Yêu Hồ Trở Về

Chương 44: Lòng Thành




Mắt Lục Lê tối sầm lại, đợi đến khi thị giác chầm chậm khôi phục, hết thảy đều ở trước mắt từ từ vặn vẹo, sau đó hình thành một không gian mới.

Tiếp theo hắn liền nghe hệ thống ở bên tai nói: “Truyền tải thế giới mới đã hoàn tất, hiện tại tui đem tình huống thông tin căn bản đưa đến cho anh.”

Lục Lê không đi phản ứng lại với hệ thống, hắn còn chìm đắm vào khoảnh khắc cuối cùng. Hắn thở hổn hển mạnh mẽ, con ngươi một mảnh đỏ chót.

Cho tới khi trong tầm mắt nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, Lục Lê liền giơ tay lên phất một cái liền bay vọt ra ngoài.

Hài đồng nho nhỏ bị hắn đánh bay ra ngoài, nó đụng vào cây cột phía sau lưng, trong miệng rên rỉ một tiếng, nhưng vẫn cắn răng không kêu một tiếng.

Sau đó cơn đau đớn không thể nhịn nổi, nó mới dùng tay áo che miệng lại, nhỏ giọng nức nở lên.

Lục Lê nghe được tiếng khóc này, mới đem mình đang run rẩy từ trong hồi ức đi ra, phát hiện hắn đã đi tới thế giới mới.

Trước mắt chính là con trai của hắn.

Không, không phải con ruột, mà là kiếm về đứa nhỏ để tiện việc mình có cơm ăn mà thôi.

Lục Lê hiện tại là Trầm Đình Quân, thân phận là… Võ lâm đứng đầu bảng xếp hạng là người thứ nhất không thể phá vỡ, ma giáo giáo chủ người người phải diệt trừ.

Mà Thanh Linh, là hắn cướp lấy.

Một nhà Thanh Linh bị Trầm Đình Quân tàn sát, toàn gia hai mươi mốt người, nha hoàn gia nhân hơn một trăm, đều chết bởi thủ hạ của hắn.

Lúc đó Trầm Đình Quân phát hiện ở dưới thi thể có tiếng khóc yếu ớt từ một đứa bé mới chào đời, bất ngờ là hắn không đuổi tận giết tuyệt, mà đem nó mang về Phong Nhã Các của mình.

Bởi vì hắn quyết định phải cẩn thận bồi dưỡng đứa bé này, bắt nó nhận mình làm cha nuôi, đến trả thù nữ nhân phụ lòng kia.

Cũng chính là mẫu thân Thanh Linh.

Trầm Đình Quân mong còn không được, nguyên do hắn vẫn còn sống chỉ để hận nữ nhân này.

Lục Lê qua loa xem nội dung vở kịch, cảm thấy công thế giới này xác thực rất biến thái, hắn đầu tiên là đem Thanh Linh dằn vặt cho đến lúc lớn còn không nói, ở phía sau còn làm Thanh Linh cứng lên, cuối cùng tìm mấy tên đại hán thay phiên nhau cưỡng hiếp Thanh Linh.

Kết cục cánh tay cùng bắp đùi Thanh Linh bị bẻ gãy, bán vào Câu Lan Viện vì âu sầu mà chết dẫn đến kết cục BE.

Mà hiện tại Thanh Linh đã bảy tuổi, cho nên nói nó bị Trầm Đình Quân dằn vặt bảy năm.

Nói là dằn vặt, kỳ thực cũng chỉ là để nó bưng trà đưa nước, xoa eo bóp chân, không có việc gì liền đạp nó bay ra ngoài. Thế nhưng đợi đến khi nó lớn lên một chút, mới chính thức là cơn ác mộng đối với Thanh Linh.

Bởi vì khi đó Trầm Đình Quân sẽ đối với nó làm các loại xấu hổ PLAY cùng dạy dỗ PLAY.

Lục Lê thật không biết nói gì với nội dung sâu sắc này.

Hắn nhìn một chút trên mặt đều là máu ứ đọng, hài tử khóc vô cùng đáng thương, thầm nghĩ Trầm Đình Quân làm sao xuống tay cho được.

