Yêu Mà

Chương 1




Ánh nắng sớm phủ màu vàng kim khắp đất trời, Huỳnh Sa Đạo trở nên ồn ào, từng tốp áo xanh xuất hiện trên đường phố. 

“Sắp bắt đầu rồi…” 

“Hôm nay thi gì đó?” 

Đám người nhàn nhã vây xem những thí sinh thi quân tử trên đường. Khác với ngày hôm qua, các thí sinh không còn phải mặc lễ phục hiến tế thống nhất, giờ lại mặc những bộ quần áo khác nhau, nhẹ nhàng mà tùy ý, đeo trên người hoặc cầm tay rất nhiều nhạc cụ. 

Hôm nay là thi nhạc khoa, nhạc là môn đồng bộ với lễ, lễ yêu cầu phải có nhạc tương ứng. Nhưng hiện tại nhạc lại trở thành tài nghệ tu thân dưỡng tính của quân tử. Kỳ thi quân tử lần này, nhạc khoa được chia thành bốn hạng mục, cầm, kỳ, ca, vũ. 

Trong khách sạn, một thiếu niên mặc hồng bào nhẹ nhàng xuống lầu, sau lưng đeo đàn cổ, eo cài một sáo một quạt… 

“Song Đồng thiếu gia, hôm nay nhìn ngươi càng giống một cuồng sinh.” 

Bàng An cười nói, chậm rì rì đi xuống. Hắn chỉ tham gia hạng mục đầu tiên, chơi cờ: “Kỳ nghệ của ta bình thường, chỉ tham gia cho vui, nhạc khoa chỉ cần không rớt, có điểm là được, chờ Song Đồng thiếu gia ngài tỏa sáng.” 

Trương Song Đồng tham gia đủ cả bốn hạng mục, nghe vậy liền chống nạnh ngửa đầu cười to: 

“Ta đến thi quân tử này chỉ trông chờ vào ngày này thôi đó. 

Cười to, lại nhìn về lầu trên, cất cao giọng, “Tam Lang”. 

Một gian phòng trên lầu mở cửa, Tiết Thanh đi ra, vừa cúi đầu chỉnh lại quần áo, ngẩng đầu cười: “Đến đây”. 

Trương Song Đồng nói: “Ngươi nhanh lên chứ, đừng để trễ đó.” 

Tiết Thanh cười đi xuống lầu, Bàng An nhìn nàng hai tay trống trơn, nói: “Thanh Tử thiếu gia, ngươi hôm nay chỉ thi mục một thôi sao?” 

Tiết Thanh nói: “Xem tình hình rồi tính.” 

Xem tình hình rồi tính là ý gì chứ? Bàng An trợn mắt lên, chẳng lẽ còn chưa nghĩ ra? Đúng lúc mắt vừa trợn lên lại thấy Bùi Yên cũng đi tới, hai tay cũng lại trống không. 

“Yên Tử thiếu gia cũng “xem tình hình rồi tính” hả?” Hắn không nhịn được, hỏi. 

Bùi Yên Tử nói: “À không, bốn hạng mục đều tham gia cả.” Liếc mắt nhìn Trương Song Đồng, “Nhạc cụ gì mà chỗ quan phủ kia chẳng có, dùng bừa một cái là được.” 

Dùng bừa một cái là được á? Kỳ thi kiểu này không phải nên dùng nhạc cụ của chính mình à? Biết bao nhiêu người đều dùng danh cầm, thật sự nhẹ nhàng giống như “danh sĩ phong lưu tùy ý chọn lựa” sao? Bàng An chép chép miệng, đám người Lâm tú tài cũng từ hướng đó ra tới. 

“Đi thôi, đi thôi, đến sớm chút kiếm chỗ đẹp lấy may.” Trương Song Đồng vung tay áo nói. 

Bàng An gật đầu: “Lần này mong là đừng có bị phân cùng với đám người Tây Lương.” 

Trương Song Đồng “ha” lên một tiếng: “Sao lại không? Lại càng phải được chia vào cùng với bọn họ, ai sợ ai chứ.” 

Cả đám người vừa cười vừa nói đi ra ngoài cùng những thí sinh khác. Quách Tử An đứng ở lầu hai, nhìn bóng dáng người thiếu niên kia vẫn chen lẫn giữa đám người như bình thường. Kỳ thật, bước chân nàng đã đi chậm hẳn, ý cười trên mặt cũng hơi cứng lại… Thi bừa một cái rồi trở về liền đi, Quách Tử An quay đầu bước xuống lầu. 

“Tề đại thúc, Tề đại thúc.” 

Tề Sưu vốn đang ngồi đùa cợt cùng một đám xa phu trong khu ngựa xe tại hậu viện của khách điếm, chợt đứng lên, nhìn Quách Tử An đang chạy tới. 

“Lên phố mua ít đồ với ta.” 

Tề Sưu cười ha ha đáp vâng: “Là mua quà cho người nhà hay sao?” 

Quách Tử An đáp “ừ” một tiếng, Tề Sưu dẫn xe ngựa, cười với bọn xa phu bên cạnh: “Các ngươi có muốn mua gì hay không?” 

Đám xa phu xua tay: “Làm gì có thừa tiền thế.” 

Không nói thêm gì nưa, Tề Sưu kéo xe đi ra, Quách Tử An ngồi lên, nhân lúc cúi đầu nói nhỏ với Tề Sưu: “Cửa đông, tiệm tạp hóa, gậy sắt trong một cái giỏ tre, các người xử lý đi.” 

