Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!

Chương 49: Ai cũng thiên vị




Tom chưa bao giờ biết, thời gian lại có thể trôi lâu như vậy. Lặp lại mọi thói quen thường ngày trong quá khứ, lại chợt nhận ra chúng xa lạ tới thế, khiến y không làm gì nổi, giống như những chuyện đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần ấy chưa từng xảy ra vậy.

Rõ ràng gần đây y lười biếng không làm vì cảm xúc không tốt, nhưng y lại có vẻ đã thức suốt đêm làm gì đó, tất cả mọi người đều thấy y không có tinh thần. Mà tình huống này trong mắt người nào đó cũng biến thành y đang lo lắng cho bài thi thứ hai, hay hoặc là y không hiểu được nội dung bài thi thứ hai. Sẽ có người trách cứ Harry, nhất là những người không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh.

“Harry cũng thật là, có chuyện gì quan trọng không thể giải quyết sau bài thi sao, có chuyện gì quan trọng hơn Thi đấu Tam Pháp thuật chứ, không có tinh thần trách nhiệm thế này lại có thể làm giáo sư chỉ đạo sao?” Trên dãy bàn giáo sư, Slughorn cực kỳ khó chịu vì Harry đã lâu không lộ diện, “Ngày mai chính là bài thi thứ hai rồi.”

“Harry nói sẽ trở về trước bài thi, hơn nữa thầy ấy đã nói những điều gì cần chú ý trong bài thi thứ hai cho Tom rồi, sau đó mới đi làm chuyện của mình, Horace, thầy không cần quá để ý.” Vừa mới làm giáo sư thảo dược học không lâu giáo sư Sprout lắc đầu nói, “Harry rất cẩn thận huống chi thầy ấy cũng là giáo sư Hogwarts, sẽ không thể nào không nhận ra được tầm quan trọng của bài thi này.”

“A, tôi chỉ cảm thấy hình như thầy ấy coi trận đấu này quá dễ dàng, Thi đấu Tam Pháp thuật cũng không phải là một cuộc thi vớ vẩn.”

“Tôi thấy là thầy coi bài thi này quá khó khăn.” Ron không chịu nổi lập tức đặt mạnh chén trà xuống mặt bàn, cho tới giờ anh không phải là người kiên nhẫn, dù nhiều năm như vậy anh vẫn chưa thể từ bỏ được thói quen nói năng không lựa từ.

Tính tình của anh không tốt lắm, nói khó nghe chính là lỗ mãng, nhớ tới thời học sinh năm đó cũng vì thẳng như ruột ngựa mới cãi nhau với Hermione và Harry, tuy giờ trưởng thành hiểu chuyện hơn nhưng không có nghĩa là anh nghe Slughorn oán giận mà không bùng phát. Dù Slughorn có vẻ rất có lý do, vì học sinh nhà mình, vì Hogwarts, ông ta lo lắng một chút cũng không có gì kỳ lạ, nhưng Ron không chịu nổi, huống chi là nghe lâu như vậy.

“Nếu thầy thật sự cảm thấy Harry không trách nhiệm, vậy thầy làm đi.” Ron hung tợn nhìn ông ta, “Tôi biết thầy mong muốn chuyện này đã lâu rồi, đừng có mà phủ nhận.” Ron trong lòng hung hăng mắng, sau đó chạy lấy người. Cũng không xem rốt cuộc là vì ai mà Harry mới có thể rời đi lâu như vậy, giành chiến thắng? Hừ!

“Cậu ta…” Slughorn nhìn bóng dáng Ron đi xa, không có cơ hội bảo anh đứng lại. Theo thế hệ giáo sư từ từ rời đi, Hogwarts có người mới, nhưng lúc này người mới vẫn còn trẻ tuổi, tuy Slughorn không tính già nhưng cũng coi như là bề trên. Bản thân ông cũng là một bậc thầy độc dược được người ta tôn kính, nên không có người nào nói móc ông, chớ nói chi là chống đối – ông dạy dỗ rất nhiều học sinh, rất nhiều người đều có thành tựu mà người ta hâm mộ.

“Ron nói đúng đó, Horace.” Dumbledore suy nghĩ bỏ cái cốc đồ ngọt xuống, “Harry đã trưởng thành, tất cả mọi người đều biết phẩm chất của thầy ấy, dù có chuyện quan trọng phải làm nhưng thầy ấy sẽ không bỏ lại Tom như vậy, thầy nghĩ nhiều rồi.”

