở cửa bẩm báo:

- Khởi bẩm điện hạ, La Tướng quân có chuyện quan trọng cầu kiến.

- Cho anh ta vào!

Rất nhanh, La Sĩ Tín đã vội vàng đi vào. Trên người y không mặc quân phục khôi giáp, không thể hành quân lễ, liền khom người thi lễ nói:

- La Sĩ Tín tham kiến tổng quản!

Dương Nguyên Khánh liếc mắt đánh giá hắn một cái, y mặc quần áo bào trắng của văn sĩ, thắt đai da, đầu đội mũ sa, hơn nữa thân hình y cao lớn uy vũ, có vài phần oai hùng, khiến Dương Nguyên Khánh thở dài nói:

- Đúng vậy, ngươi mặc trường bào có hương vị hơn so với mặc khôi giáp.

La Sĩ Tín mặt đỏ lên, thấp giọng nói:

- Tuyến Nương cũng nói với ty chức như thế!

Dương Nguyên Khánh cười ha hả:

- Ta đây khi nào thì có thể uống rượu mừng của ngươi?

- Phụ thân cũng thúc giục ty chức mau chóng nhưng thần nghĩ phải đợi bình định Thanh Châu mới suy tính thêm.

Dương Nguyên Khánh hiểu được ý tứ của y, La Sĩ Tín vẫn muốn Đậu Tuyến Nương lựa chọn. Đợi sau khi bình định Đậu Kiến Đức, để cho Đậu Tuyến Nương đối mặt với sự thật để nàng đưa ra lựa chọn cuối cùng.

Tuy nhiên Dương Nguyên Khánh lại không ủng hộ ý tưởng này của La Sĩ Tín:

- Ta nghĩ ngươi nên mau chóng lập gia đình. Việc bình định Đậu Kiến Đức và lập gia đình là hai việc khác nhau. Dù sao cô ấy cũng không phải là con gái của Đậu Kiến Đức, hơn nữa sau khi lập gia đình, cô ấy đã có chốn nương thân, tương lai cũng sẽ cảm thấy thương cảm ít một chút. Ngươi cũng nên suy nghĩ cho cô ấy nhiều một chút.

La Sĩ Tín trầm tư một lát, rốt cục gật gật đầu:

- Ty chức hiểu rồi ạ, sẽ suy nghĩ thật tốt.

- Được rồi! Ta chờ mong sớm ngày uống rượu mừng của ngươi.

Dương Nguyên Khánh lại nói về việc chính:

- Ngươi tìm ta có chuyện gì trọng yếu sao?

La Sĩ Tín vội vàng lấy từ trong lòng ra một nửa bình rượu đặt lên bàn, trầm giọng nói:

- Hôm nay ty chức phát hiện một việc kỳ quái, cảm thấy sự tình trong đó không đơn giản nên bẩm báo với Tổng quản.

Dương Nguyên Khánh nhận bình rượu, lấy nút chai ra, ngửi một cái, chân mày cau lại:

- Đây có chuyện gì xảy ra? Rượu gạo từ nơi nào tới?

La Sĩ Tín liền tường thuật tỉ mỉ lại lần y cùng Trình Giảo Kim uống rượu ở tửu quán Nhất Phẩm Cư, cuối cùng nói:

- Tuy rằng tiểu nhị Nhất Phẩm Cư luôn nói là rượu này chuyển đến từ Quan Trung, nhưng ty chức vẫn có chút hoài nghi, cho dù là rượu gạo ở Quan Trung thì muốn chuyển đến Thái Nguyên cũng không dễ dàng chút nào.

- Hừ!

Dương Nguyên Khánh hừ mạnh một tiếng:

- Căn bản là không có khả năng, ta đã sớm hạ nghiêm lệnh chặt chẽ kiểm tra rượu nhập cảnh hai đường thủy bộ, cho dù bọn họ là chuyển trộm vào, hoặc là rượu trước kia còn dư lại, hai người uống liền mười bình rượu, số lượng này bọn họ cũng cung ứng đủ hay sao hả?

Dương Nguyên Khánh lại mở chai rượu nhìn nhìn, hỏi:

- Một bình rượu này bao nhiêu tiền?

- Hồi bẩm Tổng quản, một bình rượu này phải trả mười xâu tiền, cùng giá với loại rượu Đại Lợi tốt nhất.

Dương Nguyên Khánh cười lạnh:

- Trước đây một bình rượu nhiều nhất chỉ bán ba mươi văn tiền, hiện tại không ngờ bán mười xâu tiền, lãi những ba mươi lần, món lãi kếch sù như vậy cũng đủ để cho bọn họ mạo hiểm rơi đầu.

- Tổng quản, có lẽ rượu là người khác ủ, còn bọn họ đưa hàng vào.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Chuyện này ta đã biết, ngươi có thể kịp thời bẩm báo, tốt lắm, thuận tiện thay ta chuyển cáo đến Trình Giảo Kim, nếu hắn dám can đảm đi uống rượu một lần nữa hắn cũng đừng nghĩ trở thành tướng quân.

La Sĩ Tín thi lễ, cáo từ. Lúc này Dương Nguyên Khánh khoanh tay trầm tư, nếu như là một tửu quản bình thường vi phạm lệnh cấm bán rượu, đều xử tội chết, dễ dàng giải quyết xong. Nhưng chuyện lần này lại liên quan đến Vương gia ở Thái Nguyên.

Dương Nguyên Khánh cũng không cảm thấy khó xử, ngược lại hắn còn nghĩ thầm rằng chuyện này tới là may mắn. Lần trước hắn tha cho Vương gia cũng vì lý do không đủ, nếu dùng lí do con trai Vương Tự ở Trường An Đông cung cung phụng nghiêm trị Vương gia, chuyện này vẫn không thể thuyết phục dân chúng, nếu không Dương Sư Đạo làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.