Yêu Hận Triền Miên

Chương 19




Rời khỏi văn phòng của Phùng Ngọc Cầm, Quách Bằng Huy đã đứng chờ sẵn:

- Cố vấn Tăng, chúng ta còn một cuộc họp nhỏ. Chủ đề chính thức là lĩnh hội tinh thần chỉ thị của Giám đốc sở Phùng, xác định ý tưởng công tác kế tiếp của tổ trù bị.

Trong phòng hội nghị vẫn là những người đó, duy chỉ thiếu mỗi Phùng Ngọc Cầm.

Trong các cơ quan chính phủ, xuất lực làm việc, bày mưu tính kế đều là do người dưới đi làm. Lãnh đạo chỉ giữ lại quyền đánh nhịp quyết sách cuối cùng. Lần này chuẩn bị căn cứ bảo vệ sức khỏe, Trần Cao Phong chỉ là tổ trưởng trên danh nghĩa. Bất luận một sự việc nào, Phùng Ngọc Cầm mới thực tế là người chủ đạo. Nhưng bà không có khả năng tự làm hết mọi chuyện. Bà còn có việc của sở phải làm. Mọi người nên nghĩ ra phương án, và lựa chọn một là được.

Những phương án trù bị đã làm tốt trước đó toàn bộ bị phủ định khiến các thành viên trong lòng đều có chút sợ hãi và áp lực. Những cán bộ lão làng thì trong lòng đều rõ, ý kiến của Tăng Nghị chỉ là lý do ngoài mặt. Nguyên nhân chân chính là Phùng Ngọc Cầm đối với phương án cũng có sự bất mãn. Nếu không thì có mười Tăng Nghị cũng tuyệt đối không qua được một Phùng Ngọc Cầm.

Hội nghị tiếp tục đến giờ cơm trưa mới chấm dứt. Mọi người không thể biết ý tưởng chân chính của Phùng Ngọc Cầm, chỉ có thể dựa vào chỉ thị của bà mà tìm ra cách thôi.

Quách Bằng Huy giữ Tăng Nghị ở lại dùng cơm trưa, rồi tiễn hắn xuống lầu.

- Cố vấn Tăng, trước mắt tình huống công tác của tổ trù bị rất không lạc quan. Thượng cấp lại thúc giục phải làm nhanh. Hy vọng cậu về sau có thể dành nhiều thời gian, kết nối với các thành viên khác, để công tác của tổ trù bị chúng ta mau chóng có bước đột phá.

- Sau này tôi sẽ tranh thủ mỗi ngày chạy đến đây một chuyến.

Tăng Nghị nói.

Quách Bằng Huy trong lòng giật mình kinh hãi. Tăng Nghị trước kia là người có thể đẩy thì liền đẩy. Tuy nhiên, trên mặt ông ta cũng biểu lộ niềm vui bất ngờ:

- Vậy thì tốt quá. Văn phòng tôi cũng đã chuẩn bị cho cậu rồi.

Tăng Nghị mỉm cười, chào tạm biệt:

- Cục trưởng Quách, ngài đang bận, tôi xin phép đi trước.

- Để tôi bảo lái xe đưa cậu về.

Quách Bằng Huy vẫy tay một cái. Lái xe của ông ta liền chạy xe đến.

Trở lại phòng khám, vừa mới xuống xe, Tăng Nghị kinh ngạc phát hiện, Quá Tam Lượng không ngờ vẫn còn ở đó, đứng thẳng người ngay cửa phòng khám.

Lúc này ánh nắng rất chói chang. Quá Tam Lượng đứng ngay dưới ánh nắng, bị phơi cho đến da đỏ lên, môi khô khốc, tóc ướt đẫm. Những giọt mồ hôi từ trên trán nhỏ xuống, quần áo cũng ướt sũng.

Tăng Nghị có chút không ngờ, không nghĩ tới Quá Tam Lượng đúng là người co được giãn được. Ngày hôm qua có thể ngay trước mặt Trần Long quỳ xuống xin tha thứ, hôm nay lại có năng lực đứng dưới nắng chịu khổ. Vì bảo vệ cho quyền lực trong tay của mình, y không ngờ trổ hết mọi sở trường. Tăng Nghị giờ phút này không thể không bội phục ma lực của quyền thế.