“Ha? Tôi nghĩ nhiều?” Slughorn không thể tin nói.

“Harry có thể làm rất tốt, thầy nên tin tưởng Harry, cũng tin vào Tom nữa.” Dumbledore đánh giá Tom đang ăn cơm phía dưới, tiếng động vừa nãy trên bàn giáo sư không ảnh hưởng tới bọn nhỏ, tuy Ron lỗ mãng nhưng anh cũng không gây sự cho toàn trường đều biết – Dumbledore nên may mắn lúc này Ron không phải là Ron khi còn đi học, nếu không rất có thể anh sẽ gào lên khiến toàn bộ lễ đường vọng lại tiếng vang.

“A, được rồi được rồi, nếu mọi người đều tin tưởng thầy ấy.” Slughorn không cam lòng chậc lưỡi, nhưng ông cũng biết dù ông có oán giận thế nào cũng vô dụng – một người cực kỳ hư vinh này sau khi bị kẻ khác đoạt vinh quang của mình, luôn không cam lòng, nên ông sẽ nhắc đi nhắc lại, dù không có ác ý, chỉ là nhắc đi nhắc lại cũng làm người ta không chịu đựng nổi.

Tiếng ồn ào cười nói trong lễ đường vẫn còn tiếp tục, Tom lại ngẩn người. Khi một người ngẩn ngơ thời gian dài, họ sẽ nghĩ tới rất nhiều thứ, trước kia không nghĩ tới, chưa từng nghĩ tới cũng sẽ xuất hiện trong đầu. Ví dụ như, trước khi Harry chưa đến Hogwarts, rõ ràng mỗi ngày y đều bận rộn, học tập, kế hoạch chiếm cứ toàn bộ cuộc sống của y, dù giờ giáo sư Slughorn có ý kiến với y, nếu muốn đi tìm thầy ấy lấy giấy cho phép vào khu cấm có thể sẽ gặp khó khăn một chút, nhưng y là Tom Riddle, là học sinh giỏi toàn trường công nhận, không có Slughorn, y còn có người khác, nên y lo lắng cái gì?

Chỉ là giờ, y mở ra một quyển sách, sau đó ngẩn người thật lâu, nửa tiếng hoặc cả tiếng sau mới nhận ra mình chưa đọc được gì cả. Rõ ràng là trở về cuộc sống trước kia, sẽ không thi thoảng gặp Harry ở thư viện, cũng không cần lo lắng nhìn thấy ánh mắt suy nghĩ của Harry khi tìm Harry lấy giấy phép, lại càng không cần phải chứng minh mà cầm một ít vấn đề y đã hiểu để hỏi Harry nữa.

Chứng minh cái gì? Ai biết được. Tom vô cảm buông cốc trong tay xuống. Y đã từng vượt qua mười mấy năm cuộc đời không thú vị, Harry chỉ xuất hiện trong thế giới y chưa tới hai năm lại khiến mình quen có anh. Thật ra người kia rất giống Dumbledore, cũng ôn hòa, cũng không giận người khác, như anh tin tất cả mọi người đều tương thân tương ái. Nhưng vì sao y ghét Dumbledore, cảm thấy người kia dối trá mà lại quen sự tồn tại của Harry chứ?

Rõ ràng… ngoài cái mái tóc rối bù có thể dễ dàng nhận diện nếu ở trong đám đông thì không có chỗ nào đặc thù nữa. Nhưng vì sao, anh ấy chỉ đi không bao lâu thì mình lại hoảng hốt bấy lâu chứ?

“Tom?” Bên cạnh có người thăm dò gọi một tiếng, y tỉnh táo lại, hơi hơi nghiêng đầu.

“Nếu ngày mai cứ tiếp tục thế này, cậu thật sự không có vấn đề gì chứ?” Abraxas hỏi.

“Mình có thể có vấn đề gì.” Tom thở phào một hơi, “Mình nói rồi, Cúp là của Hogwarts, là của Slytherin.”

“Nhưng giáo sư Harry còn chưa trở về.” Abraxas khẽ nhíu mày, “Không có thầy ấy cậu cũng không có vấn đề gì?”

