Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!

Chương 48: Lê nhật linh nhũng nhặn




Tom biết, Harry tức giận. Y chưa bao giờ biết, khi một người biến mất khỏi thế giới của mình thì một ngày của y lại như một năm tới vậy.

Harry đã không còn lên lớp, Tom không biết anh đã nói gì với hiệu trưởng, dù sao người lên dạy đã thành trợ giảng Ron, vì hai người luôn cùng dạy nên mọi người cũng không cảm thấy gì kỳ lạ. Phong cách hai người họ giảng dạy cũng không khác nhau nhiều, không cáu kỉnh, ôn hòa thậm chí vì tính cách bốc đồng mà trợ giảng Ron lại càng được các Gryffindor yêu mến.

Mỗi lần vào phòng học, không nhìn thấy hình dáng quen thuộc kia, Tom cảm thấy cả người mình đều run lên. Vương miện mất đi không còn là chuyện y lo lắng nữa, mà thậm chí Tom còn không nhận ra. Y đã từng thử đi tới hầm tìm Harry, nhưng mật khẩu cũ đã bị gỡ bỏ, thậm chí y dùng xà ngữ ra lệnh con rắn kia mở cửa nó cũng chỉ lạnh run lắc đầu với y. Tom không biết Harry đã làm gì lại có thể khiến con rắn kia làm trái mệnh lệnh của y. Vì Slytherin là Xà Khẩu, mà tượng trưng cho nhà Slytherin là rắn, bên trong Slytherin có rất nhiều rắn khắc, không có ai biết, chúng phục vụ mỗi một Xà Khẩu.

Nghe nói chúng nó được Salazar Slytherin tạo ra, bản thân chính là nô lệ của Salazar Slytherin, chúng nó không có khái niệm về thời gian, chỉ phục vụ cho Xà Khẩu. Hầm cực kỳ gần phòng sinh hoạt chung Slytherin, nói nơi đó là địa bàn của Slytherin cũng không đủ. Tuy Harry là giáo sư… nhưng theo lý mà nói, Harry không thể ngăn cản con rắn kia nghe theo lệnh y. Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề…

Tom hơi mỏi mệt trở lại ký túc xá của mình. Từ ngày đó bị Harry cắt ngang cho tới hôm nay đã tròn một tuần. Vô số lần y hối hận mình không nói gì để che giấu Harry khi anh phát hiện ra y, nói thí dụ như y có thể nói mình đang nghiên cứu pháp thuật hắc ám, vì lo lắng hiệu trưởng cho rằng điều đó là tà ác nên mới chạy vào Rừng Cấm, hoặc là nghĩ lý do khác, luôn phải có một lý do thì Harry mới tin, nhưng y không nói gì cả, chỉ ngây ngốc nhìn Harry.

Có lẽ là sự lạnh lùng chưa bao giờ có của Harry, khiến y không muốn nói dối chăng? Tom nhắm mắt lại. Y đã mất ngủ cả một tuần lễ. Mỗi khi nhắm mắt, đầu óc đều tràn ngập ánh mắt lạnh băng của Harry vào đêm đó, giống như đang nhìn một kẻ xa lạ… không, thậm chí còn khủng bố hơn cả kẻ xa lạ, vẻ mặt Harry như đang nhìn kẻ thù của mình, chớp mắt ấy, Tom cảm thấy Harry sẽ rút đũa phép ra rồi ếm cho y một lời nguyền hắc ám.

Giống như là quyết đấu giữa kẻ thù, không chết không ngừng. Nhưng vì sao chứ… rõ ràng y đối với Harry như vậy… rõ ràng Harry dung túng y như vậy, vì sao Harry lại lộ vẻ mặt đó khi phát hiện y đang sử dụng pháp thuật hắc ám chứ? Đôi khi y cảm thấy mình rất dễ dàng để hiểu Harry, mà có đôi khi… Harry lại khiến người ta khó nắm bắt được. Y không biết rốt cuộc vì sao Harry lại phản ứng lớn như vậy, chẳng lẽ…

Tom mở choàng mắt, ý tưởng chợt xuấ hiện khiến y nhảy dựng. “Trường Sinh Linh Giá” gần như trở thành từ cấm, ngày đó y có thể lấy được tin tức từ Slughorn đã ít lại càng ít, mà vì Slughorn có thành tựu cao trong độc dược, lại có tuổi nên mới có thể có được một ít tri thức qua sách vở, Harry trẻ tuổi như vậy làm sao có thể biết về Trường Sinh Linh Giá, hoặc là nói, anh biết mình đang làm Trường Sinh Linh Giá?

