Yêu Hồ Trở Về

Chương 56: Nụ Cười Tử Thần




Xe ngựa đi hơn một ngày đường, liền đến đích đến của chuyến đi này, Lưu Danh Các.

Lưu Danh Các nằm bên trong hai phái võ lâm chính tà địa vị trung lập, cũng nhờ có Lưu Danh Các đứng giữa làm người hòa giải cho hai phái, võ lâm bề ngoài mới không cuốn lên gió tanh mưa máu.

Xe ngựa một đường đi rất nhanh, đi thẳng thông suốt tới trước đại môn.

Thanh Linh dặn dò hạ nhân đem thiệp mời nộp tới.

Lục Lê không phải lần đầu tiên đến Lưu Danh Các, nhưng là lần thứ nhất bị liễu rủ trong gió dìu tiến vào Lưu Danh Các.

Đến giường trong phòng khách, Lục Lê nhịn hồi lâu mới thiếu kiên nhẫn cau mày, đem cánh tay chính mình rút ra khỏi người cậu.

Thanh Linh không thèm để ý thái độ hắn, trái lại tràn đầy phấn khởi đối với Lục Lê đề nghị: “Cha, nghe nói đêm nay có tiết hoa đăng, không bằng đến lúc đó đi trên đường nhìn một chút?”

Tiết hoa đăng kỳ thực chính là vì muốn tìm kiếm người yêu mà tổ chức ra ngày này, ở tiết hoa đăng ngày ấy, hết thảy đại gia khuê tú chưa lấy chồng, hết thảy phong lưu công tử chưa thành gia lập thất, đều dùng phương thức tặng hoa đến tìm kiếm nửa kia trong lòng ngưỡng mộ.

Chỉ cần một phương tiếp nhận hoa đăng, liền đại biểu tiếp nhận tâm ý của đối phương.

Lục Lê đương nhiên không muốn tham gia tiết hoa đăng hoa cỏ gì hết, cự tuyệt nói: “Không đi.”

Thanh Linh lại dính ở bên cạnh hắn nói: “Linh Nhi muốn cha cùng đi.”

Xí, tiểu tử này lại giả bộ làm nũng gì chứ.

Lục Lê vẫn là không đi.

Thanh Linh thấy mềm dẻo không được, sắc mặt liền lập tức tái giận, dữ tợn uy hiếp nói: “Cha nếu không đi, đừng trách con dùng thủ đoạn khiến người không muốn nghĩ đến.”

Lục Lê mạnh miệng liếc mắt nhìn cậu, nghĩ đến con thỏ nhỏ chết bầm này cái gì có thể làm không được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là chịu nhục thỏa hiệp.

Tiết hoa đăng ngày này buổi tối sao trời dầy đặc, Hạo Nguyệt giữa trời, trên đường phố phồn hoa là cảnh tượng rất náo nhiệt. Đưa mắt nhìn lại, hoa đăng đỏ tươi lại như sợi tơ hồng từ Nguyệt Lão se duyên, đẹp đẽ đến thế, trên dòng sông nhỏ trôi bồng bềnh ánh sáng li ti, là nhà ai mang theo ánh nến thuyền giấy đặt ở trên mặt nước con sông.

Thanh Linh thân mật ôm lấy vai Lục Lê đi vào trong đám người, hưng phấn nhìn người đến người đi.

Lục Lê cảm giác có chút không dễ chịu, có điều không có đem tay Thanh Linh hất xuống.

Rất nhiều tiểu cô nương nhấc theo hoa đăng đều âm thầm nhìn hai công tử ăn mặc bất phàm, dùng khăn tay e lệ ngăn trở mặt của mình, ở trong lòng tiếp sức chính mình, nghĩ phải nhanh lên một chút cầm trong tay hoa đăng rụt rè đưa tới.

Lục Lê lại không quản tầm mắt ám muội hướng về hắn phóng tới, hắn hiện tại ở trong lòng dị thường buồn bực, bởi vì Thanh Linh đều ở bên tai hắn không ngừng ngỏ lời yêu, nhất định chắc chắn phải khiến hắn trả lời.