Nhìn thấy Tăng Nghị trở về, Quá Tam Lượng một phen lau mồ hôi trên trán, cười tươi:

- Lãnh đạo Tăng, ngài đã trở về.

Tăng Nghị cũng không để ý đến y, mang theo hòm y đi vào.

Quá Tam Lượng đuổi theo đằn sau:

- Lãnh đạo Tăng, tôi biết sai rồi.

- Tôi đã biết rồi, anh có thể đi.

Tăng Nghị buông cái hòm y, tìm cái ly rót nước.

Quá Tam Lượng sắc mặt sợ hãi:

- Lãnh đạo Tăng, tôi thật sự biết sai rồi. Tôi không nên biết pháp phạm pháp, lấy quyền đè người. Tôi cam đoan về sau không bao giờ như vậy nữa. Tôi biết, trong mắt đại nhân vật như mọi người, một tiểu trưởng phòng như tôi ngay cả con kiến cũng không bằng. Ngài hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi lần này, cho tôi một cơ hội để sửa sai.

Tăng Nghị ngồi một chỗ uống nước, từ chối cho ý kiến.

- Người mà sáng nay tìm ngài quấy rối tôi đã cách chức. Còn Lương Thảo của công ty dược phẩm thì tôi cam đoan về sau cô ta sẽ không xuất hiện ở bất cứ phòng khám nào trong quận.

Quá Tam Lượng vì bảo vệ chính mình, quả thật đã xuống tay. Vì để bãi bình cô ả nhân tình kia, y đã tiêu phí cái giá không nhỏ:

- Tiểu Quá tôi thật sự sai rồi. Sau này lãnh đạo Tăng cứ nhìn vào hành động của tôi. Nếu tôi còn dám làm xằng làm bậy, ngài hãy khiến cho tôi thịt nát xương tan.

- Ồ, anh hãy để lại giấy chứng nhận và về trước đi.

Tăng Nghị khoát tay, ra hiệu Quá Tam Lượng hãy ra về.

Quá Tam Lượng như được đại xá, khẩn trương lấy giấy phép ra, cung kính đặt trước mặt Tăng Nghị, sau đó cúi người vái chào rồi xoay người đi. Lời này của Tăng Nghị không rõ ràng. Chưa nói là tha thứ hay không tha thứ, chỉ là muốn xem biểu hiện của Quá Tam Lượng sau này. Quá Tam Lượng trong lòng cũng hiểu được, nếu chính mình về sau còn dám làm xằng bậy, lọt vào tay Tăng Nghị, thì nhược điểm của mình ở trong tay Trần Long cũng sẽ lập tức trở thành một công cụ truy hồn.

Tăng Nghị hiện nghĩ đến vấn đề phòng khám của mình. Ý tứ của Phùng Ngọc Cầm là muốn mình dồn hết tinh lực vào công tác trù bị căn cứ bảo vệ sức khỏe. Việc của phòng khám tạm thời gác lại. Nhìn tấm bảng có ba chữ “Sinh Sinh Đường”, Tăng Nghị có chút không tình nguyện. Hắn đối với ba chữ này có cảm tình rất sâu.

Đang cân nhắc việc phòng khám thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Người gọi tới không ngờ là chồng của Cố Minh Châu Thôi Sĩ Anh.

- Bác sĩ Tăng, chiều nay có rảnh không?

Thôi Sĩ Anh khách khí hỏi.

- Vâng, tôi rảnh.

Tăng Nghị cười;

- Có phải Chủ tịch Cố muốn khám bệnh?

Thôi Sĩ Anh bên kia cười sang sảng:

- Bệnh của vợ tôi đã tốt hơn rồi. Tôi tìm cậu không phải là chuyện này, mà là chuyện khác.

Tăng Nghị có chút không ngờ:

- Ngài cứ nói.

