Yêu Không Lối Thoát Hoắc Anh Tuấn

Chương 674




Bầu trời mây đen che kín, trong thời tiết ngột ngạt như vậy, cũng khiến người có loại dự cảm chẳng lành, giống như sẽ có chuyện gì không tốt sắp xảy ra.

Đối với phần lớn người mà nói, thời tiết như vậy sẽ khiến bọn họ cảm thấy hoảng hốt, nhưng mà đối với mấy người này mà nói, những ngày qua quả thực là tuyệt vọng vô cùng.

Không có! Không có! Không có! ! !

Khắp nơi đều không có bóng dáng của Phượng Tĩnh Xu! Mặc kệ bọn họ điên cuồng tìm kiếm thế nào, cũng không tìm được nàng! Ngay cả Tuân Thư vốn nên đi theo đám bọn họ cũng không thấy đâu!

Một đám nam nhân tựa như con thú bị vây khốn, bồn chồn không yên đi qua đi lại trong lều, vẻ mặt lo lắng và hoảng loạn.

"Một người đang yên lạnh tại sao lại đột nhiên biến mất!?" Lòng Hoa Ngọc Dung như lửa đốt lớn tiếng hỏi, giống như là đang hỏi người khác, hoặc như là đang hỏi mình.

Nghe vậy, vẻ mặt mấy nam nhân bên trong lều khác nhau.

Ánh mắt Tĩnh Ảnh trầm xuống, sắc mặt càng thêm căng thẳng, động tác lật giấy càng nhanh hơn, trên giấy là từng tin tức hồi báo, đến từ các nơi bốn nước.

Phượng Duy Tĩnh chưa bao giờ bộc lộ ra vẻ lạnh lẽo ở trước mặt Phượng Tĩnh Xu cùng với mấy nam nhân mà hắn thừa nhận, cũng càng lúc càng khiến người cảm thấy lạnh lẽo, trên người hắn ngày càng tản ra ý lạnh, ngay cả mấy người bên cạnh cũng cảm thấy không chịu nổi. Tin tưởng nếu lại không thấy Phượng Tĩnh Xu nữa, hắn nhất định sẽ biến thành một bức tượng gỗ bị đóng băng lạnh lẽo.

Mà Văn Nhân Tĩnh Phong luôn luôn chăm chút đã quen, lại yên tĩnh khác thường, chỉ vùi trong ghế, cà lơ phất phơ mà vuốt vuốt mái tóc đen của mình. Di@en*dyan(lee^qu.donnn) Nhìn hắn tựa như không thay đổi gì, giống như không chút nào chịu ảnh hưởng từ việc Phượng Tĩnh Xu mất tích, nhưng bọn lính đi theo bọn họ tới đê Mịch La cũng cảm thấy, người đàn ông này càng ngày càng yêu mị, mức độ mị hoặc, ngay cả nam nhân cũng sẽ không cẩn thận bị hắn câu hồn đi. Chỉ là nét mặt kia càng xinh đẹp, đáy mắt lại càng điên cuồng.

Vẻ mặt Phượng Hàm Tiếu cũng sốt ruột, đứng ngồi không yên, "Nơi có thể tìm cũng đã tìm rồi, nhưng vẫn không có bóng dáng của tiểu Tĩnh, có thể nàng. . . . . ."

"Ầm!" Phượng Hàm Tiếu vừa dứt lời, cái bàn gỗ bên trong trướng đã vô tội bị hủy.

"Câm miệng! Xu sẽ không xảy ra chuyện!" Tĩnh Ảnh lãnh khốc hơi nhếch môi, căm hận nói với Phượng Hàm Tiếu.

Kim Bích Đạc ở một bên vẫn yên lặng đột nhiên nói, chỉ là hắn bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân (câu đầy đủ là “thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi trùng thiên; bất minh tắc dĩ, nhất minh kính nhân”, có nghĩa bình thường không làm thì thôi, một khi làm thì khiến người kinh ngạc), dọa tâm hồn đám người đều tan: "Tiểu Kim Khố. . . . . . có thể đã phi thăng thành tiên, bỏ chúng ta lại rồi không!?"

Câu nói đầu tiên khiến bầu không khí vốn ngột ngạt nhất thời đông lạnh, trong lúc nhất thời không khí bên trong lều vô cùng rét lạnh.

