Yêu Không Chậm Trễ

Chương 44




Hạ Quý Phong trả lời thẳng: "Không có."

Cảnh Tụng Bình thất vọng định đi.

Hạ Quý Phong nói: "Cảnh tiên sinh, anh xem tướng mạo tôi đường đường tuấn tú lịch sự thế này, chắc chắn không nhìn ra ngoại trừ khoa nội thần kinh, tôi còn là bác sĩ khoa phụ sản."

Cảnh Tụng Bình "Vậy sao" một tiếng, rồi quay đầu đi ngay, nghĩ thầm: Bệnh viện này quả nhiên thiếu khoa tâm thần!

Hạ Quý Phong chạy ba bước thành hai bước đuổi theo, "Cảnh tiên sinh, tôi chưa nói xong mà. Tuy tôi không phải bác sĩ khoa tâm thần, nhưng tôi từng làm tình nguyện viên. Nếu anh có tâm sự gì thì cứ nói với tôi, tôi có thể giúp anh giải quyết."

Cảnh Tụng Bình đáp: "Tôi có rất nhiều em trai kết nghĩa, ai cũng lấy chữ nghĩa làm đầu, nhân viên và em trai, anh cảm thấy ai thân thiết hơn?"

Hạ Quý Phong bảo: "Tôi là bác sĩ, tôi biết giữ bí mật."

"..."

"Tôi có một người bạn đã giết chính người mình thích, vài năm sau, cậu ta nói với tôi, người trong lòng cậu ta đã trở về và đó là một người mới quen không lâu." Cảnh Tụng Bình nói xong, cúi đầu hút sữa đậu nành Hạ Quý Phong cho.

Hạ Quý Phong nói: "... Người bạn mới quen đó thuộc giống loài gì?"

"... Con người."

"À." Hạ Quý Phong cũng cúi đầu hút sữa đậu nành.

Tiếng rột rột chấm dứt, hai người đồng thời ngẩng đầu, thỏa mãn ợ một cái.

Căn phòng nghỉ mười mét vuông thoang thoảng hương sữa đậu nành.

Cảnh Tụng Bình hỏi: "Anh có ý kiến gì không?"

Hạ Quý Phong đáp: "Câu chuyện quá rút gọn, miêu tả nhân vật không đặc sắc, tình tiết phát triển quá đơn giản và bạo lực, hoàn toàn không gây được hứng thú. Ngoài ra, nhân vật chính còn là tội phạm giết người."

Cảnh Tụng Bình ném trả túi sữa đậu nành rỗng cho y: "Cám ơn." Đứng lên bỏ đi ngay.

"Khoan đi đã." Hạ Quý Phong bắt lấy hắn, "Tôi chưa nói xong mà. Anh vội cái gì! Thời buổi này, đôi khi giết người cũng là bất đắc dĩ, huống chi còn là người trong lòng mình."

Cảnh Tụng Bình đương nhiên sẽ không giải thích lúc Trọng Thế Hoàng giết Triệu Thụ Thanh thì tận thế vẫn chưa bắt đầu, nên chỉ ậm ờ cho qua.

Hạ Quý Phong hỏi: "Bạn anh thích người kia lắm à?"

Đâu chỉ thích không?

Là chấp niệm mới đúng?

Cảnh Tụng Bình khẽ thở dài.

"Thực ra, chuyện này cũng không xấu." Hạ Quý Phong an ủi hắn, "Không chừng đây là cơ hội giúp bạn anh quên đi quá khứ."

Cảnh Tụng Bình lên tiếng: "Anh nghĩ vậy à?"

Hạ Quý Phong nói: "Cho dù là bác sĩ chuyên khoa tâm thần cũng không thể chỉ dựa vào mấy câu kể suông của người ngoài để kê đơn thuốc, huống hồ còn kể nhạt nhẽo như vậy. Nhưng đứng ở góc độ người quan sát, tôi cảm thấy anh hơi gấp gáp. Nếu bạn anh mấy năm nay đều không xảy ra chuyện gì, đến lúc người kia xuất hiện mới có chuyện, vậy có lẽ vấn đề nằm ở người đó."

