Yêu Giả Vi Vương

Chương 41: Bất động như núi





Liên minh sát ma oanh oanh liệt liệt vốn là một liên minh được thành lập vội vàng, bên ngoài thì phải chịu áp lực, bên trong mâu thuẫn vì vậy đã chia năm xẻ bảy.

Cái hạp cốc nóng rực này nằm ở tây bắc bộ của Đại Kiền Châu. Nơi này có số lượng địa hỏa đông đảo, phun lên rất nhiều dần dần đã hình thành một cái khe núi có nham thạch nóng chảy, người thú không dám bén bảng vào. Nhưng mà nơi này cũng là địa phương thích hợp cho những loại linh dược hệ hỏa sinh sống. Rất nhiều tu sĩ nguyện ý đi xa ngàn dặm chạy đến chỗ này đểthử thời vận. Xem mình có thể nhặt được một ít thiên tài địa bảo hệ hỏa hoặc là săn được một hai con yêu thú hệ hỏa hay không.

Đương nhiên đám yêu thú ở trong cái hạp cốc nóng bỏng kia cũng chỉ là đê giai, linh dược ở bên trong cũng chỉ là những thứbình thường. Nhưng mà ở trong cái hạp cốc này vừa vặn có một cái thông đạo chưa hư hao gì, hoàn toàn có thể thông vào trong Luyện Ngục Vực, vì thế đã khiến cho nơi này trở thành một chỗ trọng địa.

Theo sự phân chia thế lực mà nói thì nơi này vốn thuộc phạm vi quản hạt của một tổ chức tên là liên minh Tây Bắc. Cái gọi là liên minh Tây Bắc đó chính là một ít gia tộc cỡ nhỏ và vừa ở Tây Bắc của Đại Kiền Châu tự nguyện hoặc không tự nguyện hình thành một cái siêu cấp liên minh. Thành viên trong cái liên minh này lớn lớn nhỏ nhỏ sợ là không dưới một ngàn cái.

Nhưng mà tuyệt đại đa số thành viên ở trong cái liên minh Tây Bắc này đều là thế lực phụ thuộc hoặc là bị bóc lột. Bởi vì chỉ cónhững thế lực cường đại mới có thể trở thành đầu sỏ, nắm liên minh Tây Bắc trong tay.

Bên trong cả liên minh không hề có một nửa cường giả cấp hóa thần. Nhưng mà tu sĩ kim đan và lão quái nguyên anh cũng không thiếu. Bởi vậy bọn họ tập hợp lại hình thành ra cái liên minh này cũng đã có thể đối kháng với những tông phái cường thế có cùng chủng loại giống như Thái Nhất Tông. Đơn giản mànói thì chúng ta không có cường giả đỉnh cấp, nhưng mà chúng ta người đông thế mạnh.

Những liên minh tương tự như vậy, Đại Kiền Châu nhìn mãi cũng quen mắt, cũng là quy luật tự nhiên được hình thành do tình thế. Nhưng mà Lôi Động cũng dần dần phát hiện ra hoàn cảnh sinh tồn của tiểu gia tộc và tiểu tông phái thì còn kém hơn cả Khang Châu và Triệu Châu.

Nhưng việc này cũng hoàn toàn không liên quan đến Lôi Động. Hắn chỉ là khách qua đường của Đại Kiền Châu mà thôi. Hiện tại nhiệm vụ duy nhất của hắn chính là đi qua hạp cốc nóng bỏng này rồi tiến vào bên trong Luyện Ngục Vực. Đương nhiên trước tiên cần phải thông qua trạm kiếm soát của liên minh Tây Bắc đóng ở Chước Nhiệt chi thành.