Thành tiên. . . . . . Thành tiên. . . . . .

Có không? Nàng sẽ phi thăng thành tiên, bỏ lại bọn họ mặc kệ sao! ?

Mặc dù nàng từng nói sẽ không rời khỏi bọn họ, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy lo lắng. . . . . . Đặc biệt là ở vào thời điểm này, tìm khắp bốn nước, cũng không thấy bóng dáng của nàng, chỉ có thể nói, nàng đã không có ở phàm trần. . . . . .

Yên lặng, trướng mành rũ xuống được một bàn tay nhỏ bé vén lên, một bóng dáng mảnh khảnh nâng mâm gỗ thức ăn còn bốc hơi nóng đi vào.

"Các ngươi sao vậy?" Vừa tiến đến đã nhận thấy được bầu không khí kỳ lạ bên trong lều, Tịch Thấm Nhụy không khỏi quan tâm hỏi.

"Biểu ca, các người. . . . . ." Nâng mâm, Tịch Thấm Nhụy có chút lo sợ, những nam nhân trước mặt này, thái độ thật dọa người! Dieenndkdan/leeequhydonnn Trong ngày thường đều là bộ dáng trò chuyện vui vẻ, coi như vậy, cũng thì cũng chỉ là nét mặt không biểu cảm, nàng chưa từng thấy sắc mặt bọn họ xanh mét như vậy, giống như đã xảy ra chuyện gì, tước đoạt hơi thở của bọn hắn, khiến bọn họ từ từ chết đi.

"Tĩnh nhi sẽ không như vậy!" Phượng Duy Tĩnh tản ra sự rét lạnh, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng.

"A!"

"Cạch!"

Tịch Thấm Nhụy bị tiếng hô bất thình lình của Phượng Duy Tĩnh dọa sợ, cái mâm trong tay cũng theo đó rơi trên mặt đất, phát ra tiếng trong trẻo.

"A! Ta nói, tiểu vương gia, có thể làm phiền ngươi nhỏ giọng chút được không? Ngươi nhìn thử, cô nương nhà người ta cũng bị ngươi dọa sợ !" Văn Nhân Tĩnh Phong vẫn nằm trên ghế mềm, yêu kiều mềm giọng cười đùa, chỉ là bàn tay cầm sợi tóc, đã trở nên trắng nhợt.

Nếu là lúc trước, gặp phải tình huống như thế, Hoa Ngọc Dung nhất định là người đầu tiên xông lên an ủi tiểu thư bị giật mình, tài tử phong lưu, thương hoa tiếc ngọc!

Nhưng hôm nay, hắn lại giống như biến thành người khác, thờ ơ hờ hững, vẻ mặt trắng bệch, chán nản ngã ngồi ra.

"Biểu ca. . . . . ." Tịch Thấm Nhụy biết mình sai lầm đã chọc cho những nam nhân này không hài lòng, những ngày qua nàng đi theo đám bọn họ tới đê Mịch La, tận mắt thấy bộ dạng của bọn họ sau khi phát hiện Phượng Tĩnh Xu biến mất, cũng cùng rất nhiều binh lính bị gió quét, mà nàng tương đối may mắn, vì nàng có một biểu ca có thể ngăn cản ở phía trước giúp nàng.

Quả nhiên, vừa thấy Tịch Thấm Nhụy bị dọa, Kim Bích Đạc lập tức kiếm cớ để nàng đi: "Thấm Nhụy, để cơm rớt rồi, muội cứ đi lấy một bình trà nóng, rót thêm cho chúng ta trước đi!"

"Vâng!" Tịch Thấm Nhụy lấy được đặc xá, như trút được gánh nặng thu thập chén vỡ nhanh chóng chạy ra ngoài.

Tịch Thấm Nhụy thoát được rồi, nhưng các nam nhân bị đâm đau cũng không định bỏ qua cho Kim Bích Đạc.

Phượng Hàm Tiếu lạnh lẽo nói với Kim Bích Đạc: "Lời vừa rồi của ngươi có ý gì? Ngươi thật sự cho rằng tiểu Tĩnh sẽ bỏ chúng ta lại bay lên thành tiên sao?"

"Ta. . . . . ." Kim Bích Đạc vừa muốn mở miệng giải thích, Văn Nhân Tĩnh Phong chỉ sợ thiên hạ không loạn ngắt lời hắn.

