Yêu Là Chuyện Không Hề Dễ

Chương 15




Rầm!

Cửa bị Phỉ Tô đẩy ra, vẻ mặt đầy căng thẳng và lo lắng, nhưng khi thấy cha mình đang bị treo lơ lửng, khuôn mặt cô ta lập tức tràn đầy phẫn nộ.

- Các người… các người mau thả cha tôi ra! – Cô ta muốn tiến lên nhưng lại bị vệ sĩ của Phong chặn lại.

Phỉ Tô ngẩng đầu nhìn người đứng cạnh cha mình, lập tức chấn động…

- Lãnh Thiên Dục… sao có thể là anh?

Cô ta đang hết sức kinh ngạc như nhìn thấy bom hạt nhân nổ tung trước mặt, cô ta nhìn Lãnh Thiên Dục đầy khó hiểu và ngạc nhiên.

Phong thấy kế hoạch của mình đã thành công liền nở nụ cười châm chọc khiến người khác không rét mà run. Khi thấy bên dưới có rất nhiều người làm đang đứng, anh ta giơ súng lên, nhắm thẳng về phía giáo phụ William.

Pằng…

Tiếng thét chói tai của Phỉ Tô vang lên cùng lúc với tiếng súng, viên đạn xuyên thẳng vào ngay giữa trán giáo phụ William. Giáo phụ William trợn trừng hai mắt, còn chưa kịp vùng vẫy đã chết tươi!

Bầu không khí như bị đông đặc lại, luồng khí lạnh lẽo quanh quẩn xung quanh, đâm thẳng vào lục phủ ngũ tạng của mỗi người.

- A…

Phỉ Tô không nhịn nổi nữa, thét lên, thanh âm đầy thê lương và điên cuồng. Cô ta không thể ngờ tận mắt mình lại chứng kiến cảnh này.

Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt Phong khiến diện mạo của Lãnh Thiên Dục càng thêm sáng tỏ để mọi người nhìn rõ.

Phỉ Tô dùng hết sức để đẩy người vệ sĩ đang chặn mình lại, cô ta chạy lên nắm lấy vạt áo Phong, ngữ điệu đầy phẫn hận như phun trào.

- Đồ khốn kiếp! Tại sao anh lại tàn nhẫn với tôi như vậy? Chẳng lẽ anh không sợ những giáo phụ khác sẽ chất vấn anh à? Chẳng lẽ anh cho rằng anh muốn làm gì cũng được à?

Sau khi nói xong, cô ta chạy về phía thi thể của cha mình, ôm lấy cơ thể còn lưu lại chút độ ấm, gào khóc.

Phong yên lặng nhìn mọi chuyện rồi liếc mắt ra hiệu cho mấy người vệ sĩ, bọn họ lập tức tiến lên:

- Mấy người nghe kỹ đây, đây là kết cục của kẻ đắc tội lão đại! – Bọn vệ sĩ nói xong liền cùng Phong đi ra ngoài cửa. Những người làm bên dưới như nín thở.

Mãi đến khi Phỉ Tô gào to lên: “Lãnh Thiên Dục! Đứng lại cho tôi…”

Cô ta còn chưa nói xong đã bị mấy khẩu súng chĩa vào người!

Phỉ Tô chẳng hề sợ hãi, vì lúc này sự phẫn hận trong lòng cô ta đã lấn át tất cả.

- Lãnh Thiên Dục! Có bản lĩnh thì anh giết tôi đi! Nếu không tôi nhất định sẽ không tha cho anh, kể mọi chuyện cho các vị giáo phụ khác nghe để báo thù cho cha tôi!

Ánh mắt cô ta lóe sáng, khí thế bừng bừng khiến người ta không rét mà run.

Phong nghe vậy chỉ cười cười, sau đó dẫn vệ sĩ rời khỏi biệt thự. Xe đi càng xa, tiếng khóc thê lương trong biệt thự cũng vang vọng trong đêm mưa gió.

***

Thượng Quan Tuyền trừng mắt nhìn chằm chằm ba hung thần ở trước mặt, cả người cô không ngừng vùng vẫy.

- Ưm…

Khi bọn chúng lại gần, Thượng Quan Tuyền chỉ có thể bật ra như vậy để phản kháng.

Một gã giơ cánh tay xù xì lông lá chạm vào mặt cô khiến đôi mắt cô đầy tuyệt vọng.

- Haha! Người đẹp, đại ca trước khi đi đã dặn mấy anh em chúng tôi phải hầu hạ cô cho tốt! Haha, cô cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ thật nhẹ nhàng!

Gã ta toét miệng cười cợt nhả làm lộ ra mấy chiếc răng nanh đen xì.

- Đại… đại ca, em… em… có thắc mắc! – Một gã có dáng người hơi thấp lắp bắp lên tiếng, vẻ mặt đầy mờ mịt.

- Có chuyện gì nói mau đi, tao sắp không đợi được nữa đâu! – Gã thứ nhất không kiên nhẫn lên tiếng thúc giục.

- Anh nói xem… chúng ta làm thế nào… để hầu hạ cô ta? – Gã kia lại lên tiếng.

Gã thứ nhất nghe xong liền sửng sốt, khoảng mười giây sau, gã trừng mắt về phía sau hỏi một người khác: “Này, thằng kia vừa nói gì vậy?”

Gã được hỏi cũng mờ mịt!

- Em… ý của em là, chúng ta… từng người một hay là… cùng nhau? Anh… anh có hiểu ý em không? – Gã kia lại lắp bắp lên tiếng.

Bốp! Gã thứ nhất vung tay đấm vào mặt gã vừa hỏi.

- Có gì khác biệt à? – Gã nổi trận lôi đình.

- Đại… đại… đại ca đừng kích động! – Gã kia ôm mặt lên tiếng.

- Nói vô nghĩa gì nhiều thế? Đây đúng là cơ hội khó có được!

Gã thứ nhất không thèm để ý nhiều nữa, như hổ vồ mồi tiến lại gần Thượng Quan Tuyền.

Thượng Quan Tuyền mở to hai mắt, lúc cô cho rằng mình không thể thoát khỏi số phận bi thảm thì lại nghe thấy tiếng kêu đầy đau đớn của gã thứ nhất. Sau đó, cơ thể khổng lồ của hắn như vũng bùn ngã vào trong lòng Thượng Quan Tuyền.

Gã nói lắp cười ha ha lên tiếng:

- Đại... đại ca... hôm nay rốt cuộc em... cũng được mở mang tầm mắt rồi...

Gã tiếc lên muốn trêu chọc gã thứ nhất nhưng cảm thấy kỳ lạ. Gã kéo tay gã thứ nhất ra, còn chưa kịp kêu lên thì đã ngã xuống.

Một cây ngân châm lóe sáng đâm thẳng vào cổ mấy gã. Nhìn mấy người bất động nằm dưới sàn, Thượng Quan Tuyền không khó để biết bọn chúng đã mất mạng.

Cô hít sâu một hơi... rốt cuộc là ai mà lại lợi hại như vậy, lặng lẽ xâm nhập vào nơi này khiến cô không hề phát hiện ra.

Cô còn đang nghi ngờ thì một người mặc quần áo đen từ trên xà nhà nhảy xuống, khuôn mặt được bịt kín. Cô ta tiến lên cởi trói cho Thượng Quan Tuyền, sau đó giật lớp che mặt xuống.

- Cô... – Thượng Quan Tuyền kinh ngạc kêu lên.

Người mặc áo đen nhếch miệng nở nụ cười hứng thú: “Thượng Quan Tuyền, cô nợ tôi một mạng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.