Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!

Chương 45: Tôi không muốn gặp lại anh cho lắm




Dù kết quả bài thi đầu tiên thế nào thì các quán quân vẫn phải đi học lại. Những chuyện xảy ra trong Rừng Cấm ấy đều trở thành bí mật, không phải là giáo sư ra lệnh không cho các quán quân nói ra ngoài, mà là bọn họ cũng không phải người thích khoe khoang thành tích của mình, những hồi ức sợ hãi hay vui sướng trong Rừng Cấm đều trở thành thu hoạch của họ ở bài thi đầu tiên, là tài nguyên không thể thiếu trên con đường trưởng thành của họ.

Dù là người trường nào, đều không thể lấy được tin tức từ các quán quân, mà Galles có khả năng tán chuyện với đám nữ sinh thì lại bị trọng thương đưa tới bệnh viện St Mungo, đến nay còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

“Nếu cứ tiếp tục thì quá nguy hiểm.” Bác sĩ St Mungo lại giúp cô kiểm tra lần nữa nói, “Giống như có người không ngừng hấp thụ pháp lực của trò ấy, thậm chí là cả sự sống.”

“Không có cách nào sao?” Một bác sĩ khác dò hỏi, “Chúng ta không có biện pháp nào hả?”

“Trước kia chưa hề xảy ra tình huống này,” Đối phương lắc đầu, “Chúng ta không tìm được đáp án tương tự.”

“Merlin ơi, trò ấy còn là một cô bé,” Tất cả mọi người thở dài vì sinh mệnh trẻ tuổi này, “Còn tiếp tục thì không chỉ pháp lực trôi qua mà cả sự sống cô bé cũng biến mất.” Sau đó chết đi trong lúc ngủ say.

“Có lẽ tôi có biện pháp.” Một tiếng nói vang lên phía sau họ, mọi người giật mình, lập tức quay đầu nhìn người đàn ông không biết đi vào tự lúc nào.

“Anh là..” Bác sĩ lớn tuổi nhíu mày nhìn đối phương, “Giáo sư chỉ đạo quán quân Hogwarts?”

“Ừm.” Đối phương gật đầu, bỏ mũ trùm ra.

“Anh là giáo sư trẻ tuổi nhất Hogwarts hiện nay!” Lúc ấy khi họ tới Hogwars cứu người, vị giáo sư này ngay ở bên cạnh đó, lúc ấy họ còn cảm khái giáo sư này trẻ tuổi thế mà.

“Xin lỗi vì đã làm phiền.” Harry gật gật đầu, đóng cửa lại.

“Xin lỗi thầy Evans,” Bác sĩ lớn tuổi nhíu mày, “Nơi này là phòng bệnh, ngài không thể ở trong này quá lâu.”

“Tôi chỉ tới thăm Galles.” Harry nghiêng đầu nhìn Galles chỉ mới vài ngày đã gầy gò, “Tôi biết các ông đều không có biện pháp cứu trò ấy, nhưng tôi có.”

“Chỉ là biện pháp này có thể không phải là biện pháp tốt đúng không?” Đối phương cảnh giác nhìn Harry, “Nếu không thầy sẽ không tới đây một mình. Dù sao nếu có cách đề trò Galles tỉnh lại thì tôi nghĩ mọi người sẽ rất vui.”

“Quả thật không tính là một biện pháp hay, nhưng không gây hại với trò ấy, chỉ là ảnh hưởng với bản thân một chút thôi.” Vẻ mặt Harry hơi buồn, nhưng dù nói phương pháp này có ảnh hưởng với mình thì anh vẫn không do dự.

“Việc này…”

“Thật xin lỗi các vị, mọi người chỉ có thể tin tưởng tôi.” Harry không còn cười sáng lạn, vẻ mặt nghiêm túc khiến người ta cảm nhận được sự uy nghiêm của kẻ bề trên, dù hiện tại anh đang dùng kính ngữ nhưng sự kiên quyết trong giọng nói thật sự đáng tin.

Lão phù thủy bỗng nhiên nghĩ tới trước đó không lâu, khi ông và vị nào đó nước Đức đối diện, vị ấy cũng dùng giọng điệu ôn hòa kính ngữ, nhưng uy nghiêm trong đó hình thành nên khí thế khó có thể phai mờ. Dù ông ta có cười ấm áp khiến bạn cảm thấy các bạn là ngang hàng, nhưng sự uy nghiêm của ông ta lại khiến bạn cảm thấy bạn chỉ có thể thần phục ông ta vậy. Đây chính là vương giả.

