Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!

Chương 47: Là một con cờ




Harry tỉnh lại vì bị chấn động. Anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện giờ mới có 9 giờ tối. Anh bắt đầu ngủ vào khoảng 12 giờ trưa… theo lý mà nói anh phải ngủ thẳng tới sáng mai mới đúng.

“Ron?” Anh mơ màng chống đầu, than thở vài câu.

Nhưng toàn bộ hầm không có ai trả lời anh.

“Ron cậu…” Chắc chắn là còn chưa trở về.

Trong hầm tối mù, Harry thắp sáng đũa phép, chung quanh vắng vẻ lại khiến Harry không quen lắm.

Bỗng nhiên, một trận pháp lực ập sâu vào thổi qua linh hồn anh, dường như có cái gì đó đang thay đổi một cách nhanh chóng, khiến Harry bất ngờ không kịp đề phòng.

“Chuyện gì vậy?” Harry nhíu mày, cảm giác này cũng không khó chịu đựng, nhưng lại khiến người ta muốn giải thoát bóng tối của bản thân. Giống như muốn khuếch đại tất cả các cảm xúc tiêu cực, giải tỏa toàn bộ sự buồn bực trong lòng.

Harry rửa mặt muốn mình tỉnh táo hơn, nhưng anh lập tức phát hiện không chỉ là di chứng anh sử dụng pháp thuật hắc ám, mà thật sự có một sức mạnh đang quấy rối.

Harry trầm mặt xuống, ổn định tâm thần. Nhưng đũa phép anh lại lặng yên xuất hiện trong lòng bàn tay. Chuyện có thể khiến tâm thần anh cộng minh đã không còn nhiều, nhất là khi anh học được cũng như vận dụng tốt Bế quan Bí thuật.

Có đôi khi không phải lúc nào anh cũng duy trì Bế quan Bí thuật, nhưng nếu có người muốn lấy tin tức từ đầu anh ngay khi ngủ, hoặc là ám chỉ anh làm gì đó thì anh không thể không phát hiện ra, huống chi trong trường học này người có thể ra tay với anh, thật sự không có mấy.

“Nếu không phải ra tay với mình thì chính là vô thức…” Harry dùng đũa phép gõ vào lòng bàn tay, đỉnh đũa phép lóe ra một ít tia lửa, vô hình có thêm ít cảm giác uy hiếp.

Nếu là vô thức, điều duy nhất Harry có thể liên tưởng là năm trước khi Tom hôn mê cộng minh giữa mình và cậu ấy. Nói cách khác, là Tom đang dùng pháp thuật hắc ám nào đó, ngược lại linh hồn không tự giác cộng minh rồi khiến anh tỉnh giấc?

Tom… đang làm gì. Harry tùy tiện khoác một chiếc áo ngoài, cầm đũa phép rồi ra ngoài.

“Ai.” Ngay trong lúc anh mở cửa, như cảm thấy cái gì, ném một thần chú qua.

Trong góc phòng im ắng, không ai xuất hiện. Harry nheo mắt lại, thật cẩn thận đi qua bên kia.

Trong ánh sáng mơ hồ, cả người Harry sững sờ đứng đó, chỉ thấy anh vươn tay, chậm rãi kéo ra một con động vật bị hóa đá từ góc phòng.

“Nagini…” Harry không thể tin nói, quả thực anh không tin được Nagini lại xuất hiện ở đây. Dù Nagini trở nên rất bé, nhưng anh biết đó không phải là con rắn nhỏ nào từ Rừng Cấm bò vào, mà thực sự là Nagini theo Voldemort nhiều năm rồi cuối cùng thành Trường Sinh Linh Giá.

Vì sao Nagini lại ở đây? Tom đâu?

Trong đầu Harry chợt trỗng rỗng, Nagini ở đây, vậy Tom thì sao?

Giống như chỉ chớp mắt thôi Harry đã biết có chuyện gì xảy ra, hầm này không có mật khẩu thì không vào được, anh rất ít cấm túc học sinh nên rất ít có học sinh tới tìm anh, nếu Dumbledore muốn tới thì sẽ nhắn anh trước, từ khi Tom quyết định lựa chọn anh làm giáo sư chỉ đạo thì Slughorn không còn tới nữa.