Cảnh Tụng Bình ngẩn người.

Hạ Quý Phong vỗ vỗ vai hắn: "Có khi đây là bắt đầu của một cuộc tình mới, anh hiểu chưa."

Cảnh Tụng Bình đột nhiên kéo lại Hạ Quý Phong nói xong định đi, cất lời hoài nghi: "Thực ra anh chỉ muốn nghe kể chuyện đúng không?"

Trên mặt Hạ Quý Phong thoáng hiện vẻ xấu hổ, "Sao lại nói vậy, chuyện của anh không hay chút nào. Tôi là bác sĩ, tấm lòng thầy thuốc bao la như phụ mẫu, đừng sỉ nhục sự chuyên nghiệp của tôi."

"Anh chuyên cái gì?"

"... Lâm sàng."

Nói nhảm với Hạ Quý Phong nửa ngày, Cảnh Tụng Bình cũng có chút thu hoạch. Có một câu Hạ Quý Phong nói không sai, ba năm nay, Trọng Thế Hoàng đối với ai cũng trưng ra vẻ mặt vô cảm, chỉ đặc biệt với Cố Tích, phải chăng, Cố Tích thực sự đặc biệt?

Hắn nhớ tới đoạn video Triệu Thụ Thanh "chết rồi sống lại" nghênh ngang ra khỏi cục cảnh sát, tự dưng không rét mà run.

Nếu Triệu Thụ Thanh không chết, vì sao nhiều năm như vậy mới trở về?

Và trở về vì mục đích gì?

Nếu Cố Tích không phải Triệu Thụ Thanh, vậy cậu ta là ai, có liên quan gì với Triệu Thụ Thanh không?

Việc cậu ta xuất hiện rốt cuộc chỉ là trùng hợp hay do kẻ nào sắp xếp?

Cảnh Tụng Bình suy nghĩ, rơi vào biển sâu vướng mắc giữa nghi ngờ và nghi kỵ.

Khác với Cảnh Tụng Bình bị mâu thuẫn khiến cho rối rắm, Trọng Thế Hoàng lại rất bình tĩnh và an tâm. Ba năm qua, đây là đêm hắn ngu an ổn nhất, từ chín giờ tối đến ba giờ sáng, khoảng sáu tiếng.

Nhưng sau khi tỉnh lại, hắn không ngủ được nữa.

Hắn mở to hai mắt, ngây ngẩn nhìn trần nhà một lúc, đột nhiên nhấc chăn nhảy xuống giường, để chân trần vọt vào nhà bếp.

Ôn Cố đang tu luyện ở cách vách phát hiện động tĩnh, nghi hoặc mở mắt, đang muốn đi qua xem thì nghe thấy Trọng Thế Hoàng rón rén chạy về, dừng lại trước cửa phòng cậu.

Trọng Thế Hoàng bê cà chua trộn đường, do dự nhìn cánh cửa, không biết có nên gõ cửa hay không.

Lúc này chắc Thụ Thanh đang ngủ say nhỉ?

Nhưng, hắn rất muốn thấy cậu.

Trọng Thế Hoàng lưỡng lự không thôi.

Ôn Cố đợi rồi đợi, đợi mãi không thấy người ta có hành động gì, nhịn không được tàng hình đi xuyên qua tường. Hành lang tối như mực, chỉ có một tia sáng xanh lơ hắt ra từ phòng khách.

Trọng Thế Hoàng ôm gối ngồi dưới đất, trong tay cầm cà chua trộn đường chưa kịp ăn lúc tối, chăm chú nhìn cửa phòng ngủ của cậu, tựa như bức tranh xinh đẹp nhất thế gian đang đặt tại đó.

Ôn Cố ngồi xuống cạnh hắn, cùng hắn ôm đầu gối, ngắm nhìn ngẩn ngơ.

