Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!

Chương 62: Giống như con thú nhỏ nhảy loạn.




“Thư nói gì đó?” Ron tò mò nhìn thư trong tay Harry.

“Mấy đứa bé kia gặp một vị khách kỳ quái vào vài ngày trước, vị khách kia mua một ít… vật cấm,” Kỳ thật mấy đứa bé kia là mấy đứa năm nhất, sau khi Winter thoát khỏi Lời nguyền Độc đoán mấy đứa không còn đi học mà xin tạm nghỉ học. Vài học trò cùng xin tạm nghỉ học thật sự là một chuyện lớn, Dumbledore báo cáo chuyện này lên ban giám đốc, vì suy xét đến thân phận đặc biệt của mấy đứa mà mọi người phê chuẩn lời xin này, “Hàng cấm Knockturn… hôm nay đến lấy đồ Winter phát hiện người này cũng trúng Lời nguyền Độc đoán, mà sức mạnh đè nén trên người hắn cũng khá quen thuộc, ông ta cảm thấy giống như người đã từng ếm Lời nguyền Độc đoán lên mình, ông ta giải trừ Lời nguyền Độc đoán trên người đối phương, nhưng đối phương cũng không cho được tin tức gì có giá trị.”

“Không… có thể để người ta nhận thấy bị kẻ khác ếm Lời nguyền Độc đoán chính là một tin tức rồi.” Ron nhíu mày, “Cậu không cảm thấy là, vì năng lực đối phương giảm xuống, hoặc là hắn không quá mạnh mới khiến Lời nguyền Độc đáon lần này lại dễ dàng bị người ta phát hiện như thế?”

“Ừm, xem ra chắc Trường Sinh Linh Giá bị quản chế bởi Tom nên hắn không có pháp lực quá lớn, lần khống chế Winter chắc hắn đã cố sức, nhưng trong lúc hắn khống chế thì đã lợi dụng pháp lực của Winter và mấy đứa bé kia để sử dụng cho mình, mới xuất hiện sự kiện Lời nguyền Độc đoán lần hai.” Nhưng vì Trường Sinh Linh Giá bị quản chế với bản thể, mới khiến lần này hắn khống chế lại bị người ta dễ dàng nhận ra.

“Hắn muốn thoát khỏi Tom, nói cách khác rất có thể đã bị bản thể ảnh hưởng khiến hắn tự mình có ý thức.” Đáng tiếc Tom còn chưa nhận thức đầy đủ về Trường Sinh Linh Giá, tuy thành công làm ra nhưng vì phương pháp không đúng dẫn đến Trường Sinh Linh Giá hiện giờ có ý thức thoát khỏi vật chứa, mà cũng vì nhận thức không đủ nên Tom không thể có liên hệ với Trường Sinh Linh Giá.

Vốn Tom chính là chủ hồn, có được quyền khống chế tuyệt đối với Trường Sinh Linh Giá nhưng vì Trường Sinh Linh Giá có sự cố khiến Tom không phát hiện ra được hắn đang ở đâu. Tình huống này cực kỳ bị động với Tom. Một khi mảnh linh hồn có pháp lực mới có được cơ thể mới, vậy hắn sẽ thành công thoát khỏi chủ hồn, đến lúc đó hắn có thể chậm rãi nuôi dưỡng linh hồn của mình, mà Tom thiếu một mảnh linh hồn lại khó có thể chữa trị linh hồn. Vậy Tom, ngày sau linh hồn không ổn thì sẽ từ từ nóng nảy, thô bạo hơn, nếu đến lúc đó mảnh linh hồn lại coi Tom là con mồi thì chỉ sợ lại là Tom gặp nguy hiểm.

“Người bị kiểm soát đó định mua gì vậy?” Ron nhíu mày hỏi.

“Độc dược,” Harry cúi đầu nhìn tấm da dê, “Một ít độc dược, gần như toàn bộ đều sử dụng cho giết người và giam cầm linh hồn, may mắn phát hiện đúng lúc, người nọ thoát khỏi Lời nguyền Độc đoán rồi rời khỏi, nếu không thì chỉ sợ dựa vào điều lệ Knockturn, họ không thể không bán.”

“Vậy mảnh kia muốn hoàn thiện linh hồn của mìhn, bây giờ hắn còn bám vào Tử Xà.” Ron nhớ mảnh linh hồn giống với Quirrell năm đó, mày nhíu lại, “Cậu cảm thấy tiếp theo hắn sẽ làm gì?”

“Tiếp theo?” Harry nắm chặt đũa phép trong tay, nhìn mê cung phía dưới, mắt hiện lên một tia sáng lạnh băng, “Chỉ sợ các quán quân tìm cửa ra trong mê cung, hắn lại đi theo các quán quân chơi trốn tìm trong đó.”

