Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!

Chương 76: Tai nạn giao thông.




Harry do dự thật lâu, vẫn không biết nên trả lời thế nào. Sau khi mở lòng với nhau, nói thật Tom kiêng dè hơn nhiều, nhưng Harry biết kiêng dè ấy chỉ nhắc nhở Tom cẩn thận, chứ không bắt Tom dừng lại được.

Harry khó có thể hiểu được suy nghĩ của Tom. Lúc anh học năm thứ năm, chẳng phải cảm thấy rất nhiều người không hiểu mình sao? Vào tuổi đó anh cảm thấy dù ngày sau xảy ra cái gì, mình cũng sẽ không hối hận, hay như khi đó căn bản anh không cho rằng mình sai.

Năm đó Harry như thế, từ nhỏ đã có lòng tự trọng rất cao, dù chuyện gì đều dựa vào mình, còn rất ít khi thất bại mà Tom cũng vậy.

Như thế giới của Harry, là ai biết Voldemort có Trường Sinh Linh Giá thì họ đều nói Voldemort làm sai, nhưng khi đó Voldemort đã không còn lý trí để suy nghĩ nữa. Anh không muốn ngày sau Tom cũng biến thành như vậy.

Chỉ là Harry không có lý do gì ngăn cản, nói thật ra, anh chỉ lớn hơn Tom vài tuổi, vì chuyện còn bé và lúc sau bị Voldemort đuổi giết mà không thể không trưởng thành, nhưng Tom cũng lớn lên trong hoàn cảnh gần như tương tự không cần phải ấu trĩ như anh, anh chỉ là ỷ vào mấy trận chiến, mà một ít “biết trước”. Thế nhưng anh đang phân biệt hai không gian, cũng không thể lôi không gian của mình vào thế giới này.

Quan hệ hiện tại của họ là gì, là người yêu? Tuy vậy, dù là người yêu cũng không đến mức phải trói buộc tương lai đối phương, lên kế hoạch cho đối phương. Anh “dùng mọi cách” để Tom trổ hết tài năng trong Thi đấu Tam Pháp thuật, nhưng để có thể thuyết phục Tom đi vào con đường chính trị sau này thì vinh quang ở trận đấu đó chỉ có giúp y một chút, nếu bản thân Tom không muốn thì những gì anh làm hoàn toàn chỉ có thể là vô ích.

Harry biết, những lo lắng này không phải đến từ “tương lai”, mà là vì hiểu tính cách Tom. Dã tâm Tom quá lớn. Thậm chí còn y hệt như Gellert Grindelwald.

Harry nhìn thức ăn trong đĩa, chợt mất đi cảm giác muốn ăn. Tom luôn có đủ các lý do thuyết phục anh.

“Harry…” Tom bỏ dĩa xuống, “Anh đang run.”

Harry nhìn tay mình đang run lên, cuối cùng bỏ dĩa xuống, “Tôi… được rồi, nói thật, Tom à, tôi rất lo.” Anh vô cùng đau đầu, “Cậu biết không, tôi mất rất nhiều thời gian mới có thể phân biệt được cậu và Voldemort, nhưng tôi cảm thấy, được rồi, tôi tạm thời không thể thoát khỏi ảnh hưởng từ thế giới của tôi, vì… dù sao chuyện đó đã tạo cho tôi bóng ma tâm lý rất lớn, tôi… Merlin ơi…”

Tom đứng dậy đi ra sau Harry, ôm lấy anh – từ khi Harry đồng ý đến với y, y phát hiện y rất thích tư thế này, y thích đặt cằm lên vai Harry, để hai người càng thân thiết, “Tôi biết… nhưng Harry à, anh hiểu tôi, anh hiểu Tom Riddle, y sẽ không vứt bỏ kế hoạch nhiều năm chỉ vì một ít chuyện mới xảy ra, nếu có một ngày như vậy, anh có thể nghi ngờ y đang trúng Lời nguyền Độc đoán hoặc đang lừa dối anh.”

Harry miễn cưỡng nở nụ cười.

“Nhưng Harry à, tôi cảm thấy chúng ta đều nên cho đối phương thời gian, anh khiến tôi biết “tương lai” quá đột ngột, tôi bắt anh ở lại thế giới này cũng quá bất ngờ, chúng ta đều nên cho đối phương thời gian.”

“Tôi biết…” Vốn họ chỉ lướt qua nhau ở thế giới này, nhưng lại có quan hệ một cách khó tin, cuối cùng quyết định ở lại đây, chắc chắn anh đã điên rồi. Nhưng bắt đầu từ khi đến trường, những chuyện điên cuồng mà anh đã làm cũng không chỉ có mỗi chuyện này. Điên thì điên thôi.

