Yêu Gỉả, Thích Thật: Điện Hạ, Người Thật Là Hư

Chương 35




*lau mồ hôi* ta suýt nữa ngủ mất rồi..hehe...

......cảm phiền mọi người cân nhắc trước khi đọc... :D

Văn phòng nháy mắt vì sự xuất hiện của Du Thanh Nhi mà dấy lên một hồi nóng bỏng ám muội.

Tay cô choàng qua vai La Hoàng Tu, đặt càm lên bả vai hắn thân mặt thổi khí mê hoặc, tay kia cũng không rãnh rỗi tha hồ chu du đốt lửa trên người hắn.

Quả nhiên, Hoàng Tu khẽ rên một tiếng thoải mái dung túng cho hành động ma sát của cô. Du Thanh Nhi không khỏi đắc ý, xem đi, xem đi a, có người đàn ông nào có thể thoát ma trảo của cô chứ.

Cô uyển chuyển thân hình đầy đặn ngồi lên đùi hắn, đầu ngửa ra sau môi nhẹ đặt lên môi hắn khẽ nhấp đưa đầu lưỡi hồng ra liếm.

Trên môi vì sự ẩm ướt cùng đụng chạm của cô mà tê dại, Hoàng Tu cười lạnh. Cô đây không phải đang lạt mềm buột lạt chặt lấy lui làm tiến hay sao.

Cũng không muốn làm người đẹp thất vọng, hắn mạnh mẽ xoay người cô lại, hôn lên môi cô ngấu nghiến như mỹ thực. Du Thanh Nhi vì động tình toàn thân mềm đi không điểm tựa, liền vòng hai tay qua cổ hắn để nụ hôn càng sâu càng kéo dài.

Thanh âm rên rỉ từ khoé miệng cứ theo tuôn ra không tích trữ lại chút nào, nghe thấy mặt Hoàng Tu tối sầm.

Cũng mặc kệ cô e thẹn xé toẹt chiếc váy mỏng manh bó sát, mảnh vải rơi lả tả đẹp đẽ, đồng thời làn da trắng mịn cứ thế lộ ra ngoài sáng.

Hắn đưa tay mơn trớn ở eo cô, khẽ mỉm cười hơi nâng lên mạnh mẽ xuyên xỏ đi qua, trực tiếp bỏ khúc dạo đầu ra sức luật động.

Du Thanh Nhi trợn mắt, trong lòng một bụng tức giận. Hắn thế nhưng không biết thương hoa tiết ngọc. Chỉ là La Hoàng Tu cao thủ trên giường, sao Du Thanh Nhi còn đủ ý thức để oán giận nữa chứ. Cô cũng nhiệt tình đón chào phân thân của hắn, hùa theo va chạm của hắn.

"A..a..ư..quá..nhanh..Tu...a!" Điểm mẫn cảm bị va chạm liên tục làm cô có chút không thừa nhận nổi, đầu óc quay cuồng thân thể lạ cứ như đang lơ lửng trên mây, từng đợt sóng cao triều dồn dập đi tới.

Ngay lúc này, thư kí Vu đẩy cửa đi vào, giọng nói mang vài phần kinh hoảng cũng không nhìn tới đây là trường hợp nào.

"Tổng giám đốc, Cổ tiểu thư gặp ám sát, bị tai nạn..nhập viện rồi!!!"

Bởi vì luôn cho người theo dõi Cổ tiểu thư 24/18, cho nên khi cô xảy ra chuyện, hiển nhiên tin tức rất nhanh nhạy và chính xác.

"Tổn..g...tài.." Lúc này mới nhìn đến tình huống hiện tại, hắn hận đến mức không có cánh để nhanh bay đến thiên đường.

"Cái gì!!!!? Tai nạn? Cô ấy đang ở đâu." Sắc mặt La Hoàng Tu thoáng chốc âm trầm, ánh mắt sắc bén nhìn không ra là hắn mới đắm chìm trong dục vọng say tình.

"Bệnh viện của Isritance khu Đông."