Thanh Linh liếc nhìn nam nhân vẻ mặt lạnh nhạt, vì để tránh cho chính mình lại bị khổ, nó cắn răng đứng lên, lắc lư đi tới bên người Lục Lê, nhón chân lên vì nam nhân chải tóc.

Lục Lê nhìn thấy phía trước trong gương đồng hiện ra khuôn mặt mơ hồ, tướng mạo Trầm Đình Quân rất yêu mị, không phải nữ nhân nhu nhược không xương, mà tràn ngập yêu khí tà tính.

Lục Lê ghét bỏ liếc mắt nhìn trường bào đỏ tươi trên người.

Một thân hồng y phối hợp với dung mạo diễm lệ quá đáng, còn có ánh mắt đào hoa câu hồn, khiến hắn giống như yêu quái đi hút sinh khí nhân loại.

Thanh Linh cẩn thận từng li từng tí một nâng lên mái tóc dài của hắn, cầm cây lược gỗ nhẹ nhàng chải.

Lục Lê từ trong gương đồng nhìn thấy tiểu tử dáng dấp đáng thương, vừa định hỏi một tiếng không có bị thương gì chứ, nhưng câu nói kia lại bị hắn nuốt vào trong bụng.

Trầm Đình Quân người này, máu lạnh vô tình, có thù tất báo.

Hắn thu dưỡng Thanh Linh chẳng qua cũng chỉ làm thỏa mãn sở thích của hắn mà thôi, có ý đồ muốn đem đứa con của người phụ nữ kia bồi dưỡng thành luyến sủng của mình, dạy dỗ Thanh Linh từng bước một thành đồ chơi riêng của hắn.

Một món đồ chơi sẽ chỉ ở trên giường rên rỉ cầu hoan.

Lục Lê nhướn lông mày, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thế giới này so sánh với thế giới hung tàn kia đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Không có động một chút là lột da bẻ xương, móc mắt cắt lưỡi.

Lục Lê vừa nghĩ tới Kê Thủy, bỗng dưng trong lòng đau đớn, yết hầu như bị người bóp chặt đến nghẹt thở.

Thanh Linh nhìn thấy vẻ mặt nam nhân thống khổ, nó đem mái tóc thật dài chải xong, do dự hô: “… Cha.”

Lục Lê nhìn thấy Thanh Linh khuôn mặt nhỏ nhắn, tiếp theo ghét bỏ cho nó một cái liếc mắt, hỏi: “Có chuyện gì?”

Trầm Đình Quân không chỉ có gương mặt yêu mị, ngay cả thanh âm mang theo mùi vị tiêu hồn thực cốt, hầu như khiến người khác nghe thấy đều muốn quỳ gối trước trường bào của hắn.

Chỉ là Thanh Linh vẫn không nói gì, cửa liền bị vang lên, tiếp theo ngoài cửa truyền đến một giọng nữ già nua.

“Giáo Chủ.”

Lục Lê nhàn nhạt liếc mắt nhìn hài đồng muốn nói lại thôi, đáp lời: “Tam Nương, vào đi.”

Người phụ nữ mang đấu bồng màu đen đi vào, bước chân của nàng rất nhẹ, ngay cả Lục Lê phải để tâm nghe mới có thể nghe ra tiếng bước chân của nàng.

Tam Nương là tay trái tay phải Trầm Đình Quân, sự vụ trong Phong Nhã Các chuyện lớn chuyện nhỏ đều qua Tam Nương xử lý, mà Trầm Đình Quân chỉ cần đến thời điểm khoe khoang phong tao [ đại ngộ ] là tốt rồi.

Thời điểm Thanh Linh bị hắn ôm trở về Phong Nhã Các, Trầm Đình Quân cũng đem nó giao cho Tam Nương chăm sóc, mãi đến tận khi Thanh Linh lớn lên đến tuổi hầu hạ mới bị đưa đến bên cạnh hắn.