Chẳng qua, hắn nhìn cửa, còn cậu ngắm hắn.

Biệt thự Thủy Thượng chào đón tia sáng ban mai sớm nhất trong ngày.

Nhìn Trọng Thế Hoàng lung lay đứng lên, Ôn Cố mới nhận ra mình thế mà ngồi cả đêm với hắn.

Trọng Thế Hoàng lắc lắc cái chân tê dại, sửa sang lại quần áo và tóc tai, cúi xuống cầm cà chua trộn đường đã làm bạn với hắn cả đêm lên, hắng giọng một cái, đưa tay gõ cửa.

Ôn Cố nhìn hắn một cái, chui về phòng mở cửa.

Trọng Thế Hoàng không ngờ cậu mở cửa nhanh như thế, đực ra một lúc mới nói: "Đánh thức cậu rồi."

Ôn Cố há miệng muốn đáp, chợt nhớ tới mình là người câm, liền làm động tác chạy bộ.

"Tôi đi chung với." Trọng Thế Hoàng kéo cậu cùng đi.

Ôn Cố lôi hắn lại, chỉ vào quần áo hắn.

Trọng Thế Hoàng cúi đầu dòm áo ngủ của mình, vội vàng đưa cái đĩa đưa cho cậu: "Cậu vừa ăn vừa chờ tôi, tôi ra nhanh thôi!"

Đường trong đĩa đã tan thành nước trộn lẫn với cà chua. Ôn Cố thò tay chấm một chút cho vào miệng, nước đường có mùi thơm dịu, nhưng lại ngọt đến phát ngấy. Cậu bưng đĩa về nhà bếp, vừa đặt xuống đã nghe tiếng bước chân vội vã của Trọng Thế Hoàng, hắn chạy thẳng ra cửa không quay đầu lại.

Không gọi được người ta, Ôn Cố đành phải chạy chậm theo sau hắn, thấy hắn để nguyên chân trần, lại vòng về phòng Trọng Thế Hoàng, mò đại một đôi dép mang ra ngoài. Đi rồi vòng về một lượt, đến lúc tới cửa mất khoảng một phút đồng hồ.

Trọng Thế Hoàng đi chân không đứng trên cầu, quay lưng lại với cậu, toàn thân chỉ có những lọn tóc khẽ đong đưa theo gió, trầm mặc như pho tượng.

Ôn Cố cố ý chạy nhanh hơn.

Hắn bất ngờ quay đầu, khuôn mặt tĩnh mịch sáng lên trong nháy mắt, mặt mày cong tít nhìn cậu.

Ôn Cố cúi xuống đặt dép trước chân hắn, sau đó, cả người lập tức bị ôm vào lòng, cánh tay và lồng ngực đang run khẽ làm thành tường thành vây lấy cậu bên trong, không chừa đường thoát thân.

Trọng Thế Hoàng cắn chặt môi dưới, sợ bản thân nhất thời xúc động hóa đau khổ, lo lắng và sợ hãi suốt ba năm qua thành nỗi oán hận không cam tâm, tổn thương đến người trong lòng.

Lập trường của hắn không vững đến vậy, khi ấy, viên đạn không đủ lòng tin của hắn đã chặt đứt mối dây liên hệ giữa hai người, nay Triệu Thụ Thanh chịu trở về đã là lễ vật tuyệt vời nhất trời cao ban cho hắn, hắn không nên đòi hỏi quá nhiều.

Nhưng, niềm vui sướng và lo được lo mất khi thứ trước kia đánh mất nay lại có được giống như thiên đường và địa ngục, khiến hắn bồi hồi giữa đau đớn và hạnh phúc.

Hắn muốn đòi lấy, nhưng lại sợ mất đi, chỉ đành canh giữ tại chỗ, lòng vừa mãn nguyện vừa trống rỗng. Cục diện tiến thoái lưỡng nan biến hắn thành đứa ngốc, không biết làm sao nhưng lại bịn rịn không nỡ rời đi.