"A! Ta nói, vào lúc này chúng ta cũng không cần phải ngăn giữ đê lớn nữa, mỗi một người sao không chết đuối, cứ như vậy biến thành cô hồn dã quỷ, tự do tự tại không tốt sao? Có lẽ còn có thể bay khắp nơi để tìm, rốt cuộc con mồi nhỏ mất tích của chúng ta mất tích đã chạy đi nơi nào?"

"Tĩnh Phong!" Phượng Duy Tĩnh lạnh lùng kêu một tiếng, "Câm miệng của ngươi lại! Tĩnh nhi sẽ không như vậy! Bây giờ điều nàng để ý nhất chính là dân chúng gặp tai hoạ, ngươi còn lấy chuyện này mà giỡn, coi chừng nàng biết sẽ không tha thứ cho ngươi!"

Một câu nói kích thích Văn Nhân Tĩnh Phong, hắn "vèo" một cái vọt lên từ trên ghế, "Không tha thứ? Không tha thứ thì không tha thứ! Ngươi bảo nàng đến không tha thứ cho ta đi!" Một đầu tóc đen cuồng loạn xõa ra ở phía sau, "Hừ! Chỉ sợ bây giờ còn không biết nàng ở nơi nào nữa! Nếu nàng thật sự xuất hiện ở trước mặt của ta, coi như để cho ta quỳ rửa chân cho nàng cũng được! Ngươi nói nàng ở nơi đâu? Nàng còn có cơ hội không tha thứ cho ta sao! ?"

Văn Nhân Tĩnh Phong kích động đến bắt đầu nói xằng nói bậy, từ khi mất đi hành tung của Phượng Tĩnh Xu tới nay, lo lắng đè nén trong lòng hắn lập tức bộc phát ra.

Đột nhiên, một làn gió lạnh luồn vào trong lều, vang lên một tiếng cười không nhẹ không nặng, tiếp đó, một giọng nói khiến bọn họ ngay cả nằm mơ cũng muốn nghe vang lên: dinendian.lơqid]on "Con mồi của ta muốn tự mình đưa tới cửa rửa chân cho thợ săn, thợ săn ngồi hưởng thụ há có thể không nể mặt?"

Giọng nói trong trẻo ùa vào trong tai, đầu tiên là mọi người kinh ngạc, tiếp đó sững sờ, ngay sau đó biến thành mừng như điên.

"Tĩnh nhi!"

"Xu!"

"Tĩnh Tĩnh!"

"Con mồi nhỏ!"

"Tiểu Tĩnh!"

"Tiểu Kim Khố!"

Mấy tiếng kinh hô đồng thời vang lên ở trong lều, ngay sau đó, một đám nam nhân lấy tư thế hung mãnh hổ đói bổ nhào dê ào về phía Phượng Tĩnh Xu.

"Tĩnh nhi! Nàng không sao chứ! ?" Phượng Duy Tĩnh khẩn trương kiểm tra đầu tiên, còn chưa có sờ đủ, đã bị Tĩnh Ảnh kéo ra.

"Xu!" Nói cái gì cũng nhiều lời, hắn chỉ ôm nàng thật chặt.

Còn chưa ôm đủ, lại bị Hoa Ngọc Dung lôi đi, mà Văn Nhân Tĩnh Phong tận dụng mọi thứ, vội vàng dính vào, "Con mồi nhỏ! Nàng đã chạy đi đâu? Hại người ta cho rằng nàng không quan tâm bọn ta nữa đó!"

Văn Nhân Tĩnh Phong còn chưa có dính chặt, người lại bị Kim Bích Đạc kéo xuống, mà Hoa Ngọc Dung lại học cái chiêu tận dụng mọi thứ kia, như gấu ôm lấy: "Tĩnh Tĩnh! Ta lo lắng cho nàng gần chết!"

Không đợi hắn nước xong, Kim Bích Đạc lại đá một cước, đẩy ngã một gốc hoa đào, ở lúc Hoa Ngọc Dung "ai da" một tiếng lảo đảo, thì lại lấy tư thế không thể đỡ nhào tới, ôm Phượng Tĩnh Xu vào lòng, "Tiểu Kim Khố! Cuối cùng nàng cũng trở lại! Nàng mà không về, chúng ta sẽ sụp đổ mất!"

