Yêu Hồ Bạch Lang Ân A Lạp Huyễn Thế

Chương 6




Lúc Dạ Đình Sâm về, Nhạc Yên Nhi đã ở nhà. Dạ Vị Ương thì đưa Vãn Vãn đi mua quần áo.

Là người nhỏ nhất trong nhà nên Vãn Vãn rất được yêu chiều.

Nhạc Yên Nhi đang ở phòng trẻ con, tất cả những thứ ở đây đều dừng lại vào năm năm trước.

Chỉ có điều xen lẫn giữa những cuốn sách đã có thêm rất nhiều thư.

Trước khi đi, cô đã sắp xếp sạch sẽ, mang đi tất cả thư, bây giờ chúng vẫn ở trong nhà.

Không ngờ sau khi cô đi, Dạ Đình Sâm đã viết nhiều như thế.

Mở đầu mỗi phong thư đều là hai chữ "Nhớ em".

Hai chữ này đã chạm tới nơi mềm mại nhất trong nội tâm Nhạc Yên Nhi, khóe mắt cô ươn ướt.

Nội dung thư rất loạn, đôi khi là giấc mơ liên quan tới cô, khi tỉnh lại, hắn liền viết ra.

Hoặc là hôm nay đi dạo ở công viên, gặp một đôi vợ chồng già, hắn muốn được như vậy cùng cô.

Hoặc ngang qua trường học, thấy những đứa trẻ, hắn tưởng tượng ra bộ dáng con của họ ra sao.

Hắn nói: "Anh đã tưởng tượng tới cả trăm ngàn lần nhưng cuối cùng em không hề xuất hiện. Anh nghĩ nếu em sẽ ở trong ký ức anh cho tới vĩnh hằng thì đây hẳn là một hình thức đầu bạc răng long khác".

Thời gian đó, hắn dùng tưởng niệm để làm chỗ dựa tinh thần.

Cô khóc. Sau đó, cô nhận ra trong thư có một tấm giấy đỏ.

Bên trên là chữ Khải cứng cáp: "Hai họ thông gia, cùng ký ước định, lương duyên vĩnh kết, đôi lứa xứng đôi. Nhìn ngày này hoa đào nở rộ, thành gia lập thất, xem bói thấy ngọn dưa kéo dài, ai hưng thịnh ai nồng nhiệt. Tuân theo ước hẹn bạc đầu, viết vào giấy đỏ, đem thư đỏ ra thề, chờ minh uyên chứng giám".

Chữ ký là Dạ Đình Sâm.

- Đây là cái gì?

Nhạc Yên Nhi thắc mắc, chẳng ngờ giọng Dạ Đình Sâm lại vang lên ngoài cửa:

- Hôn thư.

Cô nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hắn đang tựa vào khung cửa, chẳng biết đã đứng đó bao lâu. Thấy cô nhìn lại, hắn liền bước tới.

Bàn tay dịu dàng lau sạch nước mắt cô, sau đó cầm lấy tờ giấy kia.

- Cặp vợ chồng già kia tổ chức hôn lễ kim cương, họ chọn làm theo kiểu Trung Quốc, anh có tham dự. Ông lão học thư pháp và Trung văn nên viết hôn thư cho vợ mình. Lúc ấy, anh nhận ra những chữ nho nhã này dường như êm tai hơn lời thề của phương Tây, nhớ tới khi trước chúng ta lẽ ra tổ chức hôn lễ kiểu Trung, anh muốn nhìn em đội mũ phương, choàng khăn.

- Vậy coi như đây là hôn thư anh viết cho em à? Làm được gì?

- Chúng ta chưa đăng ký kết hôn, đây cũng là giấy đăng ký của chúng ta luôn. Hôn thư có giá trị pháp luật ở cổ đại, sau khi em qua đời, sợ em ở dưới đó vẫn hái hoa ngắt cỏ nên anh mới nghĩ ra cách này. Vậy nên anh viết hai phần, một phần anh giữ, một phần đốt cho em để em nhớ rằng em sống là người của anh, chết là ma của anh, đời này là của anh, kiếp sau cũng là của anh.

Hắn ôm cô vào lòng, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.

Nhạc Yên Nhi đau òng, nước mắt rơi lã chã.

Có đôi khi cô thấy EQ của hắn rất thấp, khiến người ta tức chết, nhưng đôi khi một câu hắn nói, một việc hắn làm cũng có thể khiến người ta cảm động vô cùng.

Hôn thư, mệt cho hắn nghĩ ra!

- Anh hái hoa ngắt cỏ thì có! Dung mạo hại nước hại dân, đi đường là một trăm phần trăm khiến phụ nữ quay đầu lại, anh không biết xấu hổ mà nói em nữa.