"Sau này đừng đi lung tung." Trọng Thế Hoàng kiềm nén tâm trạng, chậm rãi buông tay ra, sờ sờ tóc Ôn Cố, dịu dàng nói, "Muốn đi đâu thì phải nói với tôi." Hắn dừng một chút, sợ mình quá độc đoán sẽ khiến người ta phản cảm, nói thêm, "Cậu mới tới Hổ Thành, chưa quen cuộc sống ở đây, rất dễ đi lạc. Có tôi đi chung an toàn hơn."

Ôn Cố chỉ hắn, rồi lại chỉ vào dép.

Trọng Thế Hoàng xỏ dép lê vào, mỉm cười: "Hi vọng nội dung rèn luyện hôm nay của cậu không phải chạy bộ."

Ôn Cố duỗi duỗi cánh tay, từ từ đi về phía trước.

Hổ Thành đang say giấc vẫn là vùng sông nước xinh đẹp như ba năm trước, mỗi một khung cảnh đều đẹp như tranh vẽ. Cành liễu rũ xuống, xua tan màn sương. Nước sông lững lờ trôi, uốn lượn quanh bức tường thấp.

Nhưng khung cảnh này trong mắt Trọng Thế Hoàng còn lâu mới sánh bằng người thanh niên mang mặt nạ kim loại sáng đến lóa mắt ấy.

Ôn Cố cúi đầu nhìn con đường phía trước, cố gắng xem nhẹ đôi mắt còn sáng hơn cả đèn pha bên cạnh.

"A." Trọng Thế Hoàng chợt kêu khẽ.

Ôn Cố dừng chân nhìn hắn.

Trọng Thế Hoàng đáng thương chỉ xuống chân mình. Trong dép, một viên đá nhọn không biết lọt vào từ lúc nào đang đâm vào lòng bàn chân hắn.

Ôn Cố cởi dép hắn ra xem xét, da dày, không bị rách. Dù như thế, cậu vẫn dùng tiên khí xóa đi vết đỏ lõm sâu trên chân, nghĩ thầm dù sao cũng tiện thể, thế là lấy tay ấn tiếp lên ngực Trọng Thế Hoàng quan sát tình trạng linh căn trong cơ thể hắn một chút. Trải qua lần thanh lọc hôm qua, hôm nay linh căn rất an phận, không mọc dài cũng không biến lớn, ngoan ngoãn nằm yên trong ngực.

Ôn Cố vừa lòng thả tay ra, nhưng bị kéo về.

Trọng Thế Hoàng nắm tay đến vị trí ngực, nói khẽ: "Tôi cảm thấy tim đập nhanh lắm, cậu xem giúp tôi có phải bị gì rồi không?"

Trái tim trong lồng ngực đập mạnh mà tràn đầy sức sống, nhẹ nhàng rung động lòng bàn tay cậu, Ôn Cố cảm thấy tim mình đang dần dần đuổi kịp tần suất của đối phương, cùng nhau hòa vào nhịp đập mãnh liệt.

"Thế nào?" Trọng Thế Hoàng thấy Ôn Cố quay đầu đi, cố nén ngượng ngùng và hồi hộp, chậm rãi nhích lại gần.

Ôn Cố bối rối lùi ra sau nửa bước, nhẹ nhàng rút tay ra, chỉ đường về.

"Mới đó mà đã muốn về rồi sao?" Trọng Thế Hoàng mất hứng.

Ôn Cố chỉ vào bụng mình.

"Cậu đói à? Sao không nói sớm?" Dứt lời, Trọng Thế Hoàng liền đảo khách thành chủ kéo cậu trở về.