Không thể nào, Tom nắm chặt bàn tay đang run rẩy, muốn mình tỉnh táo lại. Không thể nào, dù Harry có thiên phú rất cao trong Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nhưng Harry trẻ tuổi, hơn nữa Harry tốt nghiệp ở nước Pháp, về pháp thuật hắc ám thái độ bên nước Pháp thật ra không khác với Hogwarts, cũng không phải như nước Đức…

Harry không biết những gì y đang làm mới đúng, chắc anh chỉ là tức giận vì mình lại làm pháp thuật hắc ám nguy hiểm như vậy, hoặc là tức giận mình lại tới gần chỗ sâu trong Rừng Cấm tới thế?

Nghĩ sang một hướng tốt đẹp đi, Tom. Dù có biết về Trường Sinh Linh Giá cũng không chắc chắn biết về quá trình chế tác Trường Sinh Linh Giá, giống như lúc trước khi y hỏi Slughorn vẫn chỉ nhận được một ít tin tức cộng thêm mình suy xét lâu dài mới làm ra Trường Sinh Linh Giá đầu tiên.

Bình tĩnh một chút đi Tom… Tom không ngừng thuyết phục mình, với tính cách của Harry, chỉ cần giải thích với anh thì Harry sẽ tha thứ cho mình đúng không? Nhất định là vậy…

Tom dần dần bình tĩnh lại, suy đoán trước đó khiến y ra mồ hôi lạnh, vào thời tiết gần tới mùa đông như thế này lại khiến y ra mồ hôi lạnh, có thể nghĩ suy đoán vừa nãy đã đả kích y tới mức nào. Rồi sẽ có biện pháp. Tom nghĩ, Harry mềm lòng như vậy, sẽ có cách khiến anh tha thứ cho mình.



Tom cho rằng Harry sẽ rất nhanh tha thứ cho mình, điều đó chỉ xảy ra trong tình huống y có thể giải thích với Harry. Thời gian kế tiếp, y không nhìn thấy Harry, ngay cả lễ Giáng sinh… cũng là như vậy.

Dạ hội Giáng sinh, y làm quán quân dẫn theo bạn nhảy lịch lãm khiêu vũ trong sân, không có ai biết, dưới vẻ ngoài ôn hòa có lễ ấy lại che dấu ngọn lửa giận như núi lửa sắp phun trào.

Moody bất ngờ mời Ron làm bạn nhảy, càng khiến người ta giật mình là, Ron lại đồng ý.

Tom nhảy xong một điệu ngồi trên ghế, bạn nhảy của y nhận lời mời của người khác, mà Tom, bưng một ly nước trái cây, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Ron Evans đang khiêu vũ cùng Moody. Y đã từng thử đi tìm đối phương nói chuyện, nhưng đối phương không nói gì, như có ý giấu diếm y. Có đôi khi, y có thể cảm thấy đối phương đang cố ý tránh y, nói cách khác, đối phương biết Harry ở đâu, nhưng không muốn nói cho y biết.

Giờ nhớ ra, hình như Ron Evans có cảm giác bài xích một cách khó hiểu với y, ít nhất những lúc y tới chỗ Harry, vẻ mặt Ron Evans đều vô cùng phức tạp. Giống như đối phương biết thứ gì đó vậy.

Một điệu nữa kết thúc, đối phương có vẻ định nghỉ ngơi, Tom nhìn anh ta đang đi tới bên mình, vốn định mở miệng lại bị đối phương ném một ánh mắt lạnh lùng.

“Harry sẽ trở về trước bài thi thứ hai, cậu không cần phải hỏi tôi cậu ấy ở đâu,” Ron lạnh lùng nhìn y, “Tôi biết cậu ấy đang làm gì, nhưng không biết cậu ấy đang ở nơi nào, chuyện Harry cần làm, tôi không ngăn được.”