Lục Lê mắt nhìn về phía trước đi thẳng một đường, không thèm để ý thanh niên ồn ào.

Mãi đến tận trong tay Thanh Linh cầm hoa đăng không biết từ đâu ra, Lục Lê mới nhìn thẳng vào cậu.

Nhìn hoa đăng đỏ tươi cùng ánh nến bên trong nhảy nhót, tâm tư Lục Lê không khỏi hoảng hốt lên.

Bởi vì hắn nhớ tới mấy năm trước, khi đó hắn mang theo Thanh Linh vẫn còn nhỏ đi tới Lưu Danh Các, sau đó không chịu nổi đề nghị từ thiếu niên, hai người bèn đi tới tiết hoa đăng.

Khi đó thiếu niên đồ trắng  nhấc theo hoa đăng đỏ tươi, trong mắt như hội tụ ánh sao đầy trời, trong ánh nến chập chờn quắt sắc, ở trong mắt cậu Lục Lê chỉ nhìn thấy chính mình.

Thiếu niên mặt mày uốn cong đối với Lục Lê nói: “Cha, Linh Nhi ái mộ người.”

Lục Lê lúc đó mặc dù rất ghét bỏ “Hừ” một tiếng, cuối cùng vẫn là đem hoa đăng trong tay Thanh Linh nhận lấy, đem trở về phòng ngủ đặt trên bàn đảm nhiệm làm ngọn đèn phòng.

Cái hoa đăng đỏ tươi kia vẫn đốt cháy ba ngày ba đêm, mãi đến tận bọn họ rời đi Lưu Danh Các nó vẫn chưa cháy hết.

“Cha?” Thanh niên giọng nghi ngờ khiến hồi ức liền trôi đi như thế, Lục Lê ngơ ngác nhìn thanh niên hắc y, trong tay cậu nhấc theo hoa đăng đỏ tươi, tựa hồ cùng trong ký ức giống nhau như đúc.

Thanh Linh cầm trong tay hoa đăng đưa cho hắn, nói: “Đưa cho người.”

Lục Lê không nhúc nhích, cũng không đưa tay đón.

Hắn nhìn thấy trong mắt Thanh Linh tràn đầy chờ mong, không đành lòng khiến người ta đánh vỡ ước ao. Cậu chăm chú nhìn Lục Lê, Lục Lê từ bên trong con ngươi đen ám trầm nhìn thấy chính mình.

Lục Lê chần chừ giơ tay lên, động tác của hắn rất chậm, lại làm cho Thanh Linh trước sau không chiếm được đáp án tâm như nổi trống, hô hấp bắt đầu gấp gáp lên.

Nhận ra được động tác của hắn, hai mắt Thanh Linh sáng lên, cậu cũng đồng thời giơ tay lên, đem hoa đăng đưa đến tay Lục Lê.

Lục Lê mím môi, tay nắm chặt chuôi, đem hoa đăng đang cháy cầm tới.

Khóe miệng Thanh Linh hơi giương lên.

Chỉ là vui sướng cậu chưa kịp biểu hiện ra, cả khuôn mặt triệt để ngưng trệ lại.

Lục Lê tay hướng lên trên vung lên, ánh nến đỏ tươi bay lên cao, trên không trung xẹt qua một đường vòng cung thật lớn, cuối cùng bay xuống nước.

Hỏa tinh sắp cháy hết giãy dụa giống như chập chờn mấy lần, thấm vào trong nước triệt để tắt lịm.

Thanh Linh nguyên bản ánh mắt sáng lạn như vì sao chậm rãi trở nên ảm đạm, cuối cùng biến thành tĩnh mịch, cùng bóng đêm vô biên hòa làm một thể. Cậu không muốn khuất phục, mấy lần nam nhân làm cậu đau lòng, chậm rãi bình tĩnh nói: “Trầm Đình Quân, ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”

Lục Lê nhìn sắc mặt cậu trầm xuống có chút ngỡ ngàng, trong lòng kiên định muốn đánh nát hi vọng Thanh Linh, không thể làm gì khác hơn là cố gắng trấn định nói: “Ta nói rồi, ta không hiểu tâm duyệt ngươi, sẽ không tiếp nhận tâm ý của ngươi.”

