Yêu Một Chàng Gay

Chương 24: Ngươi như vậy ta sẽ phạm tội đó




Khi Thạch Mục đối mặt với trường tiên mãnh liệt quất tới, hắn giống như đã sớm có tính toán từ trước, thân thể nghiêng về bên trái vừa vặn tránh thoát gai nhọn của trường tiên, đồng thời cương đao trong tay lại vòng ra một lần nữa, huyễn hóa ra mười đạo đao mang gào thét chém về phía nửa người bên trái của Nguyễn Chí.

Nguyễn Chí biến sắc lần nữa, nhưng phản ứng của y cũng không chậm, cánh tay vội vàng rung lên, trường tiên màu đen bỗng nhiên quay ngược trở về trước người đan thành một màn lưới mạng nhện kết thành từ cây roi màu đen, giống như một vách tường màu đen bảo vệ chặt chẽ thân thể y ở phía sau.

Thạch Mục cười lạnh một tiếng, động tác trên tay không ngừng chút nào.

Ầm! Ầm! Ầm!

Mười đạo đao ảnh chém lên màn roi màu đen, lưới roi run rẩy, bất quá đao ảnh cũng lập tức bạo liệt.

Quang mang trong mắt Thạch Mục sáng rực, hắn liền thúc giục chân khí trong cơ thể rót vào cương đao trong tay.

Cương đao lắc lư rung động phát ra tiếng ông ông, mơ hồ còn tản ra quang mang màu trắng.

“Hây a!”

Thạch Mục hét lớn một tiếng, hai tay cầm đao nặng nề bổ về phía trước.

Không khí xung quanh cương đao như hình thành một bông hoa sáng như tuyết, bắn ra mười đạo đao mang nữa chém xuống.

“Một hơi mười trảm, quả nhiên lúc trước tên tiểu tử này vẫn còn ẩn giấu thực lực, khó trách Tô sư đệ không địch nổi hắn!” Tên thanh niên đệ tử cấp Ất mặt gầy với tư cách trọng tài trên lôi đài thấy vậy thì trong mắt lóe lên dị sắc.

Sắc mặt Nguyễn Chí kinh hoảng, hiện tại y đã bị khí thế mãnh liệt sóng sau cao hơn sóng trước hoàn toàn áp chế, chỉ có thể dốc sức liều mạng huy động trường tiên trong tay ngăn cản, nhưng y lại không thể tìm ra một kẽ hở nào để có thể phản kích, trên trán lấm tấm mồ hôi to như hạt đậu.

“Ùng!” một tiếng vang thật lớn!

Màn lưới màu đen cuối cùng bị Thạch Mục chém nát, trường tiên màu đen trong tay Nguyễn Chí cũng bị Thạch Mục dễ dàng chém đứt thành vô số đoạn, trong tay y chỉ còn lại một mẩu ngắn ngủn, còn chưa kịp phản ứng lại thì trước mắt đã hoa lên, bất ngờ hơn mười đạo đao mang sáng như tuyết đao chém về phía mình, giống như muốn đem hắn chém thành mấy khúc.

Nhưng đúng lúc này bóng người hoa lên, một thân ảnh cao lớn lao đến chắn trước người Nguyễn Chí, lại là tên đệ tử cao gầy cấp Ất với tư cách trọng tài kia.

Chỉ thấy tay áo hắn nhẹ rung lên, một cây thương ngắn màu bạc không biết như thế nào xuất hiện trong tay y, đón đỡ đao mang.

Đầu thương rung lên, một cỗ sóng khí vô hình từ mũi thương bạo phát ra, chỉ nghe một tiếng trầm đục, mười đạo đao mang đều vỡ vụn.

Sắc mặt Thạch Mục cả kinh, một cỗ cự lực từ trong trường đao truyền đến thân thể, hắn cảm thấy trong cơ thể khó chịu như vừa có một hồi dời sông lấp biển vậy, bất quá cỗ cự lực chỉ trong chốc lát liền tiêu biến, làm hắn lui về phía sau nửa bước thân hình mới ổn định lại, chẳng qua hiện tại sắc mặt hắn đã trắng bệch ra.