Lôi Động trôi nổi ở giữa không trung, đôi chân của hắn dẫm lên một thanh đại đao mà hắn tùy ý luyện chế ra lúc rảnh rối. Dùng một phương thức không nhanh không chậm mà phi hành về phía cái hạp cốc nóng bỏng kia. Tu vi biểu hiện ra bên ngoài cũng thật là không bình thường. Chỉ là kim đan kỳ tiêu chuẩn. Nhìn từbên ngoài, mặc dù là thân nhân của Lôi Động thì cũng không thểnhận ra hắn. Trên mặt có một đám râu rậm rạp, dáng người khôi ngô cường tráng mà cao lớn, nhìn giống như là một đại thúc lưu lạc giang hồ.

Mặc dù là đang bay lượn ở trên trời cao, nhưng mà Lôi Động vẫn cảm giác thấy một cố khí lãng nóng rực cuộn sóng đâp vào mặt. Cẩn thận cúi đầu nhìn xuống, tuy rằng có chút quái dị nhưng nếu cẩn thận thưởng thức thì nơi đây lại có một loại cảnh quan hoàn toàn riêng biệt.

Chỉ thấy một mảnh xích hồn chạy dài, các loại quái thạch có hình dáng kỳ lạ, lởm chởm. Khẽ rãnh loằng ngoằng như những con rắn lớn, nấu chảy mọi thứ thành ao lửa. Thường thường sẽ phun ra một cỗ nham thạch nóng chảy như nước suối. Tuy rằng nơi này ít người lui tới nhưng cũng không phải là không có bất kỳ sinh linh nào.

Hoàn toàn tương phản chính là nơi này cực kỳ thịnh vượng, sinh mệnh khí tức cực kỳ thịnh vượng. Ví dụ như ở trong phạm vi bên canh một cái hồ dung nham gần mười trượng, liền có mấy con yêu thú diện mạo dữ tợn màu xích hồng đang vui chơi, đánh lộn. Nếu như cảm thấy khát liền lò dò đến chỗ hồ nham thạch uống một ngụm.

Chỉ là bọn tiểu thú này dường như không dự đoán được nguy cơ đang tiến về phía bọng chúng. Cái phiến hồ dung nham kia bên ngoài tuy nhỏ nhưng ở bên dưới mặt đá là những khe nứt lan tràn chứa đầy dung nhan, những khe nứt này lần lượt thay đổi phức tạp mà kéo dài ra rất xa. Ngay cả ở chính trong dòng chảy dung nham nóng bỏng kia cũng có không ít loài yêu thú hệ hỏa.

Ở trong phạm vi thần niệm của Lôi Động, có một con Cự Ngạc thân dài mấy trượng tỏa ra hơi thở trúc cơ kỳ đang chậm rãi lặng yên không một tiến động nổi lên ở trên mặt của hồ dung nham.Đám vảy có màu đỏ sậm xen lẫn với cháy đen kia làm cho người ta nhìn vào liền cảm thấy giống như là một khối nham thạch di động.

Con Cự Ngạc dung nham này đúng là cũng có một chút bản lĩnh, không ngững có thể che dấu thân hình của mình mà còn có thểthu liễm hơi thở tới mức cực hạn.

Rất rõ ràng, đám tiểu thú bộ dạng dữ tợn kia hoàn toàn không có phát hiện ra nguy hiểm đang tiến đến. Càng ngày càng tiến đến gần cái hồ dung nham, tính cảnh giác cũng dần dần biến mất. Chân thứ nhất đã bước nửa bước vào bên trong hồ dung nham. Bỗng nhiên cùng lúc đó con Cự Ngạc kia ở trong hồ cũng có hành động. Quả nhiên là tĩnh như núi mà động thì như gió, dung nham hóa thành vô số điểm nhỏ bay khắp bầu trời. Hàm răng nhọn của con Cự Ngạc kia đã hung hăng cắn vào đầu một con tiểu thú.