Hoa Ngọc Dung bị đạp, cắn răng nghiến lợi đưa cành hoa đào ra, hung hăng đâm hông của Kim Bích Đạc. Hừ! Cho ngươi đạp ta này!

"A!" Kim Bích Đạc bị đâm trúng nhảy dựng lên, cái nhảy này, lại để cho Phượng Hàm Tiếu vẫn nhìn chằm chằm bắt được cơ hội, vội vàng tới ôm nàng vào trong ngực, "Tiểu Tĩnh! Nàng làm sao vậy? Nàng không sao chứ?"

Từ khi Phượng Tĩnh Xu bị bọn họ nhào tới, đã bắt đầu hối hận, tại sao nàng tại sao phải nhiều chuyện lên tiếng chứ? Dẫn tới một đám nam nhân như lang như hổ, từng người một ôm không xong, từng lời nói đều rất kỳ lạ, cho đến khi đến lượt Phượng Hàm Tiếu, sao lại nghe thành giống như nàng gặp phải chuyện gì, người bị thương nặng vậy. . . . . .

Lúc này, Phượng Duy Tĩnh đột nhiên hỏi một câu: "Tĩnh nhi! Mấy ngày nay rốt cuộc nàng đi nơi nào?"

Một câu nói nhất thời khiến các nam nhân kích động yên tĩnh lại.

Bọn họ cũng mở cố chấp cặp mắt nhìn Phượng Tĩnh Xu, muốn biết những ngày qua đến cuối cùng nàng đã đi nơi nào? Da.nlze.qu;ydo/nn Tại sao bọn họ đều không tìm được nàng? Mà giờ khắc này nàng lại đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, khiến bọn họ không kinh ngạc cũng khó.

Rốt cuộc Phượng Tĩnh Xu tránh ra khỏi đám mỹ nam "ôn nhu hương", vội vàng hít sâu một hơi trước.

Đợi sau khi tất cả mọi người bình tĩnh lại, Phượng Tĩnh Xu mới quay đầu lại, lôi kéo tay Phượng Hoàng nói: "Đã để mọi người lo lắng, ta không sao, chỉ là mấy ngày nay lên Thiên Đình một chuyến."

Thiên Đình!?

Vừa nghe đến hai chữ này, sắc mặt của mấy nam nhân cũng bị dọa sợ đến trắng bệch.

Đối với người khác mà nói, đến Thiên Đình chính là phúc phận đã tu luyện mấy đời, nhưng mà đối với bọn họ mà nói Thiên Đình lại như là cơn ác mộng.

"Làm sao nàng biết đến Thiên Đình? Nàng lên Thiên Đình làm gì!? Có phải nàng không quan tâm bọn ta nữa rồi!?" Văn Nhân Tĩnh Phong nhảy dựng lên hét lớn.

Những người khác cũng mang vẻ mặt ảm đạm, trong mắt tỏa ra sự lo lắng.

"Mọi người nói đi đâu vậy!" Phượng Tĩnh Xu cau mày, nhìn trước mắt một đám nam nhân thiếu hụt cảm giác an toàn cực độ, "Ta không có không nhớ mọi người, ta chỉ là lên Thiên Đình thỉnh cầu Ngọc đế và Vương Mẫu giúp chúng ta tránh tai họa mà thôi."

Thấy bọn họ vẫn không yên lòng, nàng rốt cuộc giơ tay lên nói: "Phượng Tĩnh Xu ta thề ở đây, nếu như vậy một ngày ta bỏ các nam nhân của ta phi thăng thành tiên, khiến ta phi thăng không được, còn chịu phải hình phạt bị thiên lôi đánh. . . . . ."

"Đừng nói!"

Lời còn chưa nói hết, đã bị sáu bảy cái tay chặn miệng.

"Lần này mọi người tin rồi chứ? Nên an tâm rồi chứ?" Phượng Tĩnh Xu nghiêm túc nhìn bọn họ, cho đến khi mấy người cũng xấu hổ cúi thấp đầu xuống.

Thật là! Sao nam nhân còn khó trị hơn nữ nhân vậy, còn phải thề? Thì ra là nam nhân cũng tin tưởng hả?

Phượng Duy Tĩnh không được tự nhiên nói sang chuyện khác, "Vậy, Tĩnh nhi, nàng lên Thiên Đình đi cầu Ngọc đế, kết quả thế nào?"

