Yêu Kiều Đùa Lang Quân

Chương 2




Otto đã nói mời Lâm Trình vào ăn tối cùng hai người, hơn nữa với một kẻ mặt dày như Lâm Trình, Cố Ái biết giờ chẳng còn cách nào để đuổi anh ta đi được nữa, dứt khoát im lặng không nói thêm với anh ta gì nữa, cô mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm.

Giúp Otto đi vào nhà hàng, tìm một nơi cạnh cửa sổ cùng ngồi xuống, vừa an toạ, Lâm Trình với tay vừa định lấy thực đơn đưa sang cho Cố Ái để cô gọi món trước, ai ngờ lại bị Otto giành trước lấy đi.

“Lâm tiên sinh, để tôi gọi trước.” Chỉ thấy Otto mỉm cười thản nhiên nhìn Lâm Trình, rồi sau đó nhìn một lượt qua tấm thực đơn, quay sang nhìn Cố Ái: “Ái Ái, để anh gọi cho em nhé.”

Cố Ái yêu mỉm cười: “Được.”

Dựa vào cái gì mà anh ta được quyền gọi món mà Cố Ái thích?

Lâm Trình không vui, cánh tay vươn ra thật dài đoạt lấy thực đơn trong tay Otto, tiếp theo liền thấy anh đem sang cho Cố Ái, ngữ khí có phần không tự nhiên: “Ái Ái, em muốn ăn món gì thì tự mình gọi nhé.”

“Thời gian qua ở cùng Otto, tôi đã quen ăn những món mà Otto gọi rồi.” Cố Ái nói xong, đem thực đơn mà Lâm Trình vừa đưa sang cho Otto một lần nữa.

Nhìn hai người bọn họ nhìn nhau cười đầy ăn ý, Lâm Trình cảm thấy chính mình giống như vừa bị Cố Ái vứt bỏ.

Nhưng rõ ràng anh mới là chồng của Cố Ái kia mà!

Gọi món xong, chờ phục vụ mang lên rồi, Lâm Trình cầm đũa lên mới vừa ăn một miếng cơm, lại nhìn thấy Otto ngồi đối diện gắp đồ ăn cho Cố Ái, còn dịu dàng hỏi cô xem ăn có ngon hay không.

Lâm Trình thấy Cố Ái nhai mấy miếng rồi gật đầu, vui vẻ ghé sát vào anh ta mỉm cười ôn nhu: “Rất ngon.” Dứt lời, Cố Ái dùng chiếc thìa mà mình vừa ăn múc một miếng đút cho Otto.

Làm ơn đừng ái muội, đừng tỏ ra ân ái như vậy được không?!!

Nghĩ đến từ ân ái này, Lâm Trình vô cùng buồn bực, hơn nữa nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp đút cơm cho nhau, Lâm Trình cảm giác trong người bức bối không nói thành lời.

Nắm tay siết lại, vừa nhìn thấy Cố Ái lại xúc một thìa cơm chuẩn bị đưa vào miệng mình, Lâm Trình đột nhiên cầm lấy cổ tay của cô, kéo lại gần trước miệng mình, rồi sau đó, anh ăn cơm của cô!

Nhìn bộ dạng ngây thơ của Lâm Trình, Otto lắc đầu bật cười.

Bữa cơm dùng được một nữa, Lâm Trình đột nhiên rời khỏi bàn ăn, nhìn theo bóng dáng cao lớn rời đi, Otto quay sang nhìn Cố Ái: “Đêm nay anh ta có lẽ đã phải uống một vại dấm lớn, buổi tối không chừng còn lăn qua lăn lại cả đêm không ngủ nổi.”

“Là anh ta tự làm tự chịu, đáng đời!”

Otto lắc đầu cười: “Khổng Tử viết, chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi, không sai chút nào!”

Otto mới vừa nói xong, lại nghe thấy Cố Ái nhẹ nhàng bồi thêm một câu: “Ai biết được anh ta đang ghen thật sự hay là thấy em có người mới thì cảm thấy không cam lòng mới làm vậy.”

Rốt cuộc trong lòng Lâm Trình có cô hay không? Anh ta thật sự yêu cô đến thế sao?

Nhìn theo hướng Lâm Trình rời đi, Cố Ái nhíu mày: Đột nhiên anh ta bỏ đi là muốn đi đâu?

Lúc này trong lòng cô không hiểu sao trở nên trống rỗng, tâm tình trùng xuống, bữa tối cũng không còn hứng thú ăn nữa.

Thế nhưng chỉ năm phút đồng hồ sau, lại thấy Lâm Trình đột nhiên quay về.