Hắn gằn từng chữ một: “Ta, hận, ngươi.”

Thanh Linh hai tay buông xuống, tay ở trong ống tay áo rộng lớn che lấp, nắm thành song quyền, đốt ngón tay bởi vì dùng sức trở nên trắng bệch. Đầu cậu hơi rũ xuống, tóc đen che kín mặt, chặn lại vẻ mặt âm tình khó lường.

Lục Lê lại liếc mắt nhìn cậu, tiếp theo xoay người liền muốn đi.

Đột nhiên bị một sức mạnh lôi trở lại không kịp trở tay, trên cánh tay truyền đến đau đớn khiến hắn nhíu lông mày lại, Lục Lê bị kéo vào cái ôm ấp quen thuộc, nghe được giọng nói thanh niên như một dòng suối trôi nhẹ hoãn: “Cha, tuy rằng Linh Nhi tính nết rất tốt, nhưng người đừng nên nỗ lực làm con tức giận.”

Môi cậu sượt lên vành tai mẫn cảm Lục Lê, nhẹ giọng nói: “Con sợ con sẽ không nhịn được… Triệt để phá hủy người.”

Lục Lê ớn lạnh khắp cả người.

Thanh Linh ôm lấy eo nam nhân, bỗng nhiên đem hắn chặn ngang ôm lên, dưới chân nhẹ bẫng, liền nhảy lên cao.

Không có nội lực, cũng không cách nào lại dùng khinh công tùy ý phi hành, Lục Lê bị cậu ôm vào trong ngực, lúc này lại có chút sợ độ cao. Hắn nhắm hai mắt lại, ngón tay giật giật, nhịn xuống không tóm lấy vạt áo Thanh Linh.

Lục Lê dùng hai tay đẩy lồng ngực cậu ra, nói rằng: “Thả bản tọa ra!”

Thanh Linh cúi đầu nhàn nhạt liếc hắn, mặt không hề cảm xúc ôm lấy hắn tiếp tục hướng về phía trước.

Lục Lê cảm giác được cánh tay ôm lấy hắn bỗng nhiên nắm chặt, khiến hắn không cách nào làm động tác nguy hiểm. Hắn lo lắng hỏi: “Ngươi muốn dẫn bản tọa đi đâu?”

Thanh Linh không trả lời, gió đêm đem tóc cậu thổi bay tán loạn ở sau gáy, lộ ra trán bằng phẳng cùng khuôn mặt tuấn tú, ánh trăng màu bạc mông lung đem khuôn mặt cậu như phác họa ra, nổi bật trong bóng đêm vô biên, thanh niên dáng người kiên cường tựa hồ trở nên càng thêm đẹp mã.

Thanh Linh trong mắt Lục Lê đặc biệt như thế, như được bỏ thêm BUFF.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, Lục Lê giãy dụa càng ngày càng ít, đến cuối cùng không thể cứu vãn trực tiếp tùy ý Thanh Linh ôm lấy chính mình.

Tay áo bay tán loạn, dưới đêm trăng thân ảnh của hai người bị kéo dài vô hạn.

Thanh Linh từ cửa sổ trên lầu hai trực tiếp phá cửa mà vào, đi vào một căn phòng nhỏ, bên trong trang trí bình phong, đàn cổ, gương đồng cùng bàn trang điểm, giường mềm mại bên ngoài treo một tầng lụa mỏng nhợt nhạt, mơ hồ thấy được vết xước, giấu đầu hở đuôi.

Lục Lê ngửi thấy được trong không khí mùi phấn son trôi nổi mơ hồ.

Thanh Linh đem hắn ném xuống giường, Lục Lê liền ngồi dậy, chất vấn cậu: “Đây là nơi nào?”

Thanh niên hắc y không nói lời nào, lui về phía sau vài bước, bắt đầu ung dung thong thả cởi xuống dây buộc vàng trên ngoại bào.

