Yêu Không Lối Thoát

Chương 7




Bắc quốc, Hung Nô, phủ vương gia...

Khoảng sân thuộc địa phận Cấm lâu vẫn tắm mình dưới ánh mặt trời ấm áp, dường như tất cả ánh sáng trên thế gian đều tập trung soi rọi xuống nơi này vậy.

Thời gian ở nơi này có chút chậm hơn so với miền Nam nên giờ này mới là lúc hoa đào nở rộ, tạo thành một khung cảnh vô cùng diễm lệ. Mấy cánh hoa đào rụng xuống được bàn tay Hách Liên Ngự Thuấn đón lấy, khiến mùi hương hoa như dính dấp trên da thịt hắn. Hách Liên Ngự Thuấn ngồi ngay ngắn trên ghế đá, phía sau lưng là dải rừng đào cực kỳ đồ sộ.

Hắn ngồi, còn Hổ Mạc thì đứng phía sau. Dáng vẻ của họ giữa một không gian tĩnh lặng thế này tạo thành một cảnh tượng rất khác thường, còn có chút không hợp với ánh nắng rạng ngời buổi sớm.

Thật lâu sau, Hách Liên Ngự Thuấn mới mở miệng, dáng vẻ có chút suy tư của hắn khiến người ta tưởng như có thể nắm bắt được suy nghĩ của hắn nhưng đến tột cùng lại không cách nào đoán biết được.

“Tình hình sao rồi?”

Hổ Mạc tiến lên một chút, cung kính thưa, “Vương gia, nghe thám tử hồi báo, đã thất thủ!”

Ngón tay thon dài của Hách Liên Ngự Thuấn bỗng dùng sức nghiền một chút, cánh hoa đào hắn đang đùa bỡn trong tay lập tức nát vụn. Hắn nhếch môi, nở nụ cười âm trầm, “Mấy kẻ đó chẳng phải cao thủ của Hung Nô hay sao?”

Hổ Mạc khẽ thở dài một hơi, “Vâng, nhưng đáng tiếc vẫn thất bại quay về!”

“Xem ra bản vương đã coi thường bản lãnh của Dạ Nhai Tích rồi!” Hách Liên Ngự Thuấn đứng dậy, chậm rãi đi về phía rừng đào. Khung cảnh thơ mộng trước mắt khiến nét mặt hắn hơi giãn ra, “Có tìm hiểu được gì về võ công của Dạ Nhai Tích hay không?”

“Bẩm vương gia, Dạ Nhai Tích rõ ràng đã hạ thủ lưu tình, chỉ đánh lui mấy cao thủ Hung Nô mà thôi. Người này võ công thâm sâu khó lường, nội lực cực kỳ thâm hậu. Tuy mấy kẻ hành thích kia bị trọng thương nhưng không đến nỗi chí tử, điều đó cho thấy võ công của Dạ Nhai Tích đã đến mức xuất thần nhập hoá, thu phóng tự nhiên.” Hổ Mạc vẫn luôn đi theo sau Hách Liên Ngự Thuấn, lập tức bẩm báo.

Hách Liên Ngự Thuấn nghe vậy liền dừng bước, trong mắt chợt dâng lên ý cười, “Nói vậy thì hắn cũng có thể xem như đối thủ của bản vương.”

“Vương gia, không biết người định thế nào ạ!”

“Làm thế nào ư?” Nét cười trên môi Hách Liên Ngự Thuấn càng rộng mở, “Yên lặng quan sát thôi. Hiện giờ còn có người quan tâm đến việc này hơn chúng ta nhiều. Chẳng bằng ngồi xem náo nhiệt chẳng phải tốt hơn sao?”

“Vương gia, lần này công chúa gặp chuyện có phải do nhị vương tử làm hay không?” Hổ Mạc dứt khoát hỏi rõ nghi vấn trong lòng.