Nhìn thấy anh xuất hiện, cảm giác mất mát vừa rồi của Cố Ái trong nháy mắt không còn tung tích, vị giác dường như cũng đã quay trở lại.

Cô oán giận ở trong lòng tự mắng mình một tiếng, thế nhưng vẫn bị anh làm nhiễu loạn tâm tình.

Lâm Trình ngồi xuống ước chừng được một phút đồng hồ, Cố Ái bỗng thấy có người đưa bánh sinh nhật đến bàn ba người, hơn nữa, bên cạnh còn để một bó hoa hồng nhung thật lớn.

Cố Ái chợt như bừng tỉnh, hiểu được vừa rồi Lâm Trình ra ngoài để làm gì.

Anh vẫn còn nhớ hôm nay là sinh nhật của cô, nghĩ như vậy, khóe miệng Cố Ái khẽ cong lên, nhưng khi bắt gặp Lâm Trình mỉm cười với mình, khóe miệng Cố Ái lập tức trở lại như cũ, chỉ đáp lại anh một cái nhìn lạnh nhạt.

Bánh sinh nhật Lâm Trình đã mua, sau khi ba người dùng bữa tối xong, Cố Ái thổi nến cầu nguyện xong liền cắt bánh.

Bánh ăn rất ngon, là hương vị mà cô vẫn thích, nhìn Lâm Trình vẫn cười tủm tỉm với cô, Cố Ái nhìn sang nơi khác giả vờ anhg giọng: “Bánh ăn cũng không tệ lắm.”

Giữa buổi, Cố Ái đi vào toilet rửa tay, đến khi cô quay trở lại, bỗng nhìn thấy Lâm Trình đang đứng ở bên cạnh Otto luống cuống tay chân bận rộn làm gì đó.

Cô nghi hoặc nhướng mày, khi đến gần mới biết được, thì ra trong lúc cô vào toilet, Lâm Trình muốn uống trà, vì vậy đã gọi một ấm trà nóng. Rồi sau đó không biết như thế nào, Lâm Trình thế nhưng làm ly trà đổ vào cánh tay Otto.

Bây giờ đang là mùa đông, Otto cũng mặc nhiều quần áo, nên vết bỏng không mấy nghiêm trọng, nhưng nhìn chỗ cánh tay, vẫn thấy bị đỏ một mảng lớn.

Nhìn cánh tay đỏ bừng của Otto, lại nghĩ Lâm Trình nhân lúc cô rời đi cố tình gọi trà thật nóng, cơn giận của Cố Ái đột nhiên bùng lên, hai mắt nhìn Lâm Trình trừng trừng: “Lâm Trình, anh cố ý phải không?”

“Cố ý?” Lâm Trình không nghĩ Cố Ái sẽ nói như vậy, anh cười lạnh: “Cố Ái, thì ra ở trong mắt em anh là người như vậy.”

Nhìn Lâm Trình, hai người đối diện, Cố Ái trầm mặc đột nhiên không biết nên nói gì…

Nhưng trong giây lát, Cố Ái khẽ nhíu mày, dựa vào cái gì mà cô phải tin tưởng anh ra không phải cố ý? Ba năm trước, cô từng nghĩ anh ta thật lòng yêu cô, sẽ ở bên cô cả đời, nhưng kết quả thế nào, anh ta vốn dĩ chỉ lợi dụng cô mà thôi!

Cả giận, Cố Ái đột nhiên nói: “Ở trong mắt tôi anh chính là người quá đáng như vậy. Lâm Trình, anh có biết vừa rồi tôi đã ước gì không? Nguyện vọng sinh nhật của tôi chính là từ nay về sau anh biến mất khỏi cuộc sống của tôi, càng xa càng tốt, tốt nhất là cả đời này cũng không phải gặp lại anh lần nào nữa.”

Cả đời cũng không muốn nhìn thấy anh.

Nghe cô nói như vậy, Lâm Trình chỉ cảm tim mình đau nhói, lại nhìn cô và Otto thân thiết với nhau, Lâm Trình vô thức gật đầu: “Tôi hiểu rồi.” Anh nói xong liền xoay người rời đi.

Nhìn anh đi khỏi nhà hàng, Cố Ái vội vàng cúi người xuống, cẩn thận xem vết thương của Otto: “Anh không sao chứ?”

“Anh không sao, bây giờ người có chuyện là em mới đúng.” Otto đột nhiên đưa tay đặt lên ngực trái của cô: “Lúc nói lời tổn thương anh ta, nơi này có đau không?”

Cố Ái ngẩn người.

Nơi đó sao?

Cô chỉ thấy tim mình đau đớn vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.