“Tom… hứa với tôi, không có sự cho phép của tôi thì không được tiếp tục chế tác Trường Sinh Linh Giá.” Harry nắm chặt tay Tom, kéo y đến trước mặt mình, vẻ mặt thậm chí còn hơi dữ tợn, “Tuy tôi không phải là phù thủy hắc ám trong lĩnh vực đó, nhưng, tôi có thể kiểm tra được linh hồn của cậu, Tom à.” Harry nhìn Tom, lần thứ hai Tom nhìn thấy vẻ mặt này của Harry, lạnh lùng, dứt khoát, đang vận sức.

Giống như khi cắt ngang y chế tác Trường Sinh Linh Giá thứ hai trong Rừng Cấm vậy. Lạnh lùng đến mức khiến Tom hoảng sợ.

Nhưng khi đó Tom khiếp đảm không thể nói chuyện, lần này Tom…

“Nếu, tôi kiên trì thì sao, Harry?” Tom khẽ hỏi, “Nếu ở nơi anh không biết tôi lại chế tác Trường Sinh Linh Giá rồi còn giấu nó thì sao?”

“Tôi đã từng có thể liều mạng hủy diệt Trường Sinh Linh Giá của Voldemort, đương nhiên cũng có thể hủy diệt cậu, dù cậu giấu nó ở đâu, rồi tôi vẫn có thể tìm thấy,” Harry kéo tay Tom, “Tôi đã từng mang suy nghĩ đồng quy vô tận để đối mặt với trận chiến cuối cùng, cũng không để ý chuyện cùng chết với Voldemort, tôi có thể sống sót, đương nhiên cũng không để ý mất mạng lần nữa. Tom, tôi biết rồi cậu sẽ đứng ở đỉnh cao, nhưng… nhưng, chỉ duy có Trường Sinh Linh Giá, tôi không cho phép bất cứ một Trường Sinh Linh Giá nào sinh ra trước mắt tôi.”

Nếu cậu kiên trì chế tác Trường Sinh Linh Giá, nếu cậu kiên trì… dù chết, tôi cũng sẽ ngăn cản cậu. Tom nhận ra ý tứ trong mắt Harry. Im lặng một lúc lâu, cuối cùng y gật đầu, “Tôi hứa với anh.”

Lúc này Harry mới chậm rãi buông tay ra. Trường Sinh Linh Giá là điểm giới hạn cuối cùng của anh, anh không thích quyền lợi, không thích bị mọi người chú ý, anh vẫn luôn không yên khi đối mặt với “màn phỏng vấn” của Rita Skeeter. Anh không thích dựng lên lời nói dối như vậy, như Draco đã nói, chỉ vì sự quật cường chết tiệt này của anh mà rõ ràng năm đó anh đứng giữa hai sự lựa chọn về hai nhà, lại khiến Mũ Phân Loại băn khoăn rồi ném anh vào Gryffindor.

Harry anh, dù cho anh mấy kiếp thì cũng không học được cách xử sự của Slytherin. Có lẽ anh sẽ quen, nhưng không thể nào học được. Anh không thích hợp để dùng mọi cách gây chú ý, anh chỉ thích hợp khi bay lượn trên bầu trời, hoặc là khi đang giảng giải cho người khác, sự chăm chú không coi ai ra gì ấy, sự rực rỡ thu hút mọi người ấy, mới là sức quyến rũ nhất.

Lựa chọn đến với Tom, không thể nghi ngờ anh phải chấp nhận con đường Tom muốn đi sau này, chấp nhận tương lai gây chú ý của Tom. Nhưng Trường Sinh Linh Giá vẫn là điểm giới hạn của anh. Anh không thể quên khi tiêu hủy Trường Sinh Linh Giá, họ phải trả giá thế nào. Kiếp này, anh không thể nào mở to mắt nhìn Trường Sinh Linh Giá được sinh ra trước mắt anh.



Ăn xong cơm trưa, họ thu dọn hầm, sau đó về gia đình của họ ở thung lũng Godric qua lò sưởi.

“Được rồi, mình phải nói là mừng đã về nhà sao?” Ron ngồi trên ghế salon ăn đồ ăn vặt, “Harry, mình cảm thấy cậu quá cẩn thận rồi.” Đè nén pháp lực không cho khôi phục, làm mấy ngày nay vô cùng suy yếu, “Cậu đừng quên, còn có người đang theo dõi bọn mình như hổ rình mồi đó.”

Harry nhìn nhìn Ron, một lúc lâu cũng không thấy có vấn đề gì. Vì thế, Ron là đang định nói gì đó với anh sao?