"Chuẩn bị xe." Hoàng Tu trầm giọng ra lệnh. Thư kí Vu cũng rất nhanh đáp:"Vâng!"

Hoàng Tu cúi đầu nhìn Du Thanh Nhi đang khó chịu vì lửa dục đốt, tự bản thân lay động eo, không khỏi nhếch môi khinh bỉ, hoàn toàn chán ghét không thôi. Đúng là loại đàn bà dâm đãng!

Thấy cách cử chỉ thành thục của Du Thanh Nhi, hắn như thế nào không nhìn ra được chứ, dù là vết đỏ chói mắt trên giường khi đó....hắn cũng một mực khẳng định - cô vá màng trinh.

La Hoàng Tu đột ngột rời khỏi khiến hạ thân nhất thời cảm thấy trống rỗng, Du Thanh Nhi rên lớn trên trán mồ hôi rỉ ra:"Tu..a..đừng...đi..."

Trông thấy cô như vậy, Hoàng Tu càng thấy thoải mái, máu tà ác rục rịch. Tự nói trong lòng bản thân là người tốt, lấy trong tủ viên thuốc trong suốt nhét vào khe huyệt đang điên cuồng mấp máy của cô ta, sau lại ngoắc vệ sĩ ngoài cửa vào:"Chăm sóc cô ta thực tốt."

"Dạ." Tên vệ sĩ cung kính đáp. Chỉ là thấy một mình hưởng không bằng nhiều người cùng chia sẻ chung vui, nên đợi La Hoàng Tu thay đổi từ phòng ngủ ra liền mở lời đề nghị.

"Tổng giám đốc, người anh em kia của tôi lâu ngày rồi chưa.."

Không đợi hắn nhiều lời, La Hoàng Tu phất tay ân chuẩn. Dù sao Du Thanh Nhi cũng là tự mình dâng lên, hắn ban cho thuộc hạ có gì sai đâu.

Nếu không phải cô ấy có chuyện, hắn nhất định sẽ rất thưởng thức màn 3P này đấy.

Ngồi vào xe đã chuẩn bị xong, hắn nhấn ga vụt đi trong gió thổi tung lớp cát tích lâu ngày dưới đất cùng lá, bụi bay mù mịt.

- * -

"Thiên Nguyệt có phải hay không cậu nổi tiếng nên mới có người theo dõi." Không khí quá mức trầm căng thẳng, Thân Mã Ni hoạt bát, linh động không yên sao mà có chuyện chịu đựng chứ, cho nên cô liền mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh trong xe.

"So, tiền bối còn có tiếng cùng giá trị hơn." Cổ Nguyệt Thần lạnh nhạt đá đểu.

Trán Kiêu Chi Hàn nhịn không được rơi xuống ba vạch hắc tuyến. Nói như vậy a, có phải hay không khi có người xông đến bắt cóc cô sẽ đẩy hắn ra và quảng cáo:"Đây là Kiêu Chi Hàn, cháu trai của nhà tỷ phú đứng nhị thế toàn cầu. Bắt anh ta đi, vừa đẹp trai, vừa có giá trị về vật chất, khi buồn mắt có thể dùng để giải toả stress nha."

Phi, phi! Hắn thế nhưng lại có suy nghĩ trần trụi như vậy.

*Phanh* Xe bất thình lình thắng gấp, Cổ Nguyệt Thần nguyên đang nhắm mắt, theo quán tính nhào đầu lên phía trước đập vào ghế phụ, vầng trán trắng muốt nổi lên tầng ửng đỏ.

MN! Kiêu Chi Hàn, anh con mẹ nó chạy kiểu gì vậy!!!!

Tia nhìn nguy hiểm thẳng tắp hướng Kiêu Chi Hàn khiến hắn lạnh sống lưng, cứng nhắc quay đầu nhìn Cổ Nguyệt Thần toàn thân đầy oán khí u ám.

"Ha..ha.." Hắn cười khan. Cái trán đỏ ửng đang có xu hướng tím dần kia, hắn nhìn cũng đủ hiểu bản thân đã gây ra tội nghiệt thiên địa không thể dung a.

