Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!

Chương 36: Bắt đầu từ lúc em nói không thương anh nữa




“Tom.” Harry hơi co người đứng lên, “Trò tới đây từ lúc nào?”

Tom hơi hơi nheo mắt lại, vì sao y cảm thấy có sự kích động từ trong lời của Harry nhỉ? “Không lâu lắm,” Tom nghe mình bình tĩnh trả lời, “Thầy đang… bận?” Vì một lúc lâu y vẫn không thể nào hỏi ra “Thầy đang liên lạc với ai” kiểu chất vấn như vậy được.

Y chợt cảm thấy buồn bực, từ việc hôm nay Slughorn tìm mình quanh co lòng vòng khuyên bảo y thay đổi giáo sư chỉ đạo trước bài thi, đến chuyện không cẩn thận nghe được lời của Harry, sự buồn bực đó không chỉ không giảm bớt mà còn càng ngày càng nặng, giống như có cái gì đó trong lòng y đang kêu gào bùng nổ, nhưng Tom lại không rõ rốt cuộc mình đang buồn bực về cái gì.

“Không,” Harry lắc đầu, Tom mẫn cảm nhận thấy nụ cười của Harry không còn hiền hòa điềm tĩnh như thường ngày, cười đến mức người ta cảm thấy như gió xuân phơi phới, cảm giác rất thoải mái, lúc này, nụ cười của anh có thêm vài sự tươi tắn, giống như trẻ con nhận được quà mình muốn vậy.

Tom bật cười, không sai, lúc này Harry có vẻ như một đứa trẻ.

“Một người bạn đã rất lâu rồi không liên lạc bỗng nhiên liên lạc tới, vừa mới trò chuyện vài câu.” Harry cười nói, “Đáng tiếc Ron không có ở đây, lát nữa trở về chắc cậu ấy sẽ tức đến giơ chân mất.”

“Người kia…”

“Ba người chúng ta là bạn thân nhất hồi còn là học trò,” Harry híp mắt, lộ ra một sự vui sướng, “Khi vừa đến Hogwarts đã không liên lạc được với cậu ấy, giờ lại liên lạc được.”

“Thấy thầy rất vui.” Tom giờ mới nhận ra mình vẫn đứng ở cửa, y tỉnh táo lại bước vào hầm, “Xin lỗi vừa nãy con không cẩn thận nghe hai người nói chuyện, thầy yêu cô ấy như vậy, nhận được tin tức từ cô ấy thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”

Nói chuyện với Harry không thể dùng cách thức lòng vòng của Slytherin được, chuyện lớn nhất của Harry chính là lời này mang một ý, nhưng khi anh giải thích triệt để ý tứ hàm súc bên trong thì lại phiên dịch thành kiểu khác, tuy nhiên Tom không thể dùng giọng điệu trắng trợn của Gryffindor hỏi xem anh ấy yêu cô gái kia nhiều tới mức nào. Giống như y rất để ý vậy. Vì thế Tom dùng giọng điệu không hề để ý, che dấu ý đồ thực sự của mình.

Quả nhiên, dù Harry có ở chung với Draco một thời gian nhưng vẫn không học được nghệ thuật ngôn ngữ Slytherin, vì tâm trạng lúc này không tồi anh không quá cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa thực sự của những lời nói này. “Thầy và Ron đều yêu cậu ấy.” Thầy giáo ngây thơ thú nhận những gì Tom muốn tìm hiểu, “Trò biết hai thằng con trai như thầy và Ron đều sơ ý, trong lúc học đều được Hermione quan tâm, chúng ta cùng thám hiểm ở trường, trò biết không, kiến trúc lâu đời chắc chắn sẽ có một số bí mật, khi chúng ta trêu đùa đối thủ một mất một còn cậu ấy cũng tham gia vào. Tom à, trò không thể nào tưởng tượng nổi, Hermione là một người chỉ thích tới thư viện, cậu ấy có thể thuộc lòng nội quy trường học không sót cái nào, mỗi ngày lải nhải chúng bên tai thầy và Ron, nhưng khi chúng ta đùa thật sự vi phạm nội quy trường học thì cậu ấy cũng không do dự tham dự theo.” Mỗi lần họ phải làm gì thì phản ứng đầu tiên của Hermione chính là “các cậu điên rồi, như vậy sẽ vi phạm nội quy trường học đấy…” hay như “giáo sư sẽ giết các cậu”. Nhưng khi họ thật sự đi làm thì cô cũng không nói gì đi theo, từ thời còn học sinh, rồi đến thời chiến sau này.