Nhưng người trước mắt này, rõ ràng mới chỉ hơn 20, làm sao lại có khí thế khổng lồ như Gellert Grindelwald thế này?

“Không biết phương pháp mà thầy Evans nói đó là gì?” Ông nuốt một ngụm nước bọt, dù bị khí thế đối phương đè nén nhưng ông vẫn là bác sĩ bệnh viện St Mungo, ông phải có trách nhiệm với người bệnh của mình, đối phương là giáo sư chỉ đạo của một quán quân khác, ai cũng không biết vị giáo sư này có thể vừa “cứu” vị thiếu nữ đáng thương vừa làm gì đó hay không chứ.

“Galles trúng pháp thuật hắc ám nào đó, tuy tôi không biết đó là gì nhưng quả thật tôi có cách giúp trò ấy.” Harry cầm lấy đũa phép của mình.

“Hậu quả thì sao?” Ông còn không quên hỏi Harry trước.

“Hậu quả..” Harry thở dài, “Chắc là nguyên tố pháp thuật hắc ám trên người tôi sẽ tăng mạnh.”

Phù thủy hắc ám có hai loại, một là học tập các loại vu thuật hắc ám – không giống như pháp thuật hắc ám, mà là vu thuật truyền từ viễn cổ tới nay – để mình có thể sử dụng vu thuật hắc ám đó một cách tự nhiên, thậm chí có thể rời khỏi đũa phép, đưa pháp lực của mình thi triển một pháp thuật hắc ám thích hợp; mà một loại khác chính là phù thủy từ nhỏ đã có thể chất thiên về pháp thuật hắc ám, phù thủy này có thiên phú trên lĩnh vực pháp thuật hắc ám hay cả là vu thuật hắc ám, giống như thiên tài lĩnh vực này vậy, bị các phù thủy hắc ám ghen tị.

Thật ra cha mẹ Harry không có thể chất này, cha là Gryffindor tiêu chuẩn, có lỗ mãng, có xúc động, có anh dũng, những thứ Gryffindor nên có ông đều có, những thứ không nên có thì ông cũng có, mà mẹ là phù thủy Muggle tiêu chuẩn, phù thủy này không có thể chất gần gũi nguyên tố pháp thuật hắc ám, trừ khi tổ tiên của họ đã là phù thủy hắc ám, nhưng rõ ràng, gia đình Evans là một nhà Muggle hoàn toàn.

Harry kế thừa thể chất bà nội của mình, Dorea Potter… không, phải nói là Dorea Black. Gia tộc Black vĩnh viễn thuần túy, luôn lưu giữ thể chất gần gũi pháp thuật hắc ám, dù là Sirius Black cũng không thoát khỏi vận mệnh này.

Tình huống của Harry xem như là di truyền cách đời, là người thừa kế gia tộc Potter, lúc đầu trúng Lời nguyền Chết chóc lại bắn ngược ra ngoài, còn bé bị áp bách, đủ loại tình huống đột phát trong thời gian dài dẫn đến nguyên tố pháp thuật hắc ám ngủ say – nếu cơ thể Harry không có năng lực chữa lành đáng ngạc nhiên thì anh căn bản không sống qua được thời thơ ấu.

Chiến tranh với Voldemort, thời kỳ học trò mất đi người thân đủ các đả kích khiến nguyên tố pháp lực trong cơ thể Harry có hiện tượng không kiểm soát được, bắt đầu từ lúc anh ếm một pháp thuật hắc ám đầu tiên trong đời với Bellatrix Lestrange thì pháp lực trong cơ thể anh không ngừng yên lặng sụp đổ, rồi tổ hợp ở trung tâm tuần hoàn.

Cho đến khi chiến tranh chấm dứt Hermione phát hiện ra sự khác lạ của Harry, anh mới biết được đã xảy ra chuyện gì. Những năm gần đây anh vẫn luôn cố gắng đè nén sự thay đổi pháp lực trong cơ thể, tuy anh hiểu muốn đánh bại thì phải am hiểu trước đã, nhưng anh không nghĩ sẽ có một ngày mình lại biến thành một người học pháp thuật hắc ám. Những việc như hắc ám, anh cảm thấy mình không hợp để tiếp xúc nhiều.