Người có thể đi vào chỉ có một người. Tom biết xà ngữ.

Harry nắm đuôi Nagini, bị trúng thần chú hóa đá nó không thể giãy dụa.

“Trò ấy bảo mày giám thị ta?” Harry khẽ hỏi.

Nagini không thể trả lời anh, hơn nữa nó cảm thấy mình nói Harry cũng không hiểu.

Harry đặt Nagini vào trong túi áo, đi ra hầm, cô rắn ở cửa đang lả lơi đưa tình với anh. Harry không muốn mở miệng hỏi nó xem tối nay Tom có tới không, Nagini xuất hiện trong hầm là chứng cứ tốt nhất, nói cách khác, không sinh vật nào có thể xâm nhập vào hầm.

Anh lạnh lùng nhìn con rắn kia, đối phương run rẩy dưới tầm mắt lạnh lùng ấy, có lẽ là hợp với tình hình, có lẽ là cảm xúc Harry thay đổi quá rõ ràng khiến nó khó có thể nhúc nhích.

Harry bước đi ra ngoài lâu đài. Tom đang dùng pháp thuật hắc ám, mà còn khiến linh hồn rung chuyển dẫn tới cộng minh với linh hồn Harry, nghĩ thôi cũng biết đối phương đang làm gì.

Có pháp thuật hắc ám nào có thể khiến linh hồn một người trống rỗng rồi chấn động sao? Harry cười lạnh.

Tom, tôi trăm phương nghìn kế sắp xếp cho cậu con đường sau này, nhưng ngay khi còn không biết nó có hiệu quả không thì cậu đã vội vã không kìm lòng nổi đẩy mình vào vực sâu rồi sao?

Tôi dung túng cho cậu học tập pháp thuật hắc ám, dung túng cho cậu nghiên cứu pháp thuật hắc ám, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không mặc cho cậu phá hỏng linh hồn mình.

“Giáo sư?” Moody nhìn Ron vô ý ngơ ngẩn, khẽ gọi một tiếng.

“Người kia hình như là Harry.” Ron nheo mắt lại, “Kỳ lạ, không phải ngày mai cậu ấy mới tỉnh sao?”

“Có lẽ giáo sư Harry đi tuần tra ban đêm.” Sau khi Moody nói xong mới nhớ hiện tại mới chín giờ.

“Không đúng…” Ron ném sách trong tay cho Moody, “Tình huống Harry không ổn, Moody trò về trước đi, thầy đi qua nhìn xem.”

Tình huống của Harry… thấy thế nào cũng là pháp lực bộc phát ra ngoài không bị khống chế, sao Harry lại vô duyên vô cớ tỉnh lại? Theo lý mà nói thì sáng mai cậu ấy mới tỉnh mà.

Ron vội vội vàng vàng đuổi theo, ngạc nhiên thấy Harry muốn tới Rừng Cấm. Harry có chuyện gì vậy?

“Harry, Harry?” Thấy Harry không thích hợp Ron đi phía sau gọi vài tiếng nhưng Harry không để ý tới anh, mà cũng không quay đầu lại đi ra khỏi lâu đài, vào Rừng Cấm.

“Rừng Cấm?” Ron cau mày đi theo, sau đó không lâu anh không thấy bóng dáng Harry đâu nữa.

Cây cối trong Rừng Cấm lần lượt thay đổi, vì không phải là lúc thi đấu nên con đường quy hoạch trước đó không còn nữa, thật ra Ron không quen thuộc phân bố Rừng Cấm như Harry, ở vùng ngoài anh không dễ lạc đường nhưng muốn tiến thêm vào thì anh dễ dàng bị lạc.

“Chết tiệt.” Ron mắng một tiếng, rõ ràng Harry không ổn nhưng anh lại không biết rốt cuộc Harry tới Rừng Cấm làm gì, hơn nữa đã thật lâu rồi anh chưa từng thấy Harry bực mình như vậy.

Nhất định có cái gì đó chọc giận Harry, nhưng… là gì chứ?

Ngay khi Ron không tìm thấy Harry thì Harry đã thuận lợi đi vào chỗ sâu trong rừng Cấm.