“Ý cậu là…”

“Hắn được phân ra lúc Tom 16 tuổi, pháp lực và linh hồn chưa ổn định, nhưng vì thế mà khiến hắn cũng chưa ổn định cả hai tính chất này, không giống như năm đó Voldemort chỉ có thể ỷ lại vào xương cốt cha mình mới có thể xây dựng cơ thể mới. Hắn chưa ổn định hoàn toàn, dù có vẻ tồi tệ nhưng hắn lại có thể dễ dàng chiếm cứ cơ thể mà hoàn toàn không có dao động pháp lực đồng dạng, cắn nuốt linh hồn người kia, biến họ thành chính mình.”

“Ý cậu là, vì không ổn định nên hắn không chỉ giới hạn vào việc chiếm đoạt cơ thể Riddle, bất cứ người nào trong mê cung, chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi đều có thể là mục tiêu của hắn!” Ron kịp phản ứng.

Các quán quân trong mê cung gần như có thể nói là xuất sắc nhất ba trường, tuy họ thành niên nhưng cũng chỉ hơn 17 18 tuổi, vừa mới ổn định pháp lực và linh hồn, nếu mảnh linh hồn kia chiếm cứ cơ thể một người trong số đó, đánh sâu vào linh hồn họ, nhân cơ hội thay thế thì bọn nhỏ tuyệt đối sẽ rất nguy hiểm.

“Cũng có một khả năng, người có ý chí kiên cường có thể ngăn cản mảnh linh hồn đánh sâu vào, dù sao hắn chỉ là một Trường Sinh Linh Giá suy yếu, sau mấy lần dùng hết sức tấn công thì họ có thể phản kích, chỉ là… họ biểu hiện thế nào thì ai mà biết được, 16 tuổi pháp lực Tom đã gấp đôi bạn cùng lứa, không biết khi mảnh linh hồn ra tay sẽ biến thành tình huống nào nữa.”

Chuyện Harry lo lắng, lại bắt đầu không lâu sau.

Tom đi ở giữa mê cung nhận thấy không ổn. Một cảm giác quen thuộc đang tới gần y, rồi lại rời xa. Y vốn bước chậm rãi giờ thì ngừng lại. Y hiểu rõ mảnh hồn mình phân tách ra, tuy không biết đối phương dùng cách nào rời khỏi vật chứa nhưng dù sao y mới là chủ hồn, nên chỉ cần mảnh hồn kia tới gần thì y sẽ nhận ra. Vừa nãy, quả thật y đã cảm nhận được dao động từ sâu trong linh hồn. Chắc chắn mảnh linh hồn kia ngay ở gần đây nên y mới có cảm giác.

Mà Tom không biết chính là, nếu không phải bất đắc dĩ, cực kỳ muốn có được sức mạnh cơ thể mới thì đối phương sẽ không mạo hiểm tới gần Tom mà bị chủ hồn phát hiện. Nếu tới quá gần chủ hồn thì rất có thể sẽ bị chủ hồn ảnh hưởng rồi mất đi ý thức vốn sinh ra.

Tom còn đang do dự nên xử lý thế nào thì Harry đã phát hiện ra không ổn.

“Chết tiệt.” Harry day trán, “Mảnh hồn chết có phản ứng với hắn.” Đầu anh đang đau.

“Sao vậy, Harry?” Ron nghiêng đầu nhìn về phía Harry.

“Mảnh hồn chết có phản ứng, muốn thoát khỏi cơ thể mình.” Họ vốn muốn nghĩ tất cả các biện pháp giải quyết mảnh hồn trên người anh mà không thể nào ra tay, giờ chỉ có một mảnh linh hồn khác xuất hiện lại khiến nó có phản ứng.

“Phản ứng? Mảnh linh hồn của Voldemort và của Riddle hẳn không có liên hệ mới đúng chứ.” Ron tới gần Harry, gạt mái anh ra, “Sẹo cậu rất đỏ, trước kia sẹo cậu chưa bao giờ nghiêm trọng thế này.” Nhưng hiện tại, vết sẹo Harry đang sưng lên.

“Linh hồn không giống, vậy chắc dao động pháp lực có chỗ tương tự nào đó,” Harry đọc thần chú với vết sẹo, vốn cực kỳ muốn giải quyết nhưng giờ lại không thể không ép nó ở trong trán mình, “Mảnh hồn chết không có ý thức, thậm chí đang chết đi, nhưng Trường Sinh Linh Giá của Voldemort hẳn rất có sức hấp dẫn cực mạnh với mảnh hồn kia, chỉ cần có được nó thì dù trong khoảng thời gian ngắn hắn không tìm được cơ thể thì cũng đủ cho hắn có thêm thời gian…”

Anh không ngờ mảnh hồn kia sẽ phát hiện ra mảnh hồn chết trên trán anh, mà lại có thể khiến nó phản ứng. Quá khứ dùng mọi cách để lấy ra Trường Sinh Linh Giá trên trán, nhưng giờ anh không thể đè chặt nó, ngoài Nagini thì nó là một Trường Sinh Linh Giá được chế tác muộn nhất, dù Trường Sinh Linh Giá này đã là một mảnh hồn chết nhưng thứ trong đó, ai biết sẽ cho mảnh hồn kia lợi ích gì chứ.