Hách Liên Ngự Thuấn cười lắc đầu, “Nhị vương tử tuy rằng làm việc lỗ mãng, nhưng dù sao hắn vẫn có chút đầu óc. Sao hắn có thể phái người trừ bỏ công chúa và những người bên cạnh cô ta chứ? Một khi công chúa ngộ hại, hắn sẽ trở thành đối tượng bị tình nghi nhất, ngươi cho rằng hắn ngu ngốc vậy sao?”

Hổ Mạc nghe xong thì toàn thân liền khẽ run lên.

“Vương gia, vậy thuộc hạ thực sự nghĩ không ra rốt cuộc là kẻ nào gây ra chuyện đó. Thuộc hạ nghe nói nhị vương tử có quan hệ rất tốt với Oanh Hồng cô nương. Nhưng Thiền Vu sao có thể nhận một nữ tử thanh lâu làm con dâu của hoàng gia chứ? Nhị vương tử bề ngoài không phản đối chuyện hoà thân, nhưng sau lưng cũng bị Oanh Hồng cô nương náo loạn nhiều lần. Nói không chừng nhị vương tử sẽ mạo hiểm cũng nên. Chỉ cần công chúa bất ngờ chết trên đường, hắn cũng không phải tiếp tục việc hoà thân nữa. Dù sao đó cũng là cách mà vương gia cùng Thiền Vu nghĩ ra, hắn đâu chịu yên lặng nghe theo được?”

Hách Liên Ngự Thuấn quay đầu nhìn Hổ Mạc, từ trong đáy mắt nổi lên ý tán dương, “Hổ Mạc, ngươi suy nghĩ ngày càng chu toàn đấy. Nhưng ngươi đã quên mất một chuyện quan trọng nhất.”

Hổ Mạc sửng sốt ngớ người, “Xin vương gia khai sáng!”

Mấy cánh hoa đào nhẹ nhàng bay qua, Hách Liên Ngự Thuấn giơ tay đón lấy mà cánh hoa kia dường như cũng không có ý né tránh vận mệnh sẽ rơi vào trong tay hắn. Nhìn cánh hoa mềm mại trong lòng bàn tay, Hách Liên Ngự Thuấn khẽ mỉm cười, vô thức nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn đang cố tỏ ra trấn tĩnh của Sở Lăng Thường thì nét cười trong mắt lại càng đậm.

“Một người dù có nguỵ trang thế nào thì bản tính vẫn không thể thay đổi.” Hắn chậm rãi nói với Hổ Mạc ở phía sau, “Nhị vương tử kia tuy rằng vương vấn Oanh Hồng cô nương, nhưng chỉ là tham luyến sắc đẹp của cô ta mà thôi. Vu Đan là kẻ đa tình, lại cực kỳ ham mê nữ sắc. Hắn giữ Oanh Hồng kia lại bên người cũng chỉ khoảng hai năm nay mà thôi. Nghĩ lại xem, đối với hắn, một công chúa Đại Hán sao lại không có sức hấp dẫn hơn một nữ tử phong trần chứ?”

Lúc này Hổ Mạc mới giật mình. Tuy rằng ở trên chiến trường là một dũng tướng nhưng đối với những chuyện liên quan tới sự tính toán tỉ mỉ thế này thì Hổ Mạc vẫn còn nhiều khiếm khuyết. Mượn nhị vương tử Vu Đan mà nói, theo như phân tích của Hách Liên Ngự Thuấn thì hắn luôn luôn theo đuổi nữ sắc, đây là thiên tính không cách nào thay đổi được. Nhớ trước kia, hắn còn mê luyến Đề Nhã quận chúa, nhưng sau đó bị Oanh Hồng mê hoặc liền quên luôn Đề Nhã. Cho nên đối với người mới mẻ như công chúa Đại Hán, sao hắn có thể vì Oanh Hồng mà cự tuyệt chứ?

Nghĩ một hồi, hàng lông mày của Hổ Mạc lại nhíu chặt lại, “Vương gia, thuộc hạ thực không hiểu, nếu không phải do nhị vương tử làm thì rốt cuộc ai mới là người xuống tay với công chúa?”