“Tiểu tử, nếu như ngươi muốn bỏ qua quy củ của tông môn coi thường tính mạng người khác thì phải hỏi qua cây thương trong tay Lạc Vân Cơ ta có đồng ý hay không đã!”Thanh niên mặt gầy lật tay thu lại đoản thương, lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Lúc trước bại dưới tay Thạch Mục chính là thiếu niên song kiếm Tô Mộc Bạch vốn có chút quan hệ với hắn, nguyên bản có hi vọng có thể tiến vào bài danh mười thứ hạng đầu đệ tử mới, nhưng do Thạch Mục xuất thủ mới bị loại, trong lòng sớm đã không ưa gì Thạch Mục, hiện tại liền có cơ hội tốt để trực tiếp xuất thủ.

Hắn vốn cho là chính mình vốn là võ giả thực lực Hậu Thiên Hậu Kỳ, có thể mặt không đổi sắc cho Thạch Mục ăn chút thiệt thòi, không ngờ Thạch Mục lại đón đỡ một cách điềm nhiên như không có việc gì.

“Tại hạ nhất thời thu tay không kịp, mong sư huynh thứ lỗi.” Ánh mắt Thạch Mục lóe lên thu hồi cương đao, chắp tay nói.

Lạc Vân Cơ lạnh lùng liếc nhìn Thạch Mục, không nói gì nữa đi đến một bên lôi đài.

Trước mặt bao người, hắn tự nhiên không làm ra thêm cử động không tốt nào khác.

Nguyễn Chí liếc nhìn Thạch Mục một cái thật sâu, vứt đoạn roi đứt trong tay đi, bước xuống lôi đài.

“Người thắng trận, Thạch Mục!”

Đám người phụ cận lôi đài giờ này mới như tỉnh mộng, bộc phát một hồi hoan hô.

Cuộc tỉ thí của Thạch Mục khí thế kinh hồn, hơn nữa lại cực kỳ gọn gàng, sát khí ngập trời, làm cho người theo dõi câm như hến, nhưng lại phù hợp với quy củ của Hắc Ma Môn.

Có thể là do trận chiến này để lại cho mọi người ấn tượng không hề nhỏ, mà sau đó một khoảng thời gian tương đối dài không có một ai dám khiêu chiến.


Thạch Mục cũng không tiếp tục khiêu chiến những thứ hạng trên nữa, dù sao phần thưởng dành cho mười tân đệ tử đứng đầu cũng không khác nhau bao nhiêu, khiến người khác chú ý quả mức cũng không phải chuyện gì tốt cả.

Đến lúc gần kết thúc Tiểu Tỷ Thí, hắn lại bị khiêu chiến thêm hai trận nữa, nhưng tất nhiên đều chiến thắng nhẹ nhàng, đứng vững tại vị trí thứ chín trong bảng xếp hạng các tân đệ tử.

Trong số những người hắn quen biết, Lam Phương bất ngờ lại xếp hạng thứ năm, còn Bạch Thạch xếp hạng thứ bảy.

Về phần Tiêu Minh, hắn cũng đã thể hiện thiên phú thuật sĩ không tầm thường, hơn nữa võ giả khi thi đấu với thuật sĩ vốn đã gặp không ít trở ngại, Tiêu Minh đã giành được thứ hạng hai mươi bảy, lọt vào nhóm mười phần trăm đứng đầu.



Ngày hôm sau khi trời vừa tờ mờ sáng, Thạch Mục đã vác Cương Đao, chạy tới chỗ quảng trường hình tròn nơi Tiểu Tỷ Thí diễn ra.

Điều làm hắn cảm thấy hơi ngoài ý muốn chính là đám Bạch Thạch với Lam Phượng đã đến cả rồi, lúc này mỗi người đều đang đang được vây quanh, chia ra đứng ở hai bên tấm bia đá xếp dạng cực lớn kia.

Lúc này họ Bạch đang bàn tán chuyện gì đó với đám người Tiêu Minh ở bên cạnh.