Ôn Cố đi theo hắn, trong lòng dâng tràn cảm động. Ngoài sư phụ, hắn là người đầu tiên quan tâm đến cảm xúc của cậu như vậy. Hơn nữa, còn quan tâm đến mức ngay cả sư phụ cũng không bằng. Như thế không có nghĩa Vân Dương chân nhân thiếu quan tâm, mà tu chân giả dù có băn khoăn đến cảm giác của người khác thì cũng chỉ có mức độ, không phải không đủ cẩn thận, mà bản thân bọn họ vốn rất thờ ơ với tình cảm và dục vọng, đương nhiên không biết người khác cần bao nhiêu.

Cậu nhìn tấm lưng Trọng Thế Hoàng, bỗng nhiên đi nhanh hơn hai bước, lặng lẽ kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Hai người tay trong tay trở lại biệt thự Thủy Thượng, nhưng chưa vào cửa đã trông thấy hai vị khách không mời mà đến.

Mạnh Cẩn khoanh tay đứng đó, mặt đầy vẻ không kiên nhẫn. Thanh niên giống Lưu Hiểu Linh giơ hai bình giữ ấm lên, Mạnh Cẩn chưa kịp gây khó dễ, cậu đã giành nói trước: "Chúng tôi tới rủ anh... các anh cùng ăn sáng."

Bọn họ đều ở biệt thự Thủy Thượng, là hàng xóm sát vách nhau.

Trọng Thế Hoàng không muốn người lạ xâm nhập địa bàn của mình nên không mời người giúp việc, đói bụng thì đi ăn chực. Sau một thời gian, Mạnh Cẩn thấy người yêu nhà mình đã nấu cơm mà còn phải rửa chén, chẳng khác gì đầu bếp miễn phí, nên không bằng lòng, mỗi lần mua thức ăn cũng sẽ cho Trọng Thế Hoàng một phần, nhét đầy tủ lạnh nhà hắn, sau đó đến nhà hắn nấu, ăn xong bắt Trọng Thế Hoàng rửa chén, đương nhiên, tiền đồ ăn lẫn tiền công đều không thể thiếu!

"Đây là Trịnh Thịnh Vũ, còn đây là vợ cậu ấy." Trọng Thế Hoàng vừa giới thiệu, vừa không rời mắt khỏi Ôn Cố, muốn quan sát phản ứng của cậu.

Ôn Cố gật đầu, vươn tay chào hỏi.

Hai tay Trịnh Thịnh Vũ mang đầy đồ, không tiện bắt tay, đang muốn đưa một bên cho Mạnh Cẩn, Mạnh Cẩn đã chặn trước bắt tay Ôn Cố cho có lệ.

Trọng Thế Hoàng trịnh trọng giới thiệu: "Cậu ấy là Cố Tích, là..."

"Dị năng giả hệ trị liệu." Mạnh Cẩn nói, "Hôm qua chúng tôi gặp mặt rồi."

Trọng Thế Hoàng hỏi: "Lúc nào?"

Mạnh Cẩn nhận thấy trong câu chữ của hắn lộ ra sự không vui, kinh ngạc nhướn mày, đột nhiên cười với Ôn Cố: "Hôm qua trò chuyện rất vui, sau này có cơ hội lại tán gẫu tiếp nhé."

Trọng Thế Hoàng trừng mắt nhìn anh ta, rồi lại nhìn qua Ôn Cố.

Ôn Cố chỉ vào cổ họng mình.

Trọng Thế Hoàng nở nụ cười: "Có một số người luôn thích tự biên tự diễn."

Mạnh Cẩn ôm Trịnh Thịnh Vũ than phiền: "Vợ... chồng tôi nấu cho mấy người ăn, mà mấy người còn bắt cậu ấy đứng ở cửa? Có còn tính người không vậy?"

Trọng Thế Hoàng bấy giờ mới mở cửa.

Ôn Cố đi ở giữa, lúc vào cửa nghe Mạnh Cẩn nói thầm: "Để tôi xách cho."

Trịnh Thịnh Vũ đáp khẽ: "Không được, lần trước cậu làm đổ tùm lum."

"Tại nắp đậy không kín mà."

"Cái này không nặng."