Không cần Nagini dẫn dắt, không cần anh có thể đi tìm, theo sự hiểu biết của anh về Tom thì anh có thể biết Tom đang ở nơi nào.

Bên ngoài Rừng Cấm không an toàn, nếu dùng pháp thuật hắc ám ở vòng ngoài thì sẽ nhanh chóng thu hút nhân mã, còn bị hiệu trưởng biết, nhưng ở trong lại khác, chỉ cần không đi vào sau đường ranh giới…

Harry cảm thấy không biết mình phẫn nộ là vì hành động của Tom hay là lo lắng cho sự an toàn của cậu ấy nữa. Nhưng rất mau, khi càng tới gần Tom thì sự không xác định ấy đã hoàn toàn bị tức giận thay thế.

Anh thoải mái phá phòng ngự Tom bày ra, tuy phòng ngự này có lẽ sẽ rất khó giải với người khác, nhưng Harry không chỉ trải qua, càng là người hiểu Voldemort nhất, tính cách hiện tại của Tom… ít nhiều cũng khiến Harry tìm được bóng dáng kẻ kia.

Trước mặt Tom có một cái vạc rất lớn – giống y đúc cái vạc mà Peter châm khi Voldemort sống lại, bên cạnh y còn có mấy cái gói to, mùi máu tươi trong không khí nồng nặc mang theo mùi vị đặc biệt của máu người, người còn sống trong chiến trường như Harry có thể phân biệt được.

Bên cạnh Tom đặt một cái vương miện không có màu sắc, giống như là hình dáng xấu xí khi bóc ra cái vẻ ngoài rực rỡ, dù ánh lửa chiếu vào nó cũng không phản xạ được. Nhưng nó lại hoàn toàn hấp thụ hơi nước vạc bốc lên, loáng thoáng, cái vương miện rỉ sắt đó như nổi lên ánh đỏ lờ mờ.

Vẻ mặt Tom rất kinh dị, giống như là mừng như điên khi sắp hoàn thành chuyện gì đó nhưng rồi lại thật cẩn thận khiến cho cơ mặt vặn vẹo.

Harry nghe được thần chú của y, đó là thần chú hiến tế. Harry chợt hiểu ra Tom đang làm gì.

Dưới cơn nóng giận, anh mặc kệ hậu quả khi cắt ngang thần chú, anh chỉ ném qua một thần chú triệu tập đơn giản.

Hoàn toàn không biết có người tới bên cạnh Tom nhất thời vô ý, vương miện bên cạnh bay tới trong tay Harry thì y mới nhận ra đã bị phá hỏng. Nghi thức mới cử hành được một nửa thì phải dừng lại, vạc còn đang sôi sùng sục, chất lỏng không biết thả những gì vào có độ sền sệt khiến người ta rợn tóc gáy.

Cho tới giờ Tom chưa từng thấy Harry phẫn nộ đến thế, anh chỉ vô cảm nhìn mình, trong tay cầm vương miện sắp thành cái Trường Sinh Linh Giá thứ hai của y, nhưng Tom căn bản không thể nào tức giận với đối phương, thậm chí còn sợ hãi khí thế lúc này của anh.

Y há miệng nhưng không nói nên lời.

Harry gần như phải cố gắng hết sức mới ngăn mình giơ đũa phép lên, người này… người mà tràn ngập sát khí, bị hơi thở pháp thuật hắc ám bao trùm, như chồng lên cái gương mặt không trọn vẹn của kẻ kia.

Làm người ta oán hận, làm người ta…

Chỉ cần một Lời nguyền Chết chóc, người này sẽ biến mất, anh có một trăm biện pháp khiến người này phải biến mất trên đời, dù cho y đã làm xong một Trường Sinh Linh Giá.

Nhưng Harry cố gắng tự nói với mình, đối phương không phải Voldemort, ít nhất bây giờ y còn không phải, nhất định còn có cách, nhất định còn có cách ngăn cản chuyện này xảy ra.

Cuối cùng Harry ném một thần chú hủy cái vạc kia, thứ trong đó cũng biến mất không còn, anh lạnh lùng nhìn Tom một cái, chưa nói gì cả đã độn thổ trước mặt Tom.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.