*Rầm*

Nguyệt Thần xoa trán ngã người ra ghế, đau nhức mi tâm thì thào:"Chuyện gì thế!?"

Thân Mã Ni gấp gáp đến độ muốn khóc, nắm chặt tay Nguyệt Thần để tìm chút cảm giác an toàn. Chính cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

Kiêu Chi Hàn nhíu mày quan sát tứ phía. Người nào thủ đoạn lại độc đoán như vậy, bọn họ không thể ngồi trong này đợi từng đợt xe tập kích đâm mọi hướng của kẻ địch nhằm gây hoang mang. Lại càng không thể bước xuống xe, nếu làm vậy thì chẳng khác nào con kiến đứng chơ vơ bất cứ lúc nào cũng bị giẫm đạp.

Xe bị đụng, đầu Nguyệt Thần đã choáng váng muốn ngất làm sao có thể suy nghĩ đến việc bước đi.

Kiêu Chi Hàn giờ phút này lại là cực hối hận rồi. Vì cái gì ban nãy lo trò chuyện mà chạy đến đây chứ, vắng vẻ mà nhiều sương mù. Hơn nữa dù có muốn gọi điện cũng không được rồi, chung quanh bị bao phủ một tầng nhiễu sóng, làm họ không thể liên lạc với bên ngoài.

"Tại sao không có sóng?" Thân Mã Ni hít một hơi cố trấn tỉnh tâm trí bất an.

"Bị nhiễu sóng rồi, tôi không phải lập trình viên, kĩ năng hacker lại càng không rồi." Thường ngày luôn cảm thấy mình hơn người, không ngờ có ngày lại phải nếm trải cảm giác bất lực.

Nhiễu sóng? Lập trình viên? Hacker? Nói đến những thứ này thì Cổ Nguyệt Thần chân chính là một cao thủ.

Trong lúc mơ hồ nghe thấy, Nguyệt Thần đẩy đẩy tay Thân Mã Ni, khàn giọng hỏi:"Có laptop không?"

"Uh, đây." Lấy từ ngăn kéo trước mặt ra chiếc laptop mini chưa tới 15cm đưa cho Nguyệt Thần.

Sắc mặt cô trắng bệch cố ngồi dậy, rồi lại ngã xuống bởi cú húc đẩy ngoại lực từ phía nào đó liên tục ba lần. Nguyệt Thần cắn môi, đặt bàn tay lên bàn phím di chuyển đều đặn không ngừng.

Vài phút trôi qua trong sự giày vò mà kẻ địch sắp đặt qua các lần va chạm mạnh, cuối cùng cô cũng giải mã được.

Một bên Thân Mã Ni nhanh chóng gọi cứu viện, một bên Kiêu Chi Hàn cẩn trọng nhìn kỹ xung quanh mới dám lái xe nhích đi.

*Rầm* Chính là dù cẩn thận tới đâu vẫn không tránh khỏi, ai bảo ta ngoài sáng địch trong tối. Hơn nữa, chủ mưu thật tài giỏi...áp dụng đúng ba yếu tối : thiên thời địa lợi nhân hoà.

Lần này, đầu Nguyệt Thần đập mạnh vào kính xe đau đến run toàn thân. Cô run tay lấy trong túi ra một trái dâu tây quăng lên trên trời, với sức Nguyệt Thần hiện tại e rằng ném chưa ba mét, kỳ quái là trái dâu tây càng lúc càng bay cao...đỉnh điểm nổ tung.

Trước khi lâm vào bóng tối, cô nhìn thấy pháo hoa dâu tây còn in dấu trên bầu trời đêm không sao, một lúc càng nổi bật hơn.

Bên tai ù ù gió thổi đi qua, mắt một mảnh tối tăm, rơi vào hôn mê sâu.

Nguyệt Thần hoàn toàn không biết chính mình mới vừa phát động khẩn cấp báo động cho toàn bộ nội bộ của "Mặc", cũng không biết chính vì hành động của bản thân ngày hôm nay đã dẫn tới một nhóm hoa đào khác, dây dưa không dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.