Ngay khi Harry đang đè nén mảnh linh hồn trên trán thì mê cung phía dưới phát ra một luồng sáng trắng, gần như là chiếu sáng lên toàn bộ bầu trời đêm.

“Đáng chết, Moody tới phía bên kia.” Ron biến sắc, cưỡi chổi bay vào.

Harry phát ra Thần Hộ mệnh, sau đó vọt tới cạnh Tom. Thần Hộ mệnh dạo qua không trung một vòng, để mấy vị giáo sư khác bảo vệ tốt quán quân của mình, bay về phía lễ đường.

“Harry?” Tom nhìn Harry bay xuống, hơi ngạc nhiên.

“Ở bên cạnh thầy, đừng có đi.” Harry nắm chặt tay Tom, “Lấy đũa phép trò ra, lúc cần thiết, thầy cho phép trò sử dụng pháp thuật hắc ám.”

Tom rùng mình, “Xảy ra chuyện gì?”

“Tử Xà tới.” Harry nói khẽ, “Lát nữa phải cố gắng nhìn xuống đất, lúc rẽ thì không nên gấp gáp tìm phương hướng, đừng nhìn vào mắt Tử Xà, trò đã ở cạnh nó thì nên biết điểm trí mạng của Tử Xà, trước kia nó sẽ không làm hại Xà Khẩu, nhưng giờ thì không chắc.”

Trên người Tử Xà có ai, Tom hiểu. Y gật gật đầu, lấy đũa phép ra.

Cùng là đũa phép dùng lông phượng hoàng chế tác chưa bao giờ hợp tác với nhau, trước kia cho tới giờ chúng đều đối chọi gay gắt. Dù là lông phượng hoàng từ hai thời không khác nhau nhưng dao động tương tự khiến chúng nó lại thoáng cộng minh trong tình huống căng thẳng này.

Harry và Tom đều phát hiện. Harry cười khẽ vuốt đũa phép của mình, cũng không nói gì với Tom đang nghi hoặc. Harry giơ đũa phép lên, tia sáng phun ra khỏi đỉnh, những điểm sáng rơi xuống đậu trên vách tường mê cung, những vách tường vốn dựa vào pháp thuật mà tạo thành, nháy mắt biến mất.

Ron che chở Moody cách họ không xa, Tom và Moody vẫn còn đi ở trước nhà kính, con Tử Xà kia cuộn người ở gần đó.

Trong nháy mắt Tử Xà xuất hiện trong tầm mắt, Harry đè chặt trán mình.

“Harry?” Tom quá sợ hãi, y chưa bao giờ thấy Harry đau đớn như vậy, cả khuôn mặt Harry đỏ bừng, khi Tom đỡ lấy Harry tay không cẩn thận lướt qua gò má anh, lại ngạc nhiên phát hiện nhiệt độ trên mặt Harry gần như làm bỏng tay y.

“Chết tiệt…”

“Harry.” Ron dẫn Moody chạy tới cạnh Harry, “Cậu vừa mới đau hả.”

“Chết tiệt… Chúng đang cộng minh…” Harry vô thức tóm tay Tom, móng tay không dài lại bấm chặt vào làn da.

“Không phải chúng sẽ không sinh ra phản ứng sao?” Ron nắm đũa phép không biết nên làm gì, anh không nghiên cứu nhiều về Trường Sinh Linh Giá, Hermione không có ở đây anh rất lo Harry sẽ xảy ra chuyện, “Không đúng… ý cậu là, chúng nó đang cắn nuốt nhau?”

Trường Sinh Linh Giá trên trán Harry vì Voldemort tử vong mà trở thành mảnh hồn chết, nhưng dù sao nó cũng là một mảnh hồn, giống như Voldemort nói chỉ cần linh hồn bất diệt thì hắn vĩnh viễn sẽ không chết vậy. Mảnh hồn chết này có thể có dấu hiệu hồi phục bất cứ lúc nào, đó cũng là nguyên nhân vì sao mà Hermione lại muốn diệt trừ nó tới thế. Mà hiện giờ, chắc là mảnh hồn kia muốn cắn nuốt mảnh trên trán Harry làm nó thoáng hồi phục, Voldemort và Riddle đều là người cực kỳ kiêu ngạo, dù là linh hồn cũng sẽ không cho phép kẻ khác cắn nuốt.

Hành động hiện giờ của mảnh kia lại kích thích mảnh chết, mảnh kia không những không có ưu thế mà lại có nguy cơ bị cắn nuốt. Chỉ là… sân đấu của trận chiến này lại là cơ thể Harry…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.