"Xách lâu vậy, không nặng thì cũng mệt chứ."

"Đến rồi."

Ôn Cố nhịn không được quay sang nhìn thoáng qua.

Bọn họ đang nhìn nhau, hơi hơi mỉm cười. Bầu trời bên ngoài âm u, nhưng trong mắt hai người ngập tràn ánh nắng, chiếu rọi cho nhau, châu bích giao huy*. Dù đứng ở đây vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ hai người, tràn đầy ấm áp.

*những thứ đẹp đẽ chiếu sáng cho nhau

"Phát ngốc gì thế?" Trọng Thế Hoàng dùng một tay ôm cậu từ sau lưng, vốn là khuỷu tay, do dự một lát, lại dịch đến trên vai như hai người bạn ôm nhau.

Ôn Cố quay đầu nhìn hắn, bỗng dưng tham lam độ ấm nơi hắn, tay vô thức bắt lấy bàn tay đang định rời khỏi.

"Sao vậy?" Trọng Thế Hoàng được sủng mà sợ hãi nhìn cậu.

Ôn Cố ngẩn người, nhìn hắn, lại nhìn mình đang cầm tay hắn, đầu nháy mắt trống rỗng.

Ngực nảy lên với tần suất dị thường.

Mình không nỡ rời xa Trọng Thế Hoàng.

Không đành lòng thấy hắn đau khổ, nên bị kích thích phá vỡ nguyên tắc.

Đủ chuyện như thế gộp vào, đáp án không cần nói cũng biết.

Chẳng lẽ đây là tình yêu tại nhân gian?

Trong lòng Ôn Cố rung động mãnh liệt, đứng ngẩn người hồi lâu, trán mơ hồ rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, hơn nửa ngày mới bị tiếng gọi của Trọng Thế Hoàng đánh thức khỏi ý nghĩa lan man đáng sợ, quay lại nhìn hắn.

"Cậu không sao chứ?"

Ôn Cố nhận ra mình đang dựa vào lòng hắn, vội vàng thẳng người dậy, sau khi phát hiện tâm tư, mắt lại không dám nhìn thẳng hắn nữa, sợ cảm xúc bị lộ ra ngoài, gật đầu qua loa, đẩy hắn ra rồi đến sô pha ngồi.

Trọng Thế Hoàng nhíu mày, không rõ thái độ cậu sao lại thay đổi lớn như thế, quay đầu chỉ thấy Trịnh Thịnh Vũ đang vừa tò mò vừa nghi hoặc nhìn họ, Mạnh Cẩn đứng cạnh cười bỡn cợt.

"Hôm nay ăn gì?" Hắn bình tĩnh hỏi.

Trịnh Thịnh Vũ đáp: "Bánh bao và cháo."

Trọng Thế Hoàng nghĩ nghĩ, nói: "Cậu biết làm bánh nướng không?"

Mạnh Cẩn đen mặt: "Cậu thực sự coi vợ tôi thành đầu bếp rồi hả?"

Trịnh Thịnh Vũ thành thật lắc đầu: "Không biết."

Mạnh Cẩn hừ lạnh: "Có biết cũng không cho cậu ấy làm."

Trọng Thế Hoàng lấy chén đũa trong bếp, mang thức ăn bày ra phòng ăn, tiếp đó chia riêng một phần bưng đến phòng Ôn Cố.

Mạnh Cẩn hỏi: "Cậu ta sao vậy?"

Trọng Thế Hoàng nói: "Không có gì." Hắn muốn biết Thụ Thanh bị làm sao hơn ai hết, muốn biết cuộc sống mấy năm nay của cậu thế nào, nhưng giờ vẫn chưa được.

Mạnh Cẩn thấy thế cũng không hỏi lại.

Ba người im lặng ăn xong bữa, Trọng Thế Hoàng mang đồ vào bếp rửa, Mạnh Cẩn theo vào, thấp giọng nói: "Hứa Trường Sinh không nhịn được nữa rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.