Bị cộp vào mác người tốt Lục Lê lười nhác dựa vào trên nhuyễn tháp, hỏi: “Tam Nương xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt Tam Nương giấu trong đấu bồng màu đen có vẻ rất khó lường, ánh mắt nàng lia tới trên người hài đồng đang co rúm lại, sau đó nói: “Võ lâm bạch đạo liên kết chí sĩ thập phương, ngay hôm đó liền khởi hành đi vây quét Thập Lục Dạ.”

Lục Lê cười lạnh một tiếng, sờ lên tay mộc trên thành giường, khoảnh khắc sau liền trở thành bột phấn.

Trong chốn võ lâm, ai chẳng biết tất cả mọi người kiêng kỵ nhất chính là cái địa danh Thập Lục Dạ. Đó là địa bàn của ma giáo, cũng là cửa ải đầy máu tanh của vô số người chết thảm ở mười sáu đạo cửa ải.

Hắn nói rằng: “Những người kia cả gan làm loạn như vậy, dám xem thường bản tọa xem Thập Lục Dạ không người ở hay sao?”

Lục Lê nở nụ cười, dùng tay gạt đi lông mày thanh tú, nhắc Thanh Linh rót cho chính mình một chén trà.

Tam Nương đứng thẳng trong góc, Lục Lê ưu nhã nằm lên nhuyễn tháp.

Trong giọng nói Tam Nương có chút lo lắng, nàng nói: “Chúng ta có nên hay không khởi hành đến Thập Lục Dạ?”

Lục Lê tiếp nhận chén trà Thanh Linh đưa tới, mở nắp chén trà thổi nguội, không để ý nói rằng: “Ngươi gấp cái gì, lẽ nào bọn họ có thể phá Thập Lục Dạ hay sao? Riêng khu rừng rậm chướng khí đầy sương mù kia bọn họ có cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng không xông qua được.”

Tam Nương gật đầu không nói gì nữa, tiếp theo liền lui ra.

Lục Lê thổi xong chén trà vừa định uống, lại nghĩ tới hắn muốn tìm mọi cách châm chọc Thanh Linh, liền đem chén sứ kia ném tới trên đất.

Tiếng chén sứ vỡ vụn phát ra tiếng vang lanh lảnh, thân thể Thanh Linh nho nhỏ đột nhiên run lên.

“Đúng là rác rưởi, châm trà cũng nóng như thế, là muốn bỏng chết bản tọa phải không?”

Thanh Linh không thể làm gì khác hơn lại một lần nữa rót một chén khác đưa cho hắn.

Thời điểm tiếp nhận chén trà, Lục Lê nhìn thấy trên tay Thanh Linh có dấu vết bị phỏng, cái tay nhỏ trắng nõn kia đỏ chót một mảnh, mặt trên còn nổi mấy lớp bong bóng.

Lục Lê nhìn cảm thấy rất đau.

Lông mày hắn nhíu lại, không làm khó dễ Thanh Linh nữa, đem chén trà trong tay uống hết.

Sau khi uống xong, Thanh Linh lập tức duỗi ra hai tay đứng ở một bên, Lục Lê lại nhìn thấy trên tay nó nổi đầy bong bóng.

Viền mắt Thanh Linh cùng chóp mũi đỏ hồng, trên mặt vệt nước mắt còn chưa kịp khô.

Lục Lê nhìn gương mặt của nó, tâm hắn lại bắt đầu nhói lên.

Hắn nhớ tới một người khác, đứa bé kia sợ hãi gọi hắn một tiếng, hắn liền ở trong lòng hứa hẹn sẽ không để cho đứa bé rơi một giọt nước mắt nào nữa.

Nhìn Thanh Linh cúi đầu, lén lút dùng mu bàn tay lau nước mắt, Lục Lê liền trở nên đau đầu.

Lương tâm hắn không nhịn được sự khiển trách, đối với Thanh Linh nói: “Lại đây.”

Thanh Linh lập tức liền ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo sương mù mịt mờ không dám lại.

Ngón tay Lục Lê ngoắc ngoắc hướng về nó như gọi một con chó nhỏ, khó chịu liền lặp lại lần nữa: “Ta kêu ngươi tới, tai điếc rồi à?”

Thanh Linh lúc này mới chậm rãi hướng Lục Lê tới gần, thân thể còn phản xạ run rẩy.