“Con…”

“Tom Riddle, Harry tin cậu,” Nhớ tới lửa giận trong mắt Harry ngày đó, mắt Ron càng lạnh lùng, đã thật lâu rồi anh không thấy cảm xúc Harry dao động lớn như vậy, “Hy vọng cậu đừng để cậu ấy thất vọng một lần nữa.”

“Thầy ấy…”

“Không chỉ có một mình cậu thông minh.” Thật ra Harry cũng không kém, không phải sao?

Mà Harry đang làm gì? Ngày đó, sau khi Harry độn thổ, cũng không đi quá xa, Tom sững sờ đứng đấy, Harry chỉ muốn nhanh chóng rời đi, anh sợ mình còn ở đó sẽ nhịn không được giết đối phương mất. Anh đi tới cửa rừng, nơi này là điểm độn thổ, đi thêm một chút thì không thể độn thổ nữa.

Vừa lúc ấy anh chạm phải Ron không tìm thấy anh đang đứng ở cửa. Ron bị hoảng sợ bởi một thân sát khí của anh. “Bạn à, cậu sao vậy?”

“Cậu ta đang làm cái kia.” Harry ném vương miện xuống đất, nổi giận đùng đùng nói, “Cậu ta đang làm cái kia, chết tiệt.”

“Nhanh như vậy?” Ron lập tức hiểu được “cái kia” mà Harry đang nói là gì, nhưng theo y biết, trong lúc Voldemort còn ở trường thì chỉ hoàn thành một Trường Sinh Linh Giá mới đúng, vì sao Tom lại bắt đầu chế tác Trường Sinh Linh Giá vào năm thứ bảy chứ?

“Mình không biết, khi mình đi vào thì cậu ta đã tiến hành được một nửa rồi.” Harry nhìn chằm chằm cái vương miện kia, “Cậu ta không giết người, nhưng cậu ta lấy được máu người, chắc muốn thông qua nó làm môi giới thúc đẩy cái thứ hai hoàn thành, thật không ngờ cậu ta lại tìm được phương pháp này.”

“Harry,” Ron nhẹ vỗ sau lưng Harry, “Cậu định làm gì?”

“Cậu phải dạy thay mình.” Harry nhặt vương miện lên, “Mình tìm hiệu trưởng xin phép, mình phải đi một thời gian.”

“Cậu muốn đi đâu?”

“Hủy diệt tất cả những thứ chúng ta biết có thể trở thành vật chứa Trường Sinh Linh Giá của Voldemort.” Harry hít sâu một hơi, “Nếu mình đã quyết định thay đổi vận mệnh của Tom thì không thể để lại bất cứ khả năng nào khiến cậu ta trở thành Voldemort, ngay cả Hermione cũng tán thành vậy mình còn kiêng nể làm gì.”

“Cậu chỉ hủy diệt những thứ chúng ta biết, nếu y không tìm thấy thì chắc chắn sau này sẽ đi tìm thứ khác thay thế,” Ron không tán thành lắc đầu, “Chính cậu cũng biết mà phải không, y không thể từ bỏ thứ y muốn.”

“Mình biết, Ron.” Harry cúi đầu, “Mình biết.” Anh cầm đũa phép trong tay, “Mình chỉ muốn trong lúc cậu ta đi tìm vài thứ đó còn phát hiện chúng biến mất, mà dẫn cậu ta đi một con đường khác. Nếu mình thành công, nếu sau này trở về mình cũng có thể yên tâm, nếu mình làm nhiều như vậy mà không thể thành công, vậy trước khi chúng ta trở về, mình sẽ giết cậu ta.” Anh không muốn lại sinh ra một Voldemort nữa.

Ron biết, Harry đi tìm hiệu trưởng, tuy không biết Harry đã nói gì, nhưng cuối cùng hiệu trưởng đồng ý Harry rời khỏi trường, trở về trước bài thi thứ hai. Rồi sau đó Harry rời khỏi Hogwarts, không ai biết tin tức về cậu ấy, ngay cả Ron cũng không biết kế hoạch Harry có thuận lợi hay không, có tiến hành được không.

Ron biết thứ trở thành Trường Sinh Linh Giá là gì, mà chỉ có một mình Harry biết những thứ đó được đặt ở đâu trước khi Tom có được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.