Yêu Không Lối Thoát Hoắc Anh Tuấn

Chương 205




Ngày hôm sau, hai người rửa mặt xong liền đến phòng chính chào hỏi Tiết thị với Lâm lão gia.

Tiết thị vừa thấy Thanh Liễu liền nhìn kỹ, chợt nói: “Ta nói mà, hôm qua thấy Thanh Liễu đã cảm thấy có hơi khác, có điều hôm qua ánh nến mờ nên nhìn không rõ lắm, bây giờ mới biết hóa ra là chải tóc mái lên. Phải làm vậy sớm hơn mới phải, nhẹ nhàng thoải mái, xinh đẹp hơn bao nhiêu, ta cũng không biết Thanh Liễu của chúng ta là mặt trái xoan xinh xắn nhất đấy!”

Lâm Trạm nhanh chóng tranh công với Thanh Liễu, “Vợ nàng xem đi, ta nói không sai chứ.”

Mặt Thanh Liễu nóng lên, hơi ngượng ngùng cúi mặt xuống.

Mấy người nói chuyện chốc lát, lại cùng nhau đến phòng Tiết lão thái thái thỉnh an.

Tiết lão thái thái nhìn một vòng, nói: “Du nhi còn chưa dậy à?”

Tiền thị bất đắc dĩ nói: “Sáng sớm đã ra phủ rồi, nói là đã nghĩ ra biện pháp nên muốn đi gặp người đàm phán, bảo lão thái thái chờ tin tức tốt của hắn đấy.”

Tiết lão thái thái vội hỏi: “Có dẫn theo người đi không?”

“Lão thái thái yên tâm, ta cho người đi theo rồi.”

Tiết lão thái thái nghe vậy mới yên lòng cười nói: “Khó được hắn có tấm lòng này, vậy chúng ta cùng nhau chờ coi, xem hắn nghĩ ra biện pháp gì.”

Tiền thị cười gật đầu.

Tiếp theo mấy nữ quyến liền ở lại trong phòng Tiết lão thái thái dùng bữa sáng, các con trai thì cùng Tiết lão gia qua đằng trước.

Ăn bữa sáng xong trở lại vườn Cẩm Tú, quản sự trong sân dẫn theo người làm đến thỉnh an.

Trong đó có mấy nha hoàn mười bốn mười năm tuổi, Tiết thị biết là lão thái thái cho người đến bên người phục vụ liền chọn hai người nhìn trung thành trong số đó, chia ra cho Thanh Liễu và Cẩm nương.

Nha hoàn đi theo Thanh Liễu tên Châu nhi, người cũng châu tròn ngọc sáng như tên, mặt mang phúc tướng, nhìn là thích.

Thanh Liễu mặc dù không có thói quen có người đi theo, nhưng Châu nhi không nói nhiều, im lặng đi theo đằng sau, phảng phất như không có người này, nàng cũng chậm rãi thả lỏng.

Ngày hôm qua vào sân nàng đã nhớ thương mấy cây mẫu đơn kia, lúc này có rảnh liền ngồi xổm bên cạnh một đóa hoa xem, chờ xem hết tất cả các đóa mẫu đơn trong sân trong lòng nàng lập tức có ý tưởng, trở về phòng lấy hoa lụa hạt châu làm trâm ra, ngồi trong nhà thủy tạ* trong vườn chuyên chú suy xét.

Nhà thủy tạ: Nhà được xây trên mặt nước.

Không qua bao lâu, Châu nhi đột nhiên tiến lên nói khẽ: “Thiếu phu nhân, các vị tiểu thư trong phủ đến đây.”

Thanh Liễu ngẩng đầu thì thấy mấy cô nương đang bước dọc theo hành lang gấp khúc trên mặt nước đi đến, nàng vội vàng đứng lên nghênh đón.

Đến là nhị tiểu thư, tam tiểu thư và tứ tiểu thư.