Nói đến chỗ này, lòng Phượng Tĩnh Xu trầm xuống, dieendaanleequuydonn "Không được, Ngọc đế nói rồi, Thiên Đình không thể nhúng tay, nếu không sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng."

"Vậy nói tất cả đều phải dựa vào chúng ta?"

"Đúng! Chỉ có thể dựa vào chúng ta. . . . . ." Phượng Tĩnh Xu thở dài. Vốn tưởng rằng có pháp thuật của bản thân, chuyện này hẳn sẽ rất dễ giải quyết, sau lại tìm tới Thiên Đình, lại cho là có hy vọng, ai biết. . . . . .

Lên tinh thần, Phượng Tĩnh Xu lập tức tiến vào chủ đề, "Tình huống bây giờ thế nào rồi?"

"Chúng ta giữ lại đồ của nàng, theo Hắc Linh Lung dạy đã đặt bao cát rồi, chỉ là, nàng đã có pháp thuật, tại sao không trực tiếp. . . . . ." Phượng Hàm Tiếu vừa nói, vừa không hiểu hỏi.

"Đợt tai họa này, hoàn toàn phải dựa vào tự chúng ta, bất kỳ pháp thuật nào cũng không thể sử dụng. . . . . . Nếu không ta đã sớm có thể ngăn cản . . . . ." Phượng Tĩnh Xu lắc đầu giải thích.

"Ta đã mất tích mấy ngày rồi?" Nàng hỏi.

"Sắp năm ngày rồi."

Năm ngày! ? Vậy không phải nói, còn có một ngày sao, đê Mịch La sắp không chịu nổi sao! ?

Sắc mặt của Phượng Tĩnh Xu lại trầm trọng thêm một phần.

"Bây giờ chúng ta không thể ngồi ở chỗ này nữa! Chúng ta phải thi chạy với thời gian, nhất định phải bảo vệ đê Mịch La!" Quyết định chủ ý, Phượng Tĩnh Xu lập tức đứng lên, "Từng người chúng ta sẽ lấy mấy vạn bộ áo phao ra, lập tức phân phát xuống, mỗi người một cái! Ít nhất ở lúc nguy cơ áo cứu sinh còn khả năng cứu về một cái mạng! Bắt đầu từ bây giờ, mọi người phải tranh thủ thời gian, bảo vệ đê lớn!"

"Rõ!" Hạ mệnh lệnh xuống, mọi người cũng không ở nói thêm gì nữa, lập tức đi thi hành.

"A! Công chúa!" Cửa lều vải, truyền đến một tiếng kêu kinh ngạc.

Phượng Tĩnh Xu quay đầu, nhìn thấy Tịch Thấm Nhụy yếu đuối đang mang vẻ mặt giật mình đứng ở nơi đó.

"Sao ngươi cũng theo kịp rồi?" Nàng nghênh đón.

"Ta. . . . . . Ta không yên lòng biểu ca. . . . . ." Tịch Thấm Nhụy ngập ngừng nói.

Thấy nàng có chút xấu hổ, còn có chút hèn nhát, Phượng Tĩnh Xu an ủi: "Tình huống bây giờ khẩn cấp, nếu không ngươi rút trước?"

"Không!" Tịch Thấm Nhụy kiên định lắc đầu, "Ta muốn cùng mọi người đối mặt với cục diện tàn khốc này!"

Thấy nàng kiên định như vậy, Phượng Tĩnh Xu không khỏi tán thưởng nàng. Die nd da nl e q uu ydo n "Vậy cũng tốt! Chỉ là ngươi nhất định phải theo sát ta, nếu không có thể sẽ có nguy hiểm."

"Tốt! Cám ơn người!" Tịch Thấm Nhụy mừng rỡ nói với nàng.

Chỉ là, theo sát nàng cũng không có nguy hiểm sao?

Việc đời cũng không hoàn toàn như vậy. . . . . .

Lời editor: chỉ trách lần này Phượng Tĩnh Xu quá mất cảnh giác với người mà Tĩnh Xu không ngờ tới nhất, đã tin tưởng nhầm người, cuối cùng đã để xảy ra kiếp nạn sau này, khiến một người phải ra đi tạm thời, sắp tới sẽ rất buồn đó, mọi người cùng đón chờ nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.