Lục Lê đứng lên, từ phòng riêng hơn một dặm trong ngăn kéo có rất nhiều chai lọ bên trong tìm tới một bình, lại trở về bên người Thanh Linh.

Hắn hướng về trên người Thanh Linh ném một bình dược, lại nằm xuống trên giường mềm mại, cau mày nói: “Tự mình xử lý vết thương cho tốt, bản tọa nhìn thật chướng mắt.”

Thanh Linh thụ sủng nhược kinh* nhìn hắn một chút, sau đó cấp tốc cúi đầu, đem bình dược kia bỏ vào trong tay áo.

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Lục Lê nhìn trên da nó lộ ra không có một chỗ nào là hoàn hảo, những chỗ không lộ ra so với nơi này còn nghiêm trọng hơn.

May là Thanh Linh da dầy, cho dù có bị đánh bị đạp ra sao đều không tìm thấy nội thương.

Có điều Trầm Đình Quân cũng không nghĩ dễ dàng liền đem thanh linh giết chết, bằng không cánh tay cùng chân tinh tế thế này sao có thể chịu đựng được.

Lục Lê cho Thanh Linh cái bình hủ cốt sinh cơ kia, vốn là dược cứu người từ cõi chết trở về, cách ngày vết thương trên người Thanh Linh liền bóng loáng da dẻ nhẵn mịn.

Không nghĩ tới vết thương trên người Thanh Linh không chỉ có không ít, trái lại càng ngày càng nhiều.

Lục Lê giơ cằm nó lên, nhìn má Thanh Linh sưng hồng, phẫn nộ nói: “Mau nói cho bản tọa, là ai gây ra?”

Thanh Linh bị đau, khuôn mặt nhỏ đều trứu thành một đoàn. Lục Lê hỏi nó là ai bắt nạt nó, Thanh Linh như là đang e ngại không nói tiếng nào.

Lục Lê tức giận đập nát cái bàn, tiếng vang ầm ầm đổ xuống khiến Thanh Linh chấn động, mới chậm chạp nói ra là ai.

Lục Lê đem những hạ nhân bắt nạt Thanh Linh kêu tới, thời điểm hắn cười quyến rũ diễm lệ, thời điểm không cười lạnh lẽo đến bức người.

Trầm Đình Quân tuy rằng thu xếp đem Thanh Linh trở thành con trai của chính mình, nhưng bọn hạ nhân hầu hạ Thanh Linh thường xuyên ở sau lưng bắt nạt nó.

Lục Lê ánh mắt âm trầm phóng tới trên hai người kia, nói rằng: “Lá gan của các ngươi lớn nhỉ, ai cho phép các ngươi động vào người của bản tọa?”

Hai người kia vốn là Tam Nương phái đi hầu hạ Thanh Linh, thế nhưng Thanh Linh mỗi ngày đều ở bên cạnh hầu hạ Trầm Đình Quân, khiến hai người cảm thấy rất thanh nhàn.

Bình thường Thanh Linh trầm mặc ít lời, yếu đuối đáng yêu, trở lại chỗ ở của chính mình đều sẽ bị bọn họ bắt nạt.

Vì lẽ đó bọn họ ngày hôm qua lá gan lớn đến nỗi đoạt lấy bình dược từ trên người Thanh Linh.

Lục Lê mắt thấy bọn họ liền bực mình, phất tay áo đem hai người đập bay ra ngoài, nhẹ nhàng nói: “Mỗi người tám mươi roi, có thể sống sót hay không đều do ông trời an bài.”

Không ai dám xin tha, xin tha chính là nhận trừng phạt gấp đôi, hoặc là chết.

Chờ hai người chật vật đi ra ngoài, Lục Lê ngoắc ngoắc ngón tay kêu Thanh Linh lại đây, ở trên trán nó búng một cái, nói rằng: “Ngươi thật là ngốc lại vô dụng, người khác bắt nạt ngươi còn để cho họ làm tới.”

Tầm mắt Thanh Linh hướng lên trên, không hẹn mà nhìn vào trong cặp mắt đào hoa kia.

Hết chương 47

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.