Nghe Tiết thị nói, Nhị tiểu thư nhỏ hơn Lâm Trạm mấy tháng, năm nay cũng hai mươi bảy, nàng mặt mày minh diễm, có điều nhìn hơi trầm lặng.

Tam tiểu thư tứ tiểu thư đều là mười sáu tuổi, hai người một người dịu dàng một người hoạt bát.

Nhị tiểu thư nói: “Đánh liều đến cửa, quấy rầy chị dâu yên tĩnh, chị dâu đừng trách nhé.”

Thanh Liễu vội nói: “Ngàn vạn đừng nói mấy lời này, các muội có thể đến xem ta ta vui còn không kịp. Châu nhi, mau vào nhà châm trà đi.”

Tứ tiểu thư thấy vật phẩm nàng để trên bàn, tò mò sát lại, “Chị dâu, chị đây là đang làm gì vậy?”

Thanh Liễu thu dọn lại đống đồ vật lộn xộn trên bài, cười nói: “Rảnh rỗi không có việc gì nên làm chút vật nhỏ giết thời gian.”

Tứ tiểu thư thấy trong rổ có một cái trâm hoa đã làm xong bèn lấy ra, nói: “Đây là hoa gì vậy? Đáng yêu quá.”

Thanh Liễu nói: “Là một loại hoa nhỏ mọc ven đường, cũng không biết tên là gì, nếu muội muội không chê thì cứ lấy.”

Tứ tiểu thư bĩu môi đặt lại vào rổ, nói: “Ta chỉ xem chút thôi, nào có ý lấy đồ của chị dâu.”

Tam tiểu thư nhỏ nhẹ nói: “Ta thì lại rất thích, chị dâu tặng ta được không?”

Nghe ra trong lời nói của Tứ tiểu thư như có mấy phần khinh thường, Thanh Liễu vốn không định so đo, nàng là tiểu thư nhà giàu xem thường loại vật nhỏ này cũng là bình thường, chỉ là trong lòng đến cùng vẫn có chút buồn. Hỏi là nàng muốn hỏi, hỏi xong lại ghét bỏ, không biết là do bản tính vốn vậy, hay là cố ý làm nàng khó xử.

Thấy Tam tiểu thư giải vây cho mình, nàng cười cười, nói: “Nếu Tam muội muội muốn, hay là đợi thêm chút, bông vừa rồi bị ta làm hỏng, ta đang định làm lại bông khác đây, chờ ta làm xong sẽ kêu Châu nhi đưa cho muội.”

Tam tiểu thư hơi có chút kinh ngạc, vốn thấy chị dâu này yếu đuối, lo lắng nàng bị bắt nạt sẽ ngượng mặt, không nghĩ đến nàng lại đánh trả. Nàng khẽ gật đầu, “Vậy ta xin cám ơn chị dâu trước.”

Tứ tiểu thư nhướng mày, đang định nói gì thì đúng lúc Châu nhi bưng trà bánh tiến vào, đánh gãy lời nàng ta.

Thanh Liễu hỏi Châu nhi: “Ngươi xem Nhị thiếu nãi nãi có ở trong phòng không? Khách đến, cũng mời muội ấy ra ngoài ngồi một lát.”

Vâng. Châu nhi khụy thân, lại đi.

Dưới đáy bàn Nhị tiểu thư kéo ống tay áo Tứ tiểu thư, liếc mắt ra hiệu cho nàng ta, ý bảo nàng ta không nên nói nữa.

Tứ tiểu thư hừ một cái, tức giận ngồi một chỗ.

Thanh Liễu chỉ làm như không nghe thấy, nói chuyện với Tam tiểu thư, thỉnh thoảng cũng nói với Nhị tiểu thư mấy câu.

Sau khi Cẩm nương mang theo Thụy nhi đến, không khí trong nhà thủy tạ mới dần dần sôi động lên.

Trước bữa trưa, ba vị tiểu thư cùng nhau chào ra về.

Lan di nương với Tôn di nương có sân riêng của mình, các vị tiểu thư cũng ở chung với mẹ mình, đến nửa đường liền tách ra.