- Chiều nay tôi có cuộc hẹn một số chuyên gia nổi danh về đồ cổ. Tôi cảm thấy cái hòm y của cậu rất có ý tứ. Nếu cậu có rảnh thì cứ tới đây một chuyến. Nói không chừng có thể tìm ra lai lịch của nó.

Tăng Nghị vừa nghe chuyện này thì lập tức nói:

- Được, ngài cứ nói tôi địa điểm. Lát nữa tôi đến ngay.

- Du Nhiên Cư. Sau khi cậu đến, hãy nói tên tôi thì có thể vào.

Thôi Sĩ Anh dặn dò hai câu rồi cúp điện thoại.

Du Nhiên Cư nằm ở chân núi Thanh Long thành phố Vinh Thành. Cái tên nó bắt nguồn từ câu “Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn”, chính là chỉ một nơi nhàn nhã dùng để uống trà.

Tăng Nghị khi tới chỗ này, liền nhìn thấy một cái cổng lớn của một tòa nhà phục cổ. Sau khi đi vào bên trong, dọc theo hai bên hành lang là những bức tranh điêu khắc. Đường ngoắt nghéo giống như một tòa lâm viên.

Nhân viên phục vụ nhìn thấy hắn tiến vào thì hỏi:

- Tiên sinh vào uống trà hay là tìm người?

- Tôi tìm Thôi Sĩ Anh tiên sinh. Chúng tôi có hẹn rồi.

- Anh là Tăng tiên sinh?

Nhân viên phục vụ vừa nghe thì lập tức giơ tay đi trước dẫn đường:

- Thôi tiên sinh đã có nói qua. Tôi xin dẫn anh đi.

Tăng Nghị một đường bước qua, không khỏi tấm tắc khen trong lòng. Bố trí của Du Nhiên Cư này thật sự khá độc đáo. Từng quán trà nhỏ nằm dưới những tán cây. Bên cạnh là dòng nước nhỏ chảy qua. Quả thật khiến cho người ta có cảm giác nhàn rỗi. Giữa các quán trà lại cách nhau rất xa, không cần lo lắng câu chuyện của mình sẽ bị người khác nghe được.

Nhân viên phục vụ qua lại không ngớt, cuối cùng đi vào một tòa lầu mang phong cách Giang Nam, lại xuyên qua đại sảnh, liền thấy được đằng sau tòa lầu có một dòng suối trong suốt chảy qua.

Hai bên dòng suối bày hai quán trà. Có một số người đàn ông trung niên ngồi cùng một chỗ đánh mạt chược, cắn hạt dưa.

- Bác sĩ Tăng, cậu đã đến rồi.

Thôi Sĩ Anh nhìn Tăng Nghị, đặt quân bài mạt chược nói:

- Không đánh nữa, người đã đến rồi.

Mọi người hôm nay cũng không phải là để thắng mạt chược nên những người khác liền đổ hết quân bài mạt chược lên bàn, đứng dậy, nói với nhân viên phục vụ:

- Mau gọi ông chủ của các người đến đây.

- Vào bên trong ngồi đi.

Thôi Sĩ Anh đi trước dẫn đường. Mọi người tiến vào một gian phòng riêng bên trong lầu.

Căn phòng rất lớn, có cửa sổ sát đất, đối diện bên ngoài là dòng suối nhỏ, ánh sáng rất đầy. Trong phòng bày hơn mười cái ghế kiểu Trung Quốc phục cổ. Giữa các cái ghế là cái bàn chân cao nhỏ, ở trên bày một bộ ấm trà sứ tinh xảo.

- Hôm nay, tôi xin giới thiệu cho mọi người một chút.

Thôi Sĩ Anh giới thiệu Tăng Nghị với mọi người.

Tăng Nghị và mọi người bắt tay nhau làm quen. Người có vẻ mặt buồn bã là họ Từ. Người có râu ngắn là họ Trần. Hai vị này đều là ông chủ xí nghiệp nổi tiếng ở Vinh Thành. Sưu tầm đồ cổ chỉ là ham thích bên ngoài của bọn họ. Ngoài ra còn có người mặt tròn, trước ngực đeo lủng lẳng cái kính viễn thị, là một chuyên gia kinh doanh đồ cổ, họ Đổng, tên là Đổng Hồng Phong.

