Yêu Hận Triền Miên, Tổng Tài Thua Cuộc Rồi!

Chương 28: Đến khoe khoang tình cảm hay gì




Thật ra không hẳn Harry đầy người giết chóc, Harry còn chưa giết quá vài người, vào năm thứ tư khi thấy Cedric chết trước mặt mình, anh có một sự sợ hãi nhất định với Lời nguyền Chết chóc, chiến tranh là bất đắc dĩ, tạm nghỉ học cũng là bất đắc dĩ, rồi giết chết Voldemort, lại càng là bất đắc dĩ.

Rồi sau đó đuổi bắt Tử thần Thực tử không do anh quản lý, anh chỉ giúp đỡ Bộ Pháp thuật vào lúc thích hợp, phần lớn thời gian anh đều bị Hermione kỷ luật nghiêm minh khóa tại biệt thự Malfoy.

Tuy anh đã giết chết vài Trường Sinh Linh Giá, những Trường Sinh Linh Giá trải qua tay anh đều bị tiêu hủy, nhưng nghiêm khắc mà nói, linh hồn trong Trường Sinh Linh Giá cũng không đầy đủ, tính ra thì ngoài năm nhất anh lợi dụng cơ thể hủy diệt Quirrell, giết vài Tử thần Thực tử phía sau vì bảo vệ Ron lúc bị Tử thần Thực tử đuổi bắt, thì người anh giết cũng thật sự không coi là nhiều.

Trong toàn bộ cuộc chiến, Kẻ Được Chọn anh, máu tươi ở hai tay coi như là ít nhất.

Nhưng trong mắt nhân mã, thế này đã được gọi là đầy người giết chóc rồi.

Bạch kỳ mã nho nhỏ không dám tới gần Tom, không chỉ vì hơi thở hắc ám trên người Tom, mà bản thân Tom không khiến bạch kỳ mã cảm thấy thân thiết, hơn nữa, trên tay Tom có sinh mệnh của ba người – khác với Myrtle bị Tử Xà trừng mà chết, kết liễu tính mạng của cha và ông bà nội, tuy đũa phép kia không phải của y.

Nhưng, bạch kỳ mã không dám tới gần Tom lại thân mật liếm mu bàn tay Harry, thật sự khiến nhân mã ngạc nhiên.

“Anh là tồn tại mà tôi không thể nhìn thấy.” Cuối cùng, nhân mã già lắc lắc đầu, thở dài nói, “Anh tới khiến quỹ đạo chòm sao cơ bản đã bắt đầu thay đổi.”

“Vậy ngài cảm thấy, tình huống này là tốt hay xấu?” Harry nhìn chằm chằm bạch kỳ mã, thậm chí không dám ngẩng đầu lên hỏi ý kiến đối phương.

Đối phương im lặng một lúc lâu, lại không trả lời.

“Thôi,” Harry đứng lên, đặt bạch kỳ mã lên người nhân mã, “Nhờ ngài đưa nó về, để nó ở đây cả buổi tối thật sự là quá nguy hiểm.”

Nhân mã không từ chối, ôm bạch kỳ mã đặt lên lưng mình, tứ chi bạch kỳ mã không chạm đất, chỉ có thể bất đắc dĩ dựa vào lưng ông.

Nhân mã khinh thường để con người lên lưng mình, vì họ cảm thấy làm vậy tương đương với việc giảm đi thứ bậc của mình, khiến họ trở thành ngựa cưỡi cho con người, nhưng họ luôn cho rằng mình không hèn mọn, thậm chí họ còn tôn quý hơn cả phù thủy.

Đối với các động vật nhỏ, ngược lại họ không kiêng kị như thế, đối với họ mà nói thì đây chỉ là sự giúp đỡ giữa bạn bè.

Nhân mã mau chóng đưa bạch kỳ mã nhỏ rời khỏi.

Harry kéo Tom trở về, bóng tối xung quanh khiến người ta không thở nổi, giống như dù có thêm ánh sáng thì cũng sẽ bị màn đêm này hấp thụ hết sạch, trong hoàn cảnh ấy Harry đi theo con đường quen thuộc dẫn Tom ra tới cạnh Rừng Cấm

Trong đầu Harry chỉ là tình huống vừa nhìn thấy trong Rừng Cấm, anh đi theo Draco mấy lần tới Knockturn, cũng gặp qua cách mà một số phù thủy hắc ám lấy máu xương và nội tạng từ động vật, nhưng anh chưa từng thấy phương pháp nào tàn nhẫn như vậy, có lẽ theo bản năng Draco đã tránh để anh nhìn thấy tình huống này cũng không chừng.

Harry day trán, sau chiến anh giúp Draco chống đỡ gia tộc Malfoy, có anh nên rất nhiều người không dám làm gì, nhưng anh có thể đỡ nổi bên ngoài, lại không ngăn được bên trong.

Ai biết ở nơi anh và Hermione không thấy Draco lại một mình giải quyết nhiều tới đâu chứ.