Bạch Thạch bản tính trượng nghĩa, võ nghệ cao cường, sau khi gia nhập Tôn Linh Các đã có uy vọng không nhỏ trong số tân đệ tử, ngày Tiểu Tỷ Thí đầu tiên lại còn lọt vào nhóm mười người đứng đầu, có thể nói thanh danh vang dội.

“Thạch huynh đã đến rồi à! Hôm qua ngươi đúng là không lên tiếng thì thôi, vừa ra tay liền nổi tiếng nha~!” Họ Bạch vừa nhìn thấy Thạch Mục liền cười lớn chạy ra chào đón, Hoắc Mậu của Tiêu Minh cũng cười cười với Thạch Mục.

“Bạch huynh quá khen, tại hạ chẳng qua là kẻ có chút sức biền thôi, so ra còn kém xa Bạch huynh đấy!” Thạch Mục khoát tay áo, cười mỉm đáp.

Đúng vào lúc ấy, Hoắc Mậu mặc một thân trang phục khí khái đã đi về phía mấy người họ.

“Hoắc sư huynh, hôm nay ngươi cũng tham gia tỷ thí sa?” Đám người Thạch Mục đồng thời đưa mắt nhìn về phía Hoắc Mậu, họ Bạch thấy đối phương vác trên lưng cây rìu hai lưỡi cực lớn, nhịn không được mà mở miệng hỏi.

“Đúng rồi! Nếu các ngươi muốn khiêu chiến ta thì cũng đừng trách ta không niệm tình xưa nhé!” Hoắc Mậu vung cán rìu lớn trong tay lên, nhếch miệng cười với ba người bọn Thạch Mục.


Ba người họ hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng họ Bạch ha ha cười, chuyển đề tài sang bàn tán về cuộc tỷ thí ngày hôm qua.


Mấy người thuộc năm vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng biểu hiện vô cùng vượt trội, ngoại trừ Lam Phượng kia ra, phần lớn là những tân đệ tử nhập môn trước bọn Thạch Mục, so với bọn hắn thì già dặn hơn.

Trong lúc nói chuyện phiếm, mật độ người trong quảng trường dần tăng lên, không chỉ nhiều hơn gấp đôi so với ngày đầu tiên. Nguyên nhân ấy à, tất nhiên là do tất cả đệ tử cấp Bính trong tông môn đã tề tựu đông đủ tại đây rồi.

Trải qua đấu võ kịch liệt, giờ phút này số tân đệ tử có mặt cùng lắm cũng chỉ hơn hai trăm, trong đó cũng có kẻ ôm hi vọng khiêu chiến đệ tử cũ, kỳ thật cũng chính là vài tân đệ tử thuộc ba mươi thứ hạng đâu tiên mà thôi.

Dù sao đệ tử cũ so với tân đệ tử ít nhất cũng đã hơn một năm tu luyện công pháp, nếu những tân đệ tử mới này ngay cả ba mươi thứ hạng đầu tiên còn chưa giành được lại còn ý đồ đi khiêu chiến đệ tử cũ thì rõ ràng sẽ chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi. Nhưng lần nào cũng có những kẻ không tin điều ấy, muốn thử sức một phen.

Theo lời Hoắc Mậu kể lại, dựa theo kết quả của các Tiểu Tỷ Thí nhưng năm qua mà nói thì cho dù là tân đệ tử thuộc nhóm mười người đứng đầu đi khiên chiến đệ tử cũ cũng là thua nhiều hơn được.

Dù có nói thế nào, trong ngày thứ hai của Tiểu Tỷ Thí, cứ nói là tân đệ tử có thể khiên chiến đệ tử cũ chứ hết một ngày này cũng không có bao nhiêu trận tỷ thí, so ra kém xa so với tình hình kịch liệt của ngày đầu tiên và ngày thứ ba.

Không bao lâu sau, mặt trời lên cao.

Theo vài tiếng thanh la thanh thúy, quảng trường vốn đang huyên náo tiếng người chỉ vừa an tĩnh lại vài khắc lại bắt đầu ồn ào lên, Tiểu Tỷ Thí ngày thứ hai cũng chính thức khai mạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.