Tề Sưu cười đáp vâng: “Tử An thiếu gia, mời ngồi vào trong đi.” 

Cúi đầu dẫn ngựa giấu đi vẻ lo lắng trong mắt. 

Người người đều đổ về phía quan nha xem náo nhiệt, đường cái có vẻ vắng vẻ, xe ngựa của Quách Tử An nhanh chóng đến được cửa đông. Hắn xuống xe liền được tiểu nhị ở cửa tiệp tạp hóa đón vào cửa hàng, Tề Sưu đứng ngoài cửa chờ, có vẻ rất hứng thú nhìn ngắm mấy giỏ tre. 

Quách Tử An mang đống quà đi ra, thấy Tề Sưu đã ngồi trên xe. 

“Thiếu gia đã xong chưa?” Hắn hỏi, nhảy xuống xe ngựa. 

Hai người ngồi xe trở lại khách sạn, vừa đến cửa liền thấy một đội quan binh chạy tới, mấy nam nhân đang đứng tán gẫu trước cửa liền bị vây lấy. 

“Các người là ai?” 

“Thí sinh chứ ai…” 

“Thẻ bài đâu”. 

“Để làm gì chứ. Thật là, sáng nay vừa mới tra xong còn gì?” 

Ồn ào đủ thứ, mấy nam nhân vẫn lấy ra thẻ bài, nhưng đám quan binh lại không dễ dàng bỏ qua như thế, lại nhìn kỹ bọn họ: “Vì sao các ngươi không đi thi?” 

Mấy nam nhân hơi cáu kỉnh. 

“Không muốn đi chứ sao?” 

“Chúng ta không am hiểu nhạc khoa đó? Có gì đáng xấu hổ chứ?” 

“Không phải là có thể chọn lựa à, các ngươi muốn làm gì?” 

Còn chưa kịp dứt lời đã bị đám quan binh đẩy vào trong: “Phụng mệnh kiểm tra xem có giấu giếm đồ ăn trộm không, cởi hết quần áo ra.” 

Cởi quần áo! Toàn bộ khách điếm đều là tiếng kêu la nhưng đám thư sinh yếu ớt như bọn họ sao có thể chống được đám quan binh, cuối cùng vẫn bị áp vào trong. Quách Tử An ngồi trên xe mà hai lòng bàn tay đều là mồ hôi. Thế nên nàng mới nói không đi thi càng không tốt sao? Thật đáng sợ, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

“Các người!” Đám quan binh cũng nhìn về phía xe ngựa của Quách Tử An, vây lên cùng dò hỏi. 

Quách Tử An xuống xe, cũng bị tra thẻ bài giống Tề Sưu, cũng bị yêu cầu vào trong cởi đồ điều tra… Hắn không từ chối, liền cùng vào trong, sau đó, cả xe ngựa cũng bị vây lại, mấy quan binh xét đủ trong ngoài, mở tung cả đồ vật của Quách Tử An mới mua. 

“Được rồi, vào đi thôi.” Quan binh xét xong liền xua tay cho đi. 

Quách Tử An thu hồi tầm mắt, rảo bước về phía khách sạn, Tề Sưu dẫn ngựa về phía hậu viện. Xe lộc cộc qua bậc cửa, nếu có người cúi mình nhìn kỹ sẽ biết, mặt đáy sàn xe ngựa có thêm một thanh sắt gắn vào, giống như để gia cố. 

… 

Việc điều tra vẫn còn tiếp tục, một đội quan binh đi tới trước một gian khách sạn, quan binh dẫn đầu định xông vào, lại bị người khác kéo lại. 

“Đầu choáng váng à”. Thủ lĩnh kia thấp giọng quát: “Không giương mắt lên nhìn xem đây là đâu.” 

Đây là đâu chứ? Tên quan binh vừa lãnh một cái tát trừng mắt nhìn lại, từ trong khách sạn có tiếng bước chân vang lên, một đám thiếu niên áo bào trắng đi ra, sau lưng đều cõng đàn cổ, mặt mày như ngọc, phong tư nhẹ nhàng lóa mắt… Là người Tây Lương, tiểu binh bừng tỉnh vội lui lại phía sau. 

Đám quan binh trước cửa liền không dừng lại, vội vàng chạy đi. 

“Có chuyện gì thế?” Một thiếu niên Tây Lương tò mò nhìn theo, nghe tiếng ồn ào bốn phía. 

“Chuyện không liên quan tới kỳ thi là không liên quan tới chúng ta.” Một thiếu niên khác nói: “Không cần quan tâm.” 

Tác Thịnh Huyền gật đầu nói: “Chuyên tâm thi thố là được.” Nghĩ đến chuyện gì lại quay đầu nhìn tỳ nữ: “Thất Nương về chưa?” 

Một tỳ nữ đáp vâng: “Trời chưa sáng đã trở lại rồi.” Hai mắt còn cong cong, cười: “Thất Nương nói hôm nay sẽ đi xem các ngài thi.” 

Vẻ mặt Tác Thịnh Huyền đầy ý cười, nhìn về phía đám thí sinh đang tấp nập đi đường, lại nhìn về phía quan nha nói: “Chúng ta nhất định không phụ tấm lòng của Thất Nương.” Lại mang vẻ trịnh trọng: “Đặc biệt là đám thí sinh phủ Trường An, chúng ta sẽ không thua nữa.” 

Tỳ nữ nói: “Thất Nương bảo mọi người chuyên tâm thi là được, còn những chuyện khác…” Hơi hơi mỉm cười: “Có nàng ta rồi.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.