Suy nghĩ trong đầu Harry thay đổi trong nháy mắt, ban đêm Tom không thấy rõ vẻ mặt của Harry, lại nhạy cảm nhận ra cảm xúc Harry đang dao động rất lớn, y suy đoán vì Harry vẫn còn tức giận bởi nhìn thấy xác động vật họ vừa thấy, nhưng nghĩ lại, lời nhân mã già nói Harry đầy người giết chóc, người tràn đầy giết chóc lại đồng tình với kẻ yếu sao?

Tom còn không hiểu, lúc này y chỉ nghĩ làm sao để trở nên mạnh hơn, mà mạnh hơn thì cần phải độc ác hơn với rất nhiều người, nếu băn khoăn thì sẽ cản trở tương lai của mình.

Vì thế Tom cảm thấy thời gian này mình đặc biệt không hiểu Harry, nếu như nói Harry có sức mạnh, cũng từng giết chóc, vậy thì vì sao còn tức giận chỉ vì một con vật mà ngay cả y cũng không nhớ được tên kia chứ?

“Tom.” Dẫn Tom tới phòng sinh hoạt chung Harry ngừng lại.

“Ừm?” Tom thôi không suy nghĩ, nhìn Harry.

Hiện tại y cao bằng Harry thậm chí còn có xu thế cao hơn, nên Tom đã không cần ngẩng đầu lên nhìn Harry nữa, điều này đã khiến y vui sướng một thời gian.

“Thầy không muốn biết đêm nay vì sao trò lại chạy tới Rừng Cấm,” Harry đặt hai tay lên vai Tom, “Nhưng đêm nay trò cũng nhìn thấy, Rừng Cấm rất nguy hiểm, bên trong không biết có cái gì, luôn có thể lấy đi sinh mạng của động vật bất cứ lúc nào.”

Đó là vì những động vật đó không biết pháp thuật không có sức mạnh nên không phản kháng. Tom khinh thường nghĩ trong lòng.

Dường như Harry hiểu Tom đang nghĩ gì, cau mày, “Tom, đừng coi thường sinh vật trong Rừng Cấm, Rừng Cấm là sự bảo đảm cho Hogwarts tồn tại, sinh vật huyền bí có thể sinh tồn trong đó nhất định không đơn giản, một sinh vật nho nhỏ thôi cũng có thể khiến trò chết ngay lúc trò không ngờ nhất.” Anh nói rất nghiêm túc, dường như đã tự mình trải nghiệm sự nguy hiểm ấy, Tom bị hoảng sợ bởi giọng điệu nghiêm túc này của Harry, có lẽ y che dấu rất giỏi, rất nhiều giáo sư đều chỉ biết năng lực của y chắc chắn có thể tốt nghiệp với toàn O, chỉ mình Harry biết, thực lực thực sự của y tuyệt đối cao hơn nhiều so với việc toàn O ở năm thứ bảy.

Nhưng, nhưng khi biết Tom, Harry mới có thể càng nghiêm túc nhìn Tom.

“Harry…” Tom nhăn mi, “Làm sao thầy biết Rừng Cấm có sự cố?” Y vừa thấy Harry đột nhiên đứng dậy, tuy vẻ mặt bình thường nhưng Tom không nhìn sai sự khác lạ trong nháy mắt đó của Harry – được rồi y thừa nhận quả thật y đã quan sát Harry cả một buổi tối, dù sao y hoàn toàn không lo lắng việc chọn quán quân Thi đấu Tam Pháp thuật, Chiếc Cốc Lửa cũng chỉ là một cửa thôi.

“Không biết,” Trong mắt Harry có chút gì đó nghi hoặc, “Nhưng trong nháy mắt, dường như cảm giác pháp thuật hắc ám bên Rừng Cấm đang đánh ập vào Hogwarts, tuy không nghiêm trọng nhưng đủ để khiến sinh vật Rừng Cấm khủng hoảng.”

Người có năng lực đầy đủ đều có thể cảm giác được dao động pháp lực từ hệ thống phòng ngự quanh Hogwarts, tuy pháp thuật hắc ám kia ập vào hệ thống phòng ngự gần như không tạo nên ảnh hưởng gì nhưng Harry có cảm nhận được.

“Mặc kệ đi, trò chỉ cần nhớ kỹ, trước khi bắt đầu trận đấu tuyệt đối không thể tới Rừng Cấm,” Harry vỗ vai Tom, “Chắc chỉ có thời gian này thầy mới có thể cảm thấy Slytherin khá xuất sắc rồi.” Dường như anh nghĩ tới điều gì, ấm áp cười cười.

Tom cảm thấy chắc anh đang nghĩ đến cái đám nhóc Gryffindor kia, dù sao đối với Gryffindor mà nói, càng kỷ luật nghiêm minh thì họ lại càng muốn đi thí nghiệm. Chắc Harry bất đắc dĩ vì hành động của đám nhóc kia nên mới như vậy.