Chung quanh không có người ngoài, Tứ tiểu thư buồn bực nói: “Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ kéo ta làm gì, tỷ xem nàng như vậy, cũng chỉ là một người quê mùa đến từ nông thôn, dám nói với ta như vậy!”

Nhị tiểu thư nói: “Cho dù trong lòng muội nghĩ như thế nào, những câu nói kiểu đó không thể nói ra khỏi miệng được. Hiện giờ bác được lão thái thái thích, nàng lại là người tin cậy trước mặt bác, muội với nàng cãi nhau, không có lợi cho chúng ta.”

Tứ tiểu thư lại giận đùng đùng hừ một cái, “Một đóa hoa dại ven đường nàng còn coi thành bảo bối muốn tặng cho ta, cho rằng ta cũng kiến thức hạn hẹp như nàng chắc? Ta thấy bác cũng hồ đồ, năm đó cố ý muốn gả cho người nhà quê, bây giờ lại cho đại biểu ca cưới người như vậy!”

Nhị tiểu thư giận tái mặt, “Im miệng! Lời này cũng là lời muội có thể nói à?”

“Ta…” Tứ tiểu thư mím miệng, “Sợ cái gì, lại không có ai nghe thấy.”

Nhị tiểu thư có chút chán nản, cô muội muội này của nàng đã bị mẹ nàng làm hư, chỉ dài tuổi không dài não, chờ gả vào nhà chồng không biết còn sẽ làm ra họa gì nữa.

Nhưng, nàng cũng không quản được nhiều như vậy, từ nhỏ không biết khuyên qua bao nhiêu lần cũng không thấy nàng thu lại. Bây giờ chính nàng ôm thân phận gả hai lần ở nhà mẹ đẻ, tự thân cũng khó bảo toàn, mắt thấy hai người muội muội đều sẽ gả trong năm nay, cả ngày vui vẻ lượn lờ trước mặt nàng nói đồ cưới, hôn phu tương lai, không thấy các nàng thông cảm cho nỗi khổ của nàng, nàng cần gì phải quan tâm nhiều như vậy?

Thanh Liễu mặc dù đương trường dùng lời kích Tứ tiểu thư, sau lại có mấy phần hối hận, nàng ở nhà người ta làm khách, không nên hành động theo ý mình như vậy. Nếu Tứ tiểu thư thật sự làm to chuyện, để lão thái thái biết, mặc dù nàng không cảm thấy mình đuối lý, nhưng chỉ sợ cũng sẽ làm Tiết thị khó xử.

Trong lòng nhớ kỹ chuyện này, buổi chiều liền hơi có chút tâm sự nặng nề. Càng nghĩ, vẫn là quyết định đi thẳng thắn với Tiết thị, để bà biết ngọn nguồn.

Tiết thị thấy mặt nàng trịnh trọng còn tưởng chuyện lớn thế nào, không nghĩ đến chỉ có như vậy, nghe xong an ủi: “Thanh Liễu không cần áy náy, yên tâm đi nghỉ ngơi đi, tất cả có nương đây.”

Chờ Thanh Liễu đi xuống, Tiết thị mỉm cười, lắc lắc đầu.

Ca ca bà một vị phu nhân hai vị di nương, bà chỉ ghét mỗi Tôn di nương, xuất thân nhà nghèo, lòng lại cao ngạo, ỷ vào tuổi trẻ mỹ mạo liền có chút mơ mộng hão huyền. Cũng không nhìn xem di nương nhà người khác sống thế nào, nàng ta có thể tự do thoải mái như ngày hôm nay đều là nhờ phu nhân Tiền thị khoan dung độ lượng hiền lành. Nàng lại còn đỏ mắt nhìn chằm chằm vị trí thái thái, cho rằng người khác không biết!

Thật đúng là một con sói mắt trắng, dạy ra nữ nhi cũng không được ai thích, mắt mọc trên đỉnh đầu, đã quên bản thân được mấy lạng.