Con tiểu thú xấu xí kia kêu ré lên, con Cự Ngạc liền lặng xuống hồ dung nham, điên cuồng lăn lộn một hai vòng, chỉ trong thời gian vài hơi thở liền xé con tiểu thú kia thành hai đoạn. Đám tiếu thủ còn lại thì toàn bộ thất kinh chạy tới bãi đất đá lởm chởm an toàn. Bi thương nhìn về phía con Cự Ngạc kia mà biểu lộ ra ý uy hiếp. Nhưng mà loại uy hiếp này đối với con Cự Ngạc kia mà nói thì hoàn toàn không có chút cảm giác nào. Nó từ từ nổi lên trên mặt hồ, ở trước mặt đám tiểu thú kia mà thưởng thức mùi vị của con mồi.

Mãi đến sau khi nó ăn xong mới dùng ánh mắt âm lãnh nhìn vềphía đám tiểu thú kia. Đám tiểu thú kia than khóc kêu lên, nhìn về phía con Cự Ngạc đang chậm rãi lặn xuống bên dưới hồ dung nham. Tin tưởng một màn này sẽ làm cho bọn tiểu thú trương tương lai thời thời khắc khắc đều ghi nhớ, vĩnh viễn không thểkhông có lòng cảnh giác.

Nếu là vừa rồi Lôi Động xuất thủ cứu giúp, chắc chắn là có thểcứu được con tiểu thú đỏ sậm kia. Nhưng mà hắn lại hoàn toàn không hành động mà chỉ lẳng lặng đứng ở giữa không trung đểnhìn một màn cạnh tranh sinh tồn này. Đây vốn là quy luật cơ bản nhất trên thế giới này. Lôi Động có thể đi tới một bước này,đạt được thành tựu ngày hôm này chẳng lẽ hắn còn không hiểu được cái quy luật này?

Cũng đúng lúc này, một đám tu sĩ chân đạp lên các loại pháp bảo phi hành, tỏa ra độn quang ngũ sắc xuất hiện ở trong tầm nhìn của Lôi Động.

Xuất hiện đầu tiên chính là một vị tráng hán có bộ dáng không sai biệt lắm so với Lôi Động. nhưng mà pháp khí phi hành ở dưới chân của hắn thì lại rất độc đáo, chính là một cây búa thật lớn.

Sau khi nhìn thấy Lôi Động ở phía xa xa thì "A!" lên một tiếng, rồi rất nhiệt tình hô to.

- Tại hạ là Ngô Kỵ của Vân Sơn Tông, vị huynh đệ kia cũng là đi tới Chước Nhiệt Thành sao? Nếu là tiện đường vậy thì chúng ta cùng đồng hành được không?

Nhưng mà hắn cũng cẩn thận tuân thủ một ít quy củ, chỉ đứng xa xa chứ không tiến đến tiếp cận với Lôi Động, song phương bảo trì một khoảng cách an toàn.

Thần niệm của Lôi Động đảo qua đám tu sĩ ở phía xa, đám tu sĩnày có tất cả bảy người cả nam lẫn nữ, cách ăn mặc không quágiống nhau, độn quang cũng có chính có tà, pháp bảo phi hành cũng tỏa ra quang mang rực rỡ muôn màu. Hiển nhiên là xuất thân từ những tông phái, gia tộc bất đồng. Nhưng mà tu vi cũng đều là kim đan kỳ, từ sơ kỳ lên đến hậu kỳ cũng đều có.

Vị kêu là Ngô Kỵ của Vân Sơn Tông kia cũng có tu vi cao nhất trong đám người, chính là kim đan hậu kỳ. Điều này cũng cực kỳ bình thường. Trong tuyệt đại đa số các đội ngũ, nếu không cónguyên nhân đặc thù gì thì bình thường đều dùng tu vi để phân chia địa vị cao thấp.

Căn cứ theo cái bản đồ mà Lôi Động đã mua, cự ly từ nơi này đến Chước Nhiệt Thành chỉ còn cách mấy vạn dặm, hắn cũng không cảm thấy cần thiết phải đồng hành cùng người khá. Liền lắc đầu nói.