Chỉ là tình huống của Galles phải dùng pháp thuật hắc ám để phá giải, thần chú kia anh và Ron đã dùng qua rất nhiều lần, kết quả là hiệu quả của anh tốt hơn của Ron. Đó là thể chất pháp thuật hắc ám mang lại. Ron vẫn luôn tức giận vì điều này.

Harry biết, khi có một ngày nguyên tố pháp thuật hắc ám và minh quang gần cân bằng thì anh rất có thể sẽ đi tới độ cao như bốn nhà sáng lập thần thoại giới phù thủy năm đó, nhưng anh không muốn. Theo bản năng, anh cảm thấy anh bài xích pháp thuật hắc ám, dù mình rất giỏi Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

“Nguyên tố pháp thuật hắc ám…” Đã không còn nhiều người biết về cái này, từ khi phù thủy hắc ám nước Đức dần lui lại, chiến tranh giới Muggle và phù thủy dần dần hạ rèm thì không còn nhiều người nhắc tới đề tài liên quan tới pháp thuật hắc ám viễn cổ nữa, mà nói tới thể chất nguyên tố pháp thuật hắc ám… theo hiểu biết của ông, ở giới phù thủy nước Anh chỉ có gia tộc Black mới có thể chất khiến mọi phù thủy hâm mộ như vậy, nhưng người này…

“Đó là nguyên nhân mà thầy gạt mọi người tới St Mungo?” Nháy mắt, ông như hiểu được cái gì đó, giật mình nhìn Harry.

“Cũng xin mọi người giữ bí mật giúp tôi, tôi không muốn gây ra sóng gió.” Harry vươn đũa phép ra, vẻ mặt nghiêm túc, “Vậy, mọi người sẽ bằng lòng giúp tôi chứ?”

Ông im lặng một lúc lâu, cuối cùng đồng ý lập lời thề. Người thanh niên này có vẻ không muốn gây ra sóng gió, một khi đã vậy, giới phù thủy mới hồi phục lại từ chiến tranh – dù trận chiến đó, vì người nào đó bất công mà nước Anh cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm – một người không mang họ Black lại có thể chất nguyên tố pháp thuật hắc ám, tin tức này giấu đi thì tốt hơn. Nếu mọi chuyện công bố ra thì chỉ sợ gia tộc Black sẽ thề tra ra tận gốc.

“Vậy, xin mọi người tránh ra một chút.” Sau khi hoàn thành lời thề với mọi người trong phòng, dường như Harry thản nhiên nở nụ cười, nhưng chớp mắt lại là vẻ mặt nghiêm túc. Anh chỉ đũa phép vào Galles, bắt đầu ngâm thần chú mà tất cả mọi người không biết. Đó không giống như cổ ngữ, cũng không giống như thần chú hiện đại. Cơ thể Harry nổi lên một luồng khói đen, mà trong luồng khói ấy thì pháp lực anh đang liên tiếp. Chúng như đang chạy vòng trên người Harry, lấy đũa phép Harry làm chỉ dẫn, sau khi ra khỏi đỉnh đũa phép thì biến thành một chuỗi ký tự, rồi ập vào giường bệnh Galles.

Lúc này cả giường Galles bị một làn khói màu đen điềm xấu bao phủ. Khiến mọi người ngạc nhiên là, trong làn khói đen ấy gương mặt đang tái nhợt của cô dần hồng hào lại.

“Thật thần kỳ.” Ông líu lưỡi, “Lần đầu tiên tôi thấy pháp thuật hắc ám lại dùng để cứu người.”

“Tôi cũng vậy…”

Nửa tiếng sau, cái giường đầy chữ đen tan thành mây khói, luồng khói đen quanh thân Harry cũng nhạt dần, cho đến cuối cùng thì chậm rãi biến mất.

Các bác sĩ St Mungo vội vàng tiến lên kiểm tra tình huống của Galles, mà kết quả cho ra khiến họ cực kỳ vui mừng. Galles đang dần dần khôi phục.

Nhưng họ không thấy được, Harry đang cúi đầu, trên nét mặt có vẻ mê hoặc, anh chậm rãi cúi đầu, nhìn chằm chằm đũa phép mình, không nói được một lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.