Đừng nói đây chỉ là một di nương, một tiểu thư thứ xuất, cho dù là Du nhi con vợ cả thấy Thanh Liễu cũng phải khách khí, con dâu của Tiết Nhụy bà, đến lượt các nàng coi thường?

Thanh Liễu nói chuyện với Tiết thị xong trong lòng thấy yên ổn hơn nhiều, có thể tĩnh tâm ở trong phòng luyện chữ.

Châu Nhi bưng cho nàng đĩa bánh ngọt khoai môn mẫu đơn, là phòng bếp mới làm.

Thanh Liễu nhìn cảm thấy mới mẻ, không nghĩ mới nếm thử một miếng trong dạ dày lại sôi trào, nàng vội vàng chạy ra ngoài phòng ói sạch đồ ăn trong bụng.

Châu nhi sợ hãi, vội cùng chạy ra, kêu lên: “Thiếu phu nhân, ngài bị sao vậy? Khó chịu chỗ nào?!”

Thanh Liễu vẫy vẫy tay, lại bắt đầu nôn khan.

Tiết thị nghe được động tĩnh, từ phòng chính bước ra, “Sao vậy?”

Thanh Liễu thoáng trở lại bình thường, vội nói: “Nương, người đừng đến đây, trên mặt đất bẩn.”

Tiết thị không để bụng, vòng lại đây bảo Châu nhi đi lấy nước trà, lại chỉ huy người đến quét dọn, đỡ Thanh Liễu vào nhà ngồi xuống, “Có phải là ăn phải đồ ăn hỏng rồi không? Hay là ban đêm bị lạnh?”

Thanh Liễu lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi nói theo sự thật: “Nương, từ ngày bắt đầu ngồi thuyền ta vẫn luôn thấy buồn nôn, vốn cho rằng chỉ là say thuyền, không nghĩ đến xuống thuyền rồi vẫn vậy. Tối hôm qua trên bàn cơm đã bị một lần, ta sợ hỏng khẩu vị của mọi người nên không nói, hôm nay xem ra còn nghiêm trọng hơn chút. Có điều mấy này nay ta vẫn đều ăn cơm với mọi người, sau cũng không ăn gì khác, cũng không bị trúng gió cảm lạnh, không biết là chỗ nào không tốt.”

Tiết thị càng nghe con mắt càng sáng, vội truy hỏi: “Có phải mấy ngày nay con đặc biệt thích ăn chua cay không? Có phải có lúc khẩu vị cực kỳ tốt, có đôi khi lại cảm thấy không ăn được gì?”

Thanh Liễu nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Hình như là vậy, nương, người có biết con bị bệnh gì không?”

Tiết thị phì cười, vuốt mặt nàng nói: “Bé ngốc! Con nào có bị bệnh, đây tám phần là nghén! Con đó, trong bụng có bé con!”

Thanh Liễu cả kinh sửng sốt.

Tiết thị vui rạo rực đi ra ngoài, liên tiếp gọi Dương tẩu tử đến, “A Anh à, ngươi mau đi mời đại phu đến đây!”

Dương tẩu tử vội hỏi: “Phu nhân, là ai bị bệnh à?”

Tiết thị cười híp mắt nói: “Thanh Liễu của chúng ta có lẽ là có thai, ngươi đi mời đại phu xem cho nàng một cái!”

Dương tẩu tử cả kinh, vui vẻ nói: “Chúc mừng phu nhân, chúc mừng thiếu phu nhân, ta đi ngay đây!”

Thấy nàng chạy đi, Tiết thị nhớ đến gì đó vội gọi nàng lại nói nhỏ: “Ngươi tránh người chút, chỉ nói bụng ta có chút không khỏe, trước đừng lộ ra.”

Dương tẩu tử biết nỗi băn khoăn của bà, liên tục gật đầu, bước nhanh đi.