“Người thi là mình, không phải thầy ấy, dù thầy ấy có ở đây cũng chỉ cho mình đề nghị mà thôi, có lẽ thầy ấy đã trở lại mà chúng ta không biết đó.”

“Đã trở lại?” Nói thật có đôi khi, càng ngày Abraxas càng không rõ Tom, tuy nói chuyện quanh co là một môn nghệ thuật của Slytherin, đáng tiếc cậu cảm thấy cậu càng ngày càng không rõ phong cách của Tom.

“Đúng vậy… có liên quan tới bài thi thứ hai…” Tom chợt nhớ tới nội dung gợi ý ở tấm da dê mình lấy được từ bài thi đầu tiên.

Trong đó không phải là yêu cầu mình lấy lại vật báu thuộc về mình sao? Mà hiện giờ, vương miện bị Harry mang đi, y không cho rằng bài thi thứ hai sẽ chuẩn bị sớm như vậy, vương miện kia chắc là Harry thấy y đang luyện tập hoặc sử dụng pháp thuật hắc ám mà nhất thời tức giận lấy đi, có thể là không bao giờ sẽ xuất hiện trên tay y nữa. Mà quyển nhật ký của y không bị làm sao, được y cất giữ, trân trọng, ai cũng không thể phát hiện ra nó, bắt được nó.

Vậy còn có gì là vật quý nhất của y chứ? Y đoán là đũa phép? Đừng đùa, họ không thể nào lấy đi đũa phép của quán quân rồi để quán quân tay không, hay cầm một cây đũa phép nào đó đi thi được.

Thứ quý giá nhất của y là gì? Ngoài những vật như vậy, thì là người. Abraxas là người bạn có thể coi là duy nhất của y trong Slytherin, nhưng tình bạn Slytherin đều mang theo ích lợi, có lẽ tình bạn này quá phức tạp khiến Abraxas vĩnh viễn không thể trở thành vật báu của y.

Vậy chỉ còn một người. Người mà sau khi mất tích khiến y nhớ mong, khiến y lo lắng, khiến y thất thường ấy. Harry, thật ra anh đã trở lại đúng không? Thật ra… anh là vật báu của tôi, đúng không?

Abraxas nhìn Tom lại hoảng hốt, cảm thấy bất an vô cùng. Tom chưa từng ngơ ngẩn bao giờ, Tom thế này thật sự có thể bình an vượt qua bài thi thứ hai chứ?

Ngay khi tất cả mọi người đều có suy nghĩ riêng thì bài thi thứ hai lặng lẽ đến.

“Dù các trò có hiểu được gợi ý lấy được từ bài thi đầu tiên hay không thì chúng ta phải bắt đầu bài thi thứ hai.” Ngài Chaevin nhiệt tình nói – người quan sát vĩnh viễn thoải mái hơn người biểu diễn, vì họ không cảm nhận được sự áp lực kia, “Sân đấu bài thi thứ hai chính là toàn bộ Hogwarts.”

Các quán quân bình tĩnh nghe ông nói, có vẻ như đã biết nội dung bài thi thứ hai.

“Căn cứ vào địa chỉ tấm da dê quy định, các trò đi tới sân đấu của mình, tìm kiếm vật báu của các trò, bài thi đầu tiên không giới hạn thời gian nhưng bài thi thứ hai được giới hạn trong vòng ba giờ. Quán quân hoàn thành ở thời gian đã định thì ban giám khảo sẽ chấm 60% điểm, vượt qua thời gian nhưng chỉ trong vòng một tiếng thì ban giám khảo chấm 40% điểm, nói cách khác, trong vòng bốn tiếng nếu có người chưa trở lại nơi này thì chúng tôi chỉ có thể xét điểm sàn, ngoài ra điểm của người đó sẽ thấp hơn quán quân hoàn thành muộn nhất trong thời gian quy định ít nhất là năm điểm.”

Tom gõ nhẹ đũa phép vào lòng bàn tay. Y đã để ý điểm ở thời gian đầu bài thi đầu tiên, nhưng sau hoàn toàn bị ảo cảnh thu hút, mà giờ, cách tính điểm đều nằm trong dự đoán.

“Được rồi, hiện tại bài thi bắt đầu, các trò có thể xuất phát, nhớ kỹ, chúng ta ở đây chờ các trò.”

Tom nện bước rời đi.

Vật báu mà tôi cần tìm, chính là anh sao?

Là anh, đúng không?

Harry…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.