- Đa tạ Ngô huynh đã có lời mời, nhưng tại hạ đã có thói quen độc hành rồi, chỉ có thể xin lỗi hảo ý của Ngô huynh.

- Phi, không biết phân biệt.

Một nữ tu sĩ ăn mặc đẹp đẽ gợi cảm, nhưng chỉ có tu vi kim đan sơ kỳ trong đội ngũ phun ra một tiềng, tràn đầy ý xem thường nhìn thoáng qua Lôi Động ở phía xa xa, dường như cực kỳ không thích bề ngoài của hắn. Hừ lạnh một tiếng nói tiếp.

- Cứ để hắn một mình đi Chước Nhiệt Thành, xem hắn có phương pháp gì để tránh bị khi phụ.

- Được rồi, Lý Tiên Tiên.

Cái vị tráng hán tên là Ngô Kị kia quay đầu lại, nhíu mày thấp giọng trách mắng.

- Có lẽ là người ta lần đầu tiên đi đến Chước Nhiệt Thành, không biết quy củ của nơi đó nên mới cự tuyệt chúng ta. Huống chi một đám người chúng ta mời một người, ai mà không cảm thấy cảnh giác.

Ngược lại, hắn lại hướng về phía Lôi Động hô lên.

- Huynh đệ, không phải là tại hạ muốn dong dài. Chẳng qua nếu huynh đài muốn đến Chước Nhiệt thành một mình thì sẽ không tránh khỏi bị người ta khi dễ. Tất cả mọi người đều là tu sĩ kim đan kỳ. Kiếm được chút linh thạch cũng không dễ dàng gì. Nếu tụ tập thành một đoàn đi đến nơi đó thì nhiều ít cũng có thể an toàn. Nếu huynh đài không muốn đi cùng vậy thì tại hạ sẽ dẫn cả đội ngũ đến Chước Nhiệt Thành rồi chờ huynh. Đến lúc đó mọi người cùng đi vào bên trong, sau đó thì lại tiếp tục mỗi người một ngả cũng không muộn.

Lôi Động xuất đạo đã lâu, cũng không còn là thái điểu nữa, coi như là một người lịch duyệt vô số. Theo ánh mắt của hắn thì thật ra cảm thấy vị tráng hán họ Ngô này đích thật là một mảnh hảo tâm, là một người cực kỳ nhiệt tình. Lập tức cũng muốn kiểm tra xem ánh mắt của mình đến tột cùng là chính xác như thế nào. Dù sao thì lấy thực lực của chính bản thân mình, dưới tình huống đối mặt với tu sĩ cấp thấp như thế này, nếu như bọn hắn dám cómột chút dị động, thuần túy chính là bản thân muốn chết.

Liền giả bộ suy nghĩ cẩn thật một chút rồi nói.

- Tại hạ tên là Đinh Động, vốn chỉ là một tán tu nhỏ bé, không môn không phái. Nếu như Ngô huynh đã nhiệt tình mời chào như vậy, tại hạ liền cung kính không bằng tuân lệnh. Xin Ngô huynh trên đường hãy chiếu cố nhiều hơn.

Lôi Động dứt lời liền điều khiến cự đao ở dưới chân phi hành vềphía đoàn người Ngô Kỵ

- Tốt, tại hạ chứng kiến Đinh huynh từ xa đã thấy Đinh huynh làmột người sáng khoái có khí phách hào hùng.

Hiển nhiên là Ngô Kỵ có chút vui mừng. Đợi đến khi Lôi Động chỉcòn cách mình có vài trượng thì lại sảng khoái nở nụ cười.

- Đến đây, tại hạ sẽ giới thiệu mọi người cho huynh. Vị công tửanh tuấn này tên là Trần Vân, xuất thân từ Kiếm Hiệp môn. Đừng thấy hắn còn trẻ tuổi mà nhầm, hắn cũng là trưởng lão của Kiếm Hiệp Môn đấy.