Tom cúi đầu, “Harry rất thích Gryffindor sao?”

Dù sao mình đã từng làm chủ nhiệm Slytherin, Harry cũng không dễ dàng nói Gryffindor là tốt nhất trong lòng anh, anh nghĩ nghĩ nói, “Tính cách của thầy hợp Gryffindor hơn, Slytherin khiến thầy cảm thấy rất áp lực.”

Trong đầu Tom nghĩ Harry giống như mỗi Slytherin, luôn nở nụ cười tiêu chuẩn, luôn dùng giọng điệu quý tộc để nói chuyện, luôn mang dáng vẻ lịch thiệp cao quý, tự nhiên run lên.

Tuy không hy vọng Harry chú ý lên Gryffindor nhưng Tom không thể không nói, quả thật Harry không thích hợp với Slytherin.

“Vào đi thôi.” Harry có ý đẩy Tom, lúc này y mới gật đầu đi vào.

Mà nhìn bóng dáng Tom rời đi, Harry thôi không cười nữa. Anh hơi mệt mỏi đi trở về hầm, không ngoài dự đoán, Albus và Grindelwald đã chờ ở đó.

“Tôi cảm thấy tình huống của thầy cũng không tốt lắm.” Albus nhìn Harry đi vào, chỉ liếc mắt một cái đã thấy Harry không ổn.

“Albus, tôi cảm thấy cụ cần mạnh mẽ can thiệp vào Rừng Cấm.” Harry day trán, hơi mệt mỏi nói, “Rừng Cấm mới có một vị khách, nhưng ngay cả nhân mã cũng không biết, rốt cuộc là “hắn” hay là “nó”.”

Lời vừa ra khỏi miệng, ba người ở đây đều ngơ ngẩn.

“Lại có sinh vật có thể đi vào Rừng Cấm khiến cậu cũng phải coi trọng, Harry, điều này không được.” Ron vuốt cằm nói.

“Mình vừa mới bị chọc tức.” Harry ủ rũ ngồi xuống, “Cậu không thể tưởng tượng được mình đã nhìn thấy gì khi mà vừa mới đi vào đâu.”

Anh kể lạ tỉ mỉ tình huống mình gặp phải trong Rừng Cấm, sự thật không khuếch đại cũng để Albus cảnh giác.

“Tôi không biết bài thi đầu tiên của Thi đấu Tam pháp thuật năm nay là gì, nhưng tôi nghĩ tôi đại khái có thể đoán được sân đấu,” Harry trầm ngâm nói, “Nếu thật sự như tôi suy nghĩ, là sắp xếp ở Rừng Cấm, Albus, chỉ sợ cụ cần nói chuyện này với các bộ trưởng.”

Việc này quan hệ tới trận đấu của học trò, đương nhiên Albus biết tầm quan trọng của nó.

Nửa tiếng sao, Albus và Grindelwald đứng dậy đi về, Ron nhìn Harry vẫn nhăn mày, rót cho anh chén trà, “Cậu còn gì chưa nói ra hả?”

“Quả thật có một việc mình rất khó hiểu,” Harry nhìn đũa phép của mình, ánh mắt lạnh băng, “Ngay cả nhân mã cũng không nhận được, hơi thở pháp thuật hắc ám để lại nơi đó làm đũa phép mình cộng minh.”

Mà, có thể cộng minh với đũa phép Harry, chỉ có một đũa phép khác, cùng với một người khác.

“Không thể nào, không phải lúc này y luôn ở hầm sao?” Dù Ron vẫn cảm thấy Tom rất có thể biến thành Voldemort không lâu sau khi tốt nghiệp, dù Ron cảm thấy khi còn bé Tom cũng không phải người thiện lương gì nhưng Ron biết trong lúc này Tom vẫn luôn lấy đủ loại lý do chạy đến hầm tìm Harry. Vào buổi tối, phần lớn thời gian là Harry đang tuần tra, không thể không nói, có Harry tuần tra, Hogwarts đã có rất ít học sinh lượn đêm, dù sao khi còn đi học Harry rất thích lượn đêm, anh biết rất rõ những góc nào học sinh sẽ chui vào.

Nếu Tom đi lượn đêm, anh sớm có thể bắt được Tom, dù bắt không được thì Harry cũng theo dõi y.

“Mình biết.” Harry nhíu chặt mi, “Trừ khi Tom có áo tàng hình, nói cách khác, cậu ấy không thể nào chạy tới chỗ sâu trong Rừng Cấm làm việc này ngay trước mắt mình được.”

“Nhưng rất kỳ lạ, Harry,” Ron nói, “Đũa phép cậu lại cộng minh với sức mạnh của người khác… hay là có ai ngoài Riddle nữa?”

“Hiện tại mình cũng không biết là tình huống nào,” Harry cảm thấy đầu mình đã hoàn toàn không đau đớn, “Chúng ta tìm cách, truyền thư cho Hermione, giờ đầu mình không còn đau nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.