Gương mặt Hách Liên Ngự Thuấn lúc này cũng dâng lên một nét suy tư, ánh mắt cũng hơi nheo lại, “Chỉ sợ là không phải đơn giản đối phó với công chúa như vậy!”

“Ý của vương gia là…?”

“Là có người, không muốn để Dạ Nhai Tích đến Hung Nô.” Hách Liên Ngự Thuấn thản nhiên nói.

Hổ Mạc lại càng sửng sốt, “Mục đích của kẻ đó là Dạ Nhai Tích sao? Vậy thuộc hạ lại càng hồ đồ. Vương gia lúc trước luôn hoài nghi nhị vương tử đã độc chết Hàn Thiền Tử, nay lại có người rình rập Dạ Nhai Tích như vậy, mà kẻ đó cũng không phải Nhị vương tử, vậy…”

“Rất đơn giản, chỉ cần công chúa Đại Hán ngộ hại, ngoại trừ Nhị vương tử gặp khó khăn thì người bất lợi nhất chính là Dạ Nhai Tích. Tuy Dạ Nhai Tích không phải người trong triều đình, hắn cũng không cần về cung phục mệnh, cũng không cần tới Hung Nô nữa. Nhưng dù sao hoà thân cũng là việc làm khiến quan hệ giữa Đại Hán và Hung Nô dịu đi đôi chút. Kẻ giấu mặt đó muốn dùng một hòn đá ném trúng hai con chim, một kế hoạch chu đáo như vậy, sao Vu Đan có thể nghĩ ra chứ?” Hách Liên Ngự Thuấn hừ lạnh một tiếng, trong mắt lại dâng lên sự phức tạp.

“Chỉ tiếc người đứng sau lưng thao túng hết thảy này lại quên mất một chuyện, đó là Dạ Nhai Tích nhất định sẽ nghĩ cách tới được Hung Nô.”

Hổ Mạc nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Bởi vì Dạ Nhai Tích muốn nói cho Sở cô nương chuyện liên quan đến việc Hàn Thiền Tử ngộ hại?”

“Không! Lăng Thường từ trước khi bị bản vương bắt được thì đã biết chuyện đó rồi!” Hách Liên Ngự Thuấn thản nhiên nói.

Hổ Mạc lúc này mới cảm thấy khiếp hãi, hắn không nghĩ tới Sở Lăng Thường trông bề ngoài mềm mại yếu ớt như vậy nhưng lại có thể che dấu tâm tư sâu kín đến thế.

“Vương gia, vậy…”

“Kẻ đứng sau tất cả chuyện này đã quên rằng Dạ Nhai Tích tuyệt đối sẽ không ngồi yên không quản đến Sở Lăng Thường. Có lẽ kẻ đó muốn trì hoãn kế hoạch của Dạ Nhai Tích nhưng mà Dạ Nhai Tích sẽ rất nhanh chóng tìm tới nơi này.”

Tâm tư Hổ Mạc khẽ run lên, nhẹ giọng nói, “Vương gia, xem ra mọi chuyện sẽ rất nhanh chóng có sự chuyển biến.”

Hách Liên Ngự Thuấn khẽ cười, thong dong bình thản lên tiếng, “Có chuyển biến vẫn tốt hơn là không có chút chuyển biến nào!”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, đem hàng vạn cánh hoa tung bay theo gió.

***

Đây là lần đầu tiên Sở Lăng Thường đi vào hoàng thành. Mặc dù nơi này không lớn như Hán cung nhưng mỗi nét kiến trúc đều mang đậm khí chất cường hãn phương Bắc. Khắp các điện đều có thị vệ tuần tra với những thanh trường mâu dài nhọn hoắt, phản chiếu lên những tảng đá xanh còn có thể thấy bóng dáng của đám cung nữ. Bọn họ vừa nói vừa cười, thậm chí trước mặt người khác cũng không chút kiêng kỵ. So với vẻ nghiêm túc ở Hán cung thì nơi này thực có thêm vài phần nhân khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.