Tiết thị quay đầu lại, thấy Thanh Liễu vẫn còn ngồi ngơ ngác, trong lòng nổi lên chút trìu mến, đứa bé ngốc này, cái gì cũng không biết, còn tưởng mình bị bệnh không dám nói!

Bà cũng không quấy nhiễu nàng, gọi đầu bếp nữ đến, phân phó nàng làm chút mì khẩu vị nhẹ đưa tới. Lại đuổi gã sai vặt đi ra ngoài tìm Lâm Trạm về.

Đại phu rất nhanh liền đến, sau khi chẩn xong xác định trong bụng Thanh Liễu đã có thai hơn một tháng.

Tiết thị cười ha ha đưa bao lì xì cho đại phu, lại sai Dương tẩu tử đi báo tin vui cho đám người Tiết lão thái thái với Tiền thị.

Cẩm nương vui vẻ nói: “Chúc mừng tẩu tử, chúc mừng nương, lại chuẩn bị làm nãi nãi.”

Thụy nhi cũng tiến lên, tò mò nghiêng đầu quan sát bụng Thanh Liễu, “Đại nương, ở đó có đệ đệ của ta ạ?”

Thanh Liễu lấy lại thần, vuốt bụng, không được tự nhiên nói phải.

Tiết thị nói: “Mặc kệ là đệ đệ hay muội muội, đều tốt.”

Thụy nhi lại hỏi: “Sao đệ đệ muội muội lại nhỏ vậy ạ? Khi nào bọn họ mới có thể ra ngoài chơi với ta?”

Tiết thị cười nói: “Còn sớm lắm, trước kia Thụy nhi cũng bé như vậy, dần dần mới lớn lên.”

Thụy nhi mở to con mắt tròn vo, lòng đầy mong đợi: “Đại nương, ta có thể kiểm tra đệ đệ muội muội không ạ?”

“– Không được.”

Thanh Liễu còn chưa nói gì, trong sân đột nhiên truyền đến tiếng Lâm Trạm, cả người hắn đã nhào vào, vừa đúng ngồi xổm xuống bên người Thanh Liễu, bàn tay giành trước đặt lên bụng nàng, quay đầu nhìn Thụy nhi, đắc ý nói: “Muốn sờ thì đi sờ của vợ cháu ấy.”

Thụy nhi lập tức nước mắt ròng ròng, đại bá thật là xấu! Biết là Oanh nhi đã thích người khác, không làm vợ hắn còn vậy! Hu hu hu…

Vốn Thanh Liễu còn cảm thấy ngượng ngùng, thấy Lâm Trạm như vậy, lập tức bao nhiêu xấu hổ bay hết, chỉ còn lại không biết làm sao, dỗi nhìn hắn, đẩy hắn ra, vẫy tay với Thụy nhi: “Thụy nhi qua đây.”

Thụy nhi khịt khịt mũi, đỡ ánh mắt u oán nhìn mình của đại bá, đi đến bên cạnh đại bá nương rồi đặt tay lên bụng sờ trái sờ phải.

Lâm Trạm cắn răng chịu đựng, hừ, chờ nhóc con thối này tránh ra thì vợ chính là của hắn, hắn muốn sờ thế nào thì sờ thế đó, muốn hôn thế nào thì hôn thế đó, muốn cắn thế nào cũng được!

Tối hôm qua vợ còn đồng ý hôm nay theo hắn, hôm nay hắn ở bên ngoài nhịn cả ngày, cuối cùng cũng sắp tối.

Hí hí… Buổi tối mới chào hỏi con cho kỹ được.

Tiết thị thấy Lâm Trạm ngồi xổm một bên cười ngây ngô, lắc đầu, vẫy tay ý bảo hắn cùng đi ra ngoài.

“Trạm nhi, Thanh Liễu có thai, con không thể lại quấy con bé nữa, như vậy đi, mấy ngày nay con tạm thời qua phòng cách vách ngủ đi.”

“Cái gì?” Lâm Trạm kinh ngạc đến ngây người, sấm đánh giữa trời quang!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.