Trực giác Lục Lê không ổn.

Lúc hắn muốn đứng dậy, Thanh Linh mới mở miệng nói: “Không phải cha từng nói muốn đem con đưa đến Câu Lan Viện? Hiện nay Gió Xuân Ngọc Lộ Các, chính là Câu Lan Viện.”

Còn có cả Gió Xuân Ngọc Lộ Các? Lục Lê vô cùng hoài nghi danh tự này chính là lấy tên từ Gió Xuân Ngọc Lộ Hoàn của hắn.

Nhìn trên mặt Lục Lê hiện lên nghi hoặc, Thanh Linh tốt bụng vì hắn giải thích: “Gió Xuân Ngọc Lộ Các Các Chủ chính là cha.”

Lục Lê cau mày nói: “Bản tọa đã bao giờ mở ra Câu Lan Viện.”

Thanh Linh chỉ đem dây buộc ngoại bào mở ra, liền đi lên trước, cởi y phục Lục Lê.

Lục Lê thái dương đau nhức, không biết tiểu tử này lại muốn làm cái gì đây.

Thanh Linh một bên cởi y phục hắn, vừa nói: “Ngã thuyết thị, liền vâng theo.”

Vâng vâng vâng, tiểu tử ngươi nói cái gì đều là cái đó, nói đen trở thành trắng.

Lục Lê không thể nhịn được nữa hất tay cậu ra khỏi vạt áo chính mình, không kiên nhẫn nói: “Cút ngay, ngươi mở y phục ta ra để làm gì?”

Thanh Linh động tác dừng lại, lập tức nhìn chằm chằm con mắt Lục Lê, nghiêm túc nói: “Linh Nhi lúc này vừa tỉnh ngộ, nếu không chiếm được tâm cha, chiếm lấy thân xác cha cũng không tệ. Trước đó ta còn đối với ngươi có chút yêu thương chi tâm, chỉ là trải qua một phen, mới để ta hiểu rõ ràng —— tâm ý bị từ chối nó đau đớn đến cỡ nào.”

Trong nháy mắt, y phục trên người Lục Lê liền thoát sạch sành sanh. Hắn nhìn Thanh Linh, ban đầu còn một tia giãy dụa, sau đó liền mặc kệ biến thành thoải mái.

Lục Lê nghe được chính mình bình tĩnh hỏi hắn: “Ngươi muốn làm gì?”

Thanh Linh thấy nam nhân không phản kháng, thậm chí hành vi còn thuận theo làm cậu hơi kinh ngạc, cậu không trói chặt tay Lục Lê, mà là nghiêng người tiến lên, ngón tay vuốt nhẹ dung mạo nam nhân diễm lệ, cuối cùng lòng bàn tay lưu luyến chà sát vào đôi môi đỏ mọng kia.

Cậu lẩm bẩm, vành tai và tóc mai chạm vào nhau tựa như người yêu: “Linh Nhi muốn cha.”

Thanh Linh nói tiếp: “Rất muốn rất muốn, từ rất lâu về trước liền có suy nghĩ này, muốn đến sắp điên rồi.”

Lục Lê nhìn cậu như người bệnh tâm thần thời kỳ nặng, bệnh trạng như thế, cố chấp hướng về hắn thông báo, trong lòng dâng lên không phải phản cảm, trái lại đó là một loại tình cảm thương hại.

Lục Lê mê muội giơ tay lên, hướng lên trên dễ dàng chạm được gò mà Thanh Linh.

Con ngươi thanh niên sâu không thấy đáy né qua nhu tình trong chốc lát, khuôn mặt lạnh lẽo bắt đầu từ từ buông lỏng —— thậm chí Lục Lê còn nghe được, độ HE lên tiếng nhắc nhở nó đang tăng lên.

Hết thảy đều chỉ vì hắn làm động tác nhỏ như thế.

Lục Lê nhẹ nhàng nói: “Ngươi thật đáng thương.”

Đây là nói cho Thanh Linh, hay là nói cho chính mình nghe?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.