Lôi Động liếc mắt một cái, người này đích xác là bề ngoài có vẻ rất trẻ tuổi, nhưng mà hẳn là hắn đã dùng loại linh đan dưỡng nhan nào đó. Dựa theo dao động tinh thần, và trình độ tu vi màxét thì ít nhất độ tuổi của hắn cũng hơn xa bộ dáng bên ngoài. Cấp kim đan, thực lực coi như tàm tạm.

Nhập gia tùy tục, giả dạng cái gì thì phải làm y như thật. Hiện tại Lôi Động vì muốn che dấu tai mắt của mọi người nên sắm vai một tu sĩ kim đan, tự nhiên là không thể bày ra cái bộ dáng cao nhân tiền bối được. Lúc này liền chủ động chắp tay nói.

- Thì ra là trưỡng lão của Kiếm Hiệp Môn, tại hạ là tán tu Đinh Động, ra mắt Trần huynh.

Về phần cái Kiếm Hiệp Môn kia Lôi Động thực chưa từng nghe qua. Nhưng xem chừng có tu sĩ kim đan kỳ là trưởng lão thì cũng không lợi hại là bao nhiêu.

Khuôn mặt của Trần Tuấn kia trắng nõn anh tuấn, cách ăn mặc cũng phiêu diêu một màu trắng, sau lưng có đeo một cái hộp kiếm. Bộ dạng không nhiễm một hạt bụi nào, hiển nhiên là hạng người có chút tự kỷ. Đối với bộ dạng lôi thôi của Lôi Động,đương nhiên là cực kỳ không vừa mắt. Chỉ là e ngại Ngô Kỵ có thực lực mạnh nên không thể không miễn cưỡng đáp lễ lại, sau đó liền không thèm nói thêm gì nữa mà nhìn xung quanh. Bộ dáng có chút kiêu căng.

- Đinh huynh chớ trách, tính khí của Trần Vân có chút hơi lạnh lùng.

Ngô Kỵ xấu hổ nở nụ cười. Sau đó lại quay sang giới thiệu hai nữtử hình thể xinh đẹp lanh lợi, giống nhau y như đúc mặc một thân quần áo màu tím nói.

- Đinh huynh, hai vị này là tỷ muội Mộ Dung. Tỷ tỷ tên là Mộ Dung Phù, muội muội tên là Mộ Dung Liên. Chính là người của gia tộc Mộ Dung thế gia.

Lôi Động không biểu lộ vẻ gì cả, chỉ cười cười, sau đó liền trịnh trọng chắp tay với tỷ muội có bộ dạng không tệ lắm nhà Mộ Dung, nói.

- Tại hạ là tán tu Đinh Động, ra mắt Mộ Dung tỷ muội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Thấy hai nàng tuy rằng đã tiến cấp lên kim đan nhưng mà bộ dáng dường như vẫn còn rất trẻ, khẳng định là đã dùng qua các loại Dưỡng Nhan Đan linh tinh. Bề ngoài của hai người nhìn qua chỉ giống như cô gái mới có hai mấy tuổi, mềm mại như nước, rất là xinh đẹp đáng yêu.

Nhưng mà tình trạng như thế ở trong tu tiên giới cũng rất phổ biến. Rất nhiều nữ tu sĩ cực kỳ chú trọng dung mạo, thường xuyên sẽ tiêu phí đại lượng linh thạch để duy trì dung mạo của mình, còn có thể tu luyện một ít công pháp dưỡng nhan. Cho nên tuyệt đại đa số nữ tu sĩ nhìn qua đều tuổi trẻ mỹ mạo.

Khách quan mà nói thì đại đa số nam tu sĩ liền thực tế hơn nhiều lắm. Có linh thạch còn không bằng dùng để đề thăng thực lực của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.