- Anh không quan tâm tới họ, anh chỉ cần ánh mắt em thôi.

Hắn dịu dàng nói.

Nhạc Yên Nhi đỏ mặt, cô tức giận lườm hắn rồi nói:

- Không nói nữa, bút đâu? Hôn thư này em phải ký tên đồng ý chứ?

Dạ Đình Sâm lấy bút mực ra, cô không biết viết bút lông, lại sợ chữ xấu làm hỏng tờ giấy đẹp nên hắn nắm tay cô, đưa từng nét một, cuối cùng đã viết mấy chữ bên trên: "Nhà trai Dạ Đình Sâm, nhà gái Nhạc Yên Nhi, có hôn thư làm chứng, giai lão bạc đầu"

- Chúng ta tổ chức hôn lễ kiểu Trung đi, mời cặp vợ chồng già kia tham gia để họ chúc phúc cho chúng ta, sau đó chúng ta sẽ tự có hạnh phúc của riêng mình, để cho người khác cũng hâm mộ chúng ta.

- Được, khi nào thì kết hôn?

Nhạc Yên Nhi rúc vào ngực hắn, đây là cảng tránh gió an toàn nhất của cô.

- Ba ngày nữa, anh quyết hết rồi, em chỉ cần mặc đồ cưới đẹp nhất rồi xuất hiện là được.

Dạ Đình Sâm cười, khẽ hôn lên trán cô.

- Vội thế à?

Cô ngạc nhiên.

- Không vội, anh đợi lâu lắm rồi.

Hắn nói từng chữ một.

Hôn lễ này đã trì hoãn quá lâu, nó trở thành tâm bệnh của hắn, khiến hắn luôn canh cánh trong lòng.

Hắn nợ cô một hôn lễ, hôn lễ độc nhất vô nhị.

Buổi tối, chờ cho phó chủ tịch và những người khác trở về, họ bàn bạc tới chuyện này, ai cũng đồng ý cả. Tiệc cưới sẽ bí mật, sau đó mới thông báo.

Hôn lễ không cần chuẩn bị nhiều vì hắn đã chuẩn bị xong trong năm năm rồi. Cô đội mũ phượng, choàng khăn, hắn mang hôn thư sính lễ, quá trình tổ chức tiệc cưới hắn cũng đã nghĩ xong.

Chỉ thiếu mỗi cô dâu, mà cuối cùng Nhạc Yên Nhi đã về, khổ tâm của hắn không uổng phí.

- Anh mua đồ lúc nào?

- Lúc vợ chồng già kia kết hôn, anh đã tìm nhà thiết kế để làm hai bộ theo kích thước của chúng ta. Em mặc thử xem.

Nhạc Yên Nhi nhìn lễ phục đỏ được gập vuông vức trên giường, vạt áo đối thân chia áo ra làm hai, bên trên thêu long phượng tường trình.

Của Dạ Đình Sâm thì thêu màu vàng sậm, không tươi như của cô nhưng trông cũng rất vui mắt.

Nhạc Yên Nhi không nỡ mặc, cô quyết định tắm trước rồi mới thử.

Chờ cô tắm xong, thấy Dạ Đình Sâm đã thay bộ của hắn. Đồ rất vừa, tôn lên dáng người hoàn mỹ của hắn.

Sự chín chắn của hắn được hoa văn rồng thêu chìm tôn lên, trông hắn thật uy phong lẫm liệt, hắn khẽ nhướng mày, ánh mắt sáng rực.

Dạ Đình Sâm như công tử xuyên qua từ cổ đại, khí thế hơn người, nếu ở cổ đại, hẳn hắn cũng là người có thân phận tôn quý, thậm chí là thống lĩnh một phương.

Không biết là quần áo tôn lên khí chất hay khí chất khiến quần áo đẹp hơn, quả là cực kỳ hoàn mỹ.

Cô ngẩn ra.

Dạ Đình Sâm sờ mũi:

- Thế nào? Được không?

- Ừm... Vị công tử này đến từ đâu, định đi đâu? Nhà ở phương nào, đã có hôn phối hay chưa?

Nhạc Yên Nhi bước lên, cô khẽ vuốt lên bộ đồ. Dường như chúng được làm từ tơ tằm, cảm giác lành lạnh. Cô vừa tắm nước nóng xong, người đang rất khô và nóng nên lập tức thích cảm giác này, sờ mãi không buông.

Cô sờ vui vẻ nhưng người nào đó thì khó chịu chết đi được.

Hắn không nhịn nổi nữa, lý trí đã bị hủy diệt, hắn vội nắm tay cô.

- Đừng làm bừa.

Giọng nói trầm khàn vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.