Ron nhìn anh hơi ngây ngẩn, rồi lắc đầu, chỉ có thể nói ra một từ, “Black.”

Black? A! Merlin!

Black!

Lần trước anh từ chối lời mời của Black, phối hợp với Tom diễn một vở kịch, giờ Tom đã trở thành học đồ trên danh nghĩa, nhưng đối phương không thể không từ bỏ ý đồ ngay như vậy.

Một phù thủy biết xà ngữ.

Một phù thủy biết xà ngữ lại trở thành chủ nhiệm Gryffindor.

Một phù thủy hắc ám biết xà ngữ còn có thể tự tiện xông vào Knockturn còn không gặp sự cố nào.

Dù là chuyện gì thì đối với Black đều không thể xem nhẹ, không thể phủi sạch, làm họ lo lắng.

“Vì thế, bây giờ Black lại đang làm chuyện gì?” Harry đi tới ngồi xuống đối diện Ron.

“Không phải họ, là gia tộc Potter.” Ron nói, “Dường như họ đã lộ ra cái gì với gia tộc Potter thì phải, khi mình vừa về tới đây đã gặp cô Potter, rồi mình mới phát hiện, hàng xóm của chúng ta đã thay đổi.”

“Cô… Potter?” Harry chớp chớp mắt.

“Đúng vậy, cô ấy trang nhã, trẻ tuổi xinh đẹp, a, mình dám cá, chắc chắn là quý cô Dorea Black.” Nói cách khác, ở thế giới Harry thì đó phải là… bà nội của anh…

“Merlin ơi… A!” Ngày đó để Black nhìn thấy gương mặt anh là sai lầm lớn nhất, anh gần như giống hệt với ba mình, mà ba anh chắc chắn sẽ kha khá giống ông nội, vì thế chắc chắn anh sẽ giống với ông nội.

Tổng kết lại, nhất định Black đã nhìn thấy gì đó từ gương mặt anh, nhưng gia tộc Potter đều con một mấy đời nay. Từ khi Grindelwald đi vào nước Anh, anh và Grindelwald cũng coi như trò chuyện thân thiết, hơn nữa nể vào việc anh giúp đối phương giải quyết khúc mắc với Albus thì chắc để biểu đạt lòng biết ơn, đối phương đã giúp anh hoàn thiện chứng minh giả bên nước Pháp kia rồi.

Gia tộc Black có muốn tra cũng không tra được gì. Nhưng không tra được không có nghĩa là họ không thể làm gì. Mà giờ, có vẻ họ đã định lên kế hoạch nào đó.

“Được rồi, được rồi.” Harry có chút cam chịu, “Black… trời ạ, Black…”

“Harry?” Tom ngồi cạnh Harry, y đã nhận ra, nhắc tới Black thì cảm xúc Harry tương đối dễ dao động.

“Cậu biết không, ba đỡ đầu của tôi là một Black.” Harry nghiêng đầu, “Ưm, đó là người đầu tiên khiến tôi cảm thấy có người nhà, là thầy giáo của tôi… được rồi, dù tính cách của chú không tốt, dễ dàng hấp tấp nóng nảy, nhưng trong mắt tôi thì chú ấy vẫn là người ba đỡ đầu tốt nhất, là giỏi nhất, nhưng tôi lại mâu thuẫn với toàn gia tộc Black… tôi cảm thấy rất buồn bực!”

Dù Sirius có nhiều khuyết điểm hơn thì chú cũng là người ba đỡ đầu tốt nhất của anh, anh không muốn quá lạnh lùng với Black, chỉ là anh biết mình không thể.

Black… một đám kẻ điên sử dụng pháp thuật hắc ám!

Nếu có thể, anh hy vọng vĩnh viễn không giao tiếp với Black, vì có Sirius nên anh sẽ có một chút cảm tình với dòng họ này.

Được rồi, nhưng hiện tại họ lợi dụng gia tộc Potter tính kế anh… quần của Merlin chứ, anh cần phải suy nghĩ thật kỹ, anh không thể trốn tránh nhà Potter, nếu có thể anh hy vọng có thể quen biết đối phương, đúng, quen biết…

“Mình cần phải bình tâm suy nghĩ một chút, ôi, Hermione… nếu vào lúc quan trọng này cậu có thể lien lạc với mình thì mình sẽ yêu cậu chết mất…”

Mà anh vừa nói xong, túi pháp thuật của Ron đã rung lên bởi dao động pháp thuật. Sự thật chứng minh Hermione là sự tồn tại còn vĩ đại hơn cả Merlin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.