Đổng Hồng Phong rất hay nói. Tất cả người khác đều ngồi xuống nhưng ông ta không ngồi xuống, mà là cầm tách trà đến trước mặt Tăng Nghị, nhìn cái hòm y dưới chân hắn nói:

- Bác sĩ Tăng, cậu bình thường đi khám bệnh cũng dùng cái hòm này sao?

Tăng Nghị gật đầu:

- Chỉ cần đến khám bệnh tại nhà thì tôi đều mang theo cái hòm này.

Đổng Hồng Phong lập tức chép miệng hai cái:

- Bác sĩ Tăng, tôi thấy cái hòm này có mấy trăm năm lịch sử đấy. Đổi lại là tôi, nếu có được đồ cổ nhiều năm như vậy, tôi nhất định sẽ bày ở nhà, cẩn thận thưởng thức.

- Đây là thói quen của tôi. Hòm này là ông nội tôi trước kia đã dùng. Tôi cảm thấy nếu như không có cái hòm này thì không giống như thầy thuốc. Thậm chí cũng không thể kê ra đơn thuốc.

- Haha, bác sĩ Tăng thật sự là người rất thú vị.

Đổng Hồng Phong cười, bưng tách trà trở lại bàn:

- Tôi nói cho mọi người biết, tất cả chúng ta đều không bằng bác sĩ Tăng. Có thứ gì tốt thì đừng nên cất giấu, khẩn trương lấy ra để mọi người cùng thưởng thức.

- Việc này đừng vội, đợi lão Tả đển rồi nói sau.

Khi đang nói thì cánh cửa phòng bị đẩy ra:

- Thật ngại quá, khiến các lão bằng hữu phải đợi lâu. Thật có lỗi, thật có lỗi.

- Tôi nói lão Tả ông đấy, ông càng lúc càng làm cao. Lão bằng hữu đến chỗ ông cả nửa ngày, nhưng ông lại chẳng thèm lộ diện. Chẳng lẽ sợ chúng tôi ăn uống không trả tiền sao?

Đổng Hồng Phong trêu ghẹo.

Người đàn ông trung niên họ Tả chính là ông chủ của Du Nhiên Cư. Ông ta ôm quyền nói:

- Thật sự là xin lỗi, gần đây sức khỏe không được tốt, có chút bệnh nhẹ trong người.

Nói xong, ông ta cau mày, trên mặt hiện lên một tia u sầu.

- Trùng hợp nhỉ? Hôm nay chúng tôi vừa lúc cũng mời đến một vị thầy thuốc.

Đổng Hồng Phong nhìn Tăng Nghị:

- Bác sĩ Tăng, cậu hãy xem giúp cho lão Tả một cái. Xem cái lão keo kiệt này có bệnh hay không?

Thôi Sĩ Anh thản nhiên cười:

- Có bác sĩ Tăng ra tay, nói không chừng, chứng bệnh keo kiệt của lão Tả cũng được chữa khỏi.

Lão Tả lúc này mới chú ý trong phòng có người trẻ tuổi. Ông ta mỉm cười, nhưng không để những lời đó trong lòng. Ông ta nghĩ bạn bè mình chỉ đùa cho vui.

Tăng Nghị cũng đồng dạng chắp tay, thuận tiện quan sát khí sắc của lão Tả, phát hiện khuôn mặt của ông ta thảm đạm, rất mệt mỏi, nhưng nhìn không ra có chứng bệnh gì rõ ràng.

Tăng Nghị thoáng suy nghĩ, liền hiểu ngay. Đây là tình trạng mất ngủ nghiêm trọng. Hắn nói:

- Ông chủ Tả bệnh khá nặng đấy. Nói bệnh nhưng không phải bệnh, nhưng so với bệnh còn thống khổ hơn.

Lão Tả ánh mắt sáng lên, ngồi bên cạnh Tăng Nghị nói:

- Bác sĩ Tăng, vậy nhờ cậu cẩn thận kiểm tra giúp tôi một lần. Cậu không biết, trong khoảng thời gian này tôi thống khổ đến cỡ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.