Giống như bắt đầu từ bàn cờ năm nhất, đã xác định họ không thể nào tách khỏi nhau vậy.

Giám mục, lâu đài, và hiệp sĩ.

Cái gọi là Kẻ Được Chọn, thật ra không chỉ có mình Harry.

“Con cho rằng, thầy và cô ấy là người yêu.” Tom cúi đầu, dường như đang đỏ mặt vì mình đoán sai, “Con xin lỗi.”

Harry sửng sốt, dường như không rõ vì sao Tom lại liên tưởng đến phương diện này. “Đứa ngốc,” Anh xoa xoa tóc Tom, chợt nhớ tới đánh giá trước đó của giáo sư Dumbledore về Voldemort – Tom, cả đầu óc chỉ có quyền thế và sức mạnh như trò, không thể nào hiểu được sức mạnh của tình yêu.

“Tom, trên thế giới không chỉ có tình yêu giữa người yêu, mà tình yêu giữa bạn bè, tình yêu giữa cha mẹ và con cái, đều là sự tồn tại vĩ đại nhất, cái gọi là “yêu”, không chỉ giới hạn giữa hai người yêu với nhau.”

“Không thể nào,” Tom bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt hơi dữ tợn nhìn Harry, “Nếu giữa cha mẹ và con cái có tình yêu, vì sao bà ta lại ném con ở cô nhi viện, bà ta là một phù thủy, rõ ràng có năng lực để sống!” Nhưng bà ta lại chết đi chỉ vì một Muggle ghê tởm.

Tom nói phần đầu nhưng không nói phần đuôi, thế nhưng người đang đứng ở đây lại biết toàn bộ.

“Bà ấy yêu trò, Tom à.” Harry đặt Tom vào sô pha, ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt ve hai má Tom, “Nếu bà ấy không yêu trò thì bà ấy sẽ không sinh ra trò, bà ấy gặp cú shock lớn như vậy, thậm chí không thể điều động được pháp lực nhưng bà ấy vẫn lựa chọn sinh trò ra, cho trò cơ hội đến với thế giới này, trò biết không Tom?”

Tom lắc đầu, vẻ mặt dữ tợn pha chút quật cường.

Harry nắm tay Tom, để cậu ấy chạm vào trán mình. Vết sẹo như vết bớt, mờ nhạt, chỉ khi cẩn thận sờ vào mới có thể phát hiện thật ra nó còn hơi ram ráp.

Tom như mê muội, tay y vẫn không hề nhúc nhích.

“Nơi này đã từng bị bao phủ bởi Lời nguyền Chết chóc.” Harry thản nhiên nói.

Tay Tom run lên, rồi như bị bỏng mà rụt lại, gương mặt hơi sợ hãi, như không thể tin được cái y vừa chạm vào là một khắc ấn của Lời nguyền Chết chóc.

“Là mẹ thầy đã cứu thầy, vì yêu, thầy mới sống sót.” Những ác mộng tra tấn anh nhiều lần, theo cái chết của Voldemort rốt cuộc cũng dần dần biến mất. Nhắc tới vết sẹo này, Harry sớm không còn oán hận nó cướp đi tính mạng của cha mẹ, anh biết, đó là tượng trưng cho tình yêu của cha mẹ mình. “Tom, trò phải tin, bên cạnh trò sẽ luôn có người yêu trò.”

Tom nhìn Harry, chợt thốt lên, “Kể cả thầy sao?”

..

Trong phòng ngủ Slytherin:

Tom ngồi trên giường, không để ý xoay xoay đũa phép. Lúc Abraxas tiến vào thì y dừng một chút, rồi chậm rãi ngẩng đầu.

“Tối cậu không ra ngoài ăn cơm.” Abraxas giơ cái khay trong tay nhìn y.

“Cảm ơn.”

“Tom, cậu không ổn lắm.” Abraxas đặt khay xuống, “Dáng vẻ thất hồn lạc phách này của cậu vẫn chưa hề thay đổi từ khi trở về.”

“Thật sao?” Tom nhíu mày, vẻ mặt hơi lo lắng, không ôn hòa như trong quá khứ.

“Cậu thế này…” Abraxas chớp chớp mắt, “Như đã yêu một người, như đang buồn bực không biết phải theo đuổi thế nào vậy.”

“Yêu?” Tom nhìn cậu, đây là người thứ hai nói cho y về chuyện này trong ngày hôm nay, “Yêu người khác? Là cảm giác thế nào?”

Y nói hơi mê man, khiến Abraxas kinh ngạc mở to hai mắt. Nếu lúc trước Abraxas trêu chọc y như vậy thì Tom chắc chắn sẽ trêu lại, nhưng gương mặt hơi mơ hồ như hôm nay, giọng nói hỗn loạn mang thêm vài phần nghiêm túc thì cậu chưa từng nghe thấy. Nhất thời, ngay cả Abraxas cũng không biết trả lời thế nào. Abraxas giao tiếp cực kỳ rộng, chính bản thân cũng không biết cái gì gọi là tình yêu, làm sao có thể trả lời câu hỏi thâm ảo của Tom chứ? Cậu thà đi uống một chai Tình Dược còn hơn.

Cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nghĩ tới cha và mẹ mình. Có lẽ gia tộc Malfoy làm bất cứ chuyện gì đều vì ích lợi, nhưng họ luôn đặt người nhà ở vị trí đầu tiên, không có gì hơn người nhà được. Cậu nghĩ tới cha mẹ mình rồi trả lời Tom, “Sớm chiều ở chung mà không ngại phiền; chấp nhận đối phương bày ra vẻ chân thực nhất của mình; không cần nói nhiều cũng có thể hiểu được hành động của nhau; khi không thấy sẽ lo lắng và nhung nhớ; không biết đối phương có bao nhiêu ưu điểm mà dù người mình thích có khuyết điểm nhiều thế nào thì cậu vẫn nhung nhớ,” Cậu nghĩ nghĩ, bổ sung thêm câu nói không biết nghe từ đâu, “Muốn sở hữu mọi thứ của cô ấy, hy vọng cô chỉ là của mình, không hy vọng cô ấy quan tâm người khác, không hy vọng cô ấy chú ý tới người và sự vật khác mình, rất muốn chiếm hữu cô ấy.” Điển hình của thủ đoạn Slytherin.

Tom nhìn sàn nhà, suy nghĩ thật lâu. “Mình nợ cậu một lần,” Cuối cùng y nở nụ cười, thủ tịch học sinh hiền hòa có lễ lần thứ hai xuất hiện trước mặt Abraxas, “Món nợ này cậu muốn đổi vào lúc nào cũng được.” Y để đũa phép vào túi ẩn, đứng dậy.

“Cậu không ăn còn muốn đi đâu?”

“Tìm chủ nhiệm.”



Văn phòng Slughorn:

“Tom, thật sự trò đã quyết định?” Slughorn khó coi nhìn y.

“Con xin lỗi, thưa giáo sư.” Tom thành khẩn cúi đầu.

“A, haizzz, trò đang đùa với tính mạng của mình.” Trong lịch sử Thi đấu Tam Pháp thuật, luôn có lịch sử đen về số người chết.

“Giáo sư, con rất rõ mình đang làm gì.”

“Tom, thầy biết quan hệ giữa trò và Harry rất tốt,” Slughorn khuyên nhủ, “Nhưng tuổi Harry còn quá trẻ, trải qua ít chuyện, rất có thể trò sẽ bỏ qua chức vô địch lần này.”

“Con có niềm tin mình sẽ thắng, thưa giáo sư.”

“Thầy không rõ,” Slughorn tức khó thở, “Harry có gì tốt mà trò phải cố chấp để thầy ấy làm giáo sư chỉ đạo của trò?”

“Dù thầy ấy không tốt thế nào thì trong mắt con vẫn là tốt.” Tom ngẩng đầu nhìn Slughorn, “Trong mắt con, điểm tốt của thầy ấy, chỉ cần con nhận ra là được.”

“Trò…” Slughorn khó hiểu nhìn y.

“Giáo sư, làm phiền thầy rồi.” Tom xoay người rời đi, y mang theo nụ cười giống của Harry ngày hôm nay, nụ cười sáng lạn.



“Kể